Cho nên nếu nàng ta chủ động rời khỏi Chu Tử Mặc, cũng là một chuyện tốt, nàng tiết kiệm đỡ phải hao tâm tốn sức.
Nụ cười sáng rỡ tản đi một chút, vì Minh Uyển nhớ lại một khắc duy nhất Chu Tử Mặc nhìn về nàng, khóe mắt quả thật mang theo vài phần chán ghét.
Hắn biết rõ tâm ý của mình lại chán ghét mình, chỉ vì hắn lòng tràn đầy giả bộ cũng chỉ có trước mặt nho nhỏ này người đi, vậy mà mình trả như vậy yêu của hắn, thật đúng là. . .
Như vậy khôi hài làm sao!
"Cho nên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn rời đi!" Tử Lan Thanh cân nhắc nhìn mỹ nhân trước mặt, giọng nói chứa nghiêm túc trước nay chưa từng có, đây là cơ hội cuối cùng nàng cho nàng ta, nếu nàng ta không quý trọng, vậy thì đừng trách nàng vô tình.
Dù sau lưng nàng ta có người thì sao chứ? Chỉ cần dám giành Chu Tử Mặc với nàng, nàng sẽ đối phó nàng ta không chút do dự. Không tiếc bất cứ giá nào!
"Rời đi. . . Tuyệt đối không khả năng, hơn nữa làm sao ngươi khẳng định được, Chu Tử Mặc nhất định sẽ vĩnh viễn yêu ngươi, nên biết rằng, con người. . . Rất giỏi thay đổi!" Tiếng nói tuyệt tình nhẹ nhàng chậm chạp phát ra, Minh Uyển sẽ không để cho Tử Lan nhìn thấy vết thương trong mắt nàng.
Mọi người đều giỏi đổi thay, mà có rất nhiều người một khi yêu thì yêu cả đời! Đây là sự thật không người nào có thể sửa đổi được!
Rõ ràng đều biết những thứ này, nhưng nàng lại càng không cam lòng, nên mới phải mạo hiểm nguy hiểm tính mạng xuất hiện tại đây.
"Nếu không thì sao, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!" Tử Lan Thanh hơi híp cặp mắt, sát cơ trong mắt chợt lóe lên, kiếp trước nàng đã giết nhiều người. Giết người chỉ là chuyện nhỏ với nàng!
"Ta không thể giết ngươi, mà ngươi cũng giết không hết ta." Mỹ nhân trước mặt cười khổ.
Trời mới biết nàng muốn giết Tiểu Nhân Nhân trước mặt như thế nào, dù thêm cả Mộc tộc ở đây cũng không tiếc, chỉ cần đứa bé trước mặt chết, nàng có thể đi vào cánh cửa trong lòng của Chu Tử Mặc, nếu chỉ ngắn ngủn một canh giờ, nàng cũng có thể mỉm cười dưới cửu tuyền.
Nhưng nàng lại không thể làm được!
"Ngươi không giết được ta, nhưng làm sao ngươi có thể bảo đảm ta sẽ không thể giết chết ngươi! Dù sau lưng ngươi có thế lực thì như thế nào chứ? Chỉ cần là chuyện Tử Lan ta quyết định thì Thiên Vương lão tử cũng không ngăn được! Một ngày giết không được ta có thể đợi một tháng, một tháng giết không được ta có thể đợi một năm! Một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi từ biệt thế giới này!" Tử Lan Thanh cực kì hung ác và bá đạo tuyên bố.
Nàng có lòng tin, nhất định sẽ ở có lúc giết chết nữ nhân trước mặt.
Cặp mắt híp lại, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khiếp sợ, trước mặt nàng chỉ là nữ oa hơn tám tuổi sao? Vì sao ở trên người của nàng ta, nàng cảm nhận được từng tia sợ hãi chứ!
Kiên nghị như vậy, chấp nhất như thế! Sát cơ nồng nặc giống như một cái đao dán chặt trên cổ của nàng ở bên ngoài, chỉ cần nàng hơi vô ý cũng sẽ bị Tiểu Nhân Nhân trước mặt đánh chết.
Loại sống trong sợ hãi bất cứ lúc nào cũng có thể chết này thực vật ngoại cảm của nàng từ khi biết thì không hề muốn cảm thụ lần nữa.
Vậy mà lúc này giờ phút này, nàng lại cảm thấy này nồng nặc sợ hãi lần nữa, giờ khắc này Minh Uyển thật sự muốn trực tiếp quay đầu đi.
Tuy nhiên nàng biết, một khi nàng rời đi, Tử Lan sẽ trở thành bóng ma trong tâm của nàng, về sau mỗi lần nhìn thấy nàng ta cũng sẽ sợ hãi theo, cho nên nàng không thể đi!
"Trong vòng một tháng, ta sẽ không hành động." Giọng nói của Minh Uyển có chút run rẩy, nàng cố gắng để cho giọng nói của mình khôi phục lại bình tĩnh, vậy mà vẫn có mấy phần không làm được như vậy.
Mà lời nói của nàng cũng lựa chọn thối lui.
"Một tháng. . . Được, một tháng sau chính là kỳ chết của ngươi!" Sauk hi Tử Lan Thanh khẽ nhắm mắt mở ra lần nữa, trong đó có vô số sát cơ, không che giấu một tia sát cơ nào cả.
Nếu Mỹ Nhân Nhi trước mặt đã đã quyết định, Tử Lan cũng theo quyết định đó! Mà rất nhiều lúc, một khi quyết định liền thì sẽ không thay đổi!
Cho nên bắt đầu từ bây giờ, Tử Lan Thanh sẽ bắt đầu thiết kế, một tháng. . . Nàng chỉ có thời gian một tháng, ở nơi này một tháng sau nàng nhất định sẽ giết chết nữ nhân này.
Tất cả đều chỉ vì Chu Tử Mặc, vì chỉ phải có sủng ái độc nhất vô nhị của thiếu niên kia!
Không tiếp tục dừng lại, Tử Lan Thanh đứng dậy nện bước chân kiên định có lực của mình, từng bước từng bước rời đi nơi này, một tháng. . .