• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

. . .

Ở trong thân thể Chu Tử Mặc, hình như có một đôi mắt đang chậm rãi mở ra.

"Tử Lan. . . Nàng chính là nghiệt duyên kiếp này sao? Tại sao lại quen thuộc như vậy. . . Tử Lan, Tử Lan. . ."

. . .

"Đừng!" Tiếng kêu bén nhọn thảm thiết của Tử Lan Thanh truyền ra xa gần nơi này trong đêm tối yên tĩnh, sao mà tê tâm liệt phế như thế.

"Sao vậy?" Trong ngủ mê Chu Tử Mặc hơi bối rối đứng dậy.

"Chu Tử Mặc, đừng xa cách ta, đừng trở nên lạnh lùng như vậy, đừng ném ta xuống, ta sợ!" Ôm thật chặt thân thể ấm áp này của Chu Tử Mặc, nước mắt liên tục chảy xuống theo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan Thanh.

Ở lúc mới vừa tỉnh lại kia, nàng cũng biết mình chỉ ở vừa trong giấc mơ.

Một giấc mơ có liên quan đến Chu Tử Mặc!

Trong mơ, Chu Tử Mặc đã hoàn toàn lớn lên, hắn chói mắt như thế, một bộ trường bào màu vàng óng tôn lên dung nhan phong hoa tuyệt thế của hắn, nhưng Tử Lan nhìn một cái đã nhận ra, đó chính là Chu Tử Mặc của nàng.

Nhưng mà ánh mắt của hắn cũng lạnh lùng như vậy, nàng muốn lên trước ôm lấy hắn, nhưng hắn lại né tránh giống như chán ghét, khoảng cách giữa hắn và nàng trở nên xa xôi như vậy, xa xôi đến mức rõ ràng hắn đang ở trước mặt nàng, nhưng nàng lại giống như không nhìn thấy dung nhan của hắn.

Nàng không cần Chu Tử Mặc máu lạnh như vậy, nàng muốn Chu Tử Mặc sủng ái nàng vô tận kia!

"Đứa ngốc, thấy ác mộng sao? Làm sao ta có thể rời xa nàng!" Ôm chặt Tiểu Nhân Nhân vào trong ngực, Chu Tử Mặc có thể cảm thấy thân thể lạnh lẽo của nàng đang không ngừng run rẩy, vì vậy hắn biết, tiểu tử này thật sự sợ hãi.

Cũng không biết nàng mơ thấy cái gì, mới có thể sợ như vậy.

"Chu Tử Mặc, nếu như có một ngày ngươi thay lòng, không hề sủng ái ta nữa, ngươi có tin ta sẽ giết chết ngươi hay không, sau đó ta sẽ tự sát!" Nâng lên đầu nhỏ của mình từ trong ngực Chu Tử Mặc, lời của Tử Lan Thanh cực kì nghiêm túc, nghiêm túc khiến Chu Tử Mặc có chút sợ hãi, hắn vô cùng tin tưởng lời nói của Tử Lan.

Tin nàng nhất định có thể nói được làm được, nhưng cũng là vì tin mới có thể sợ hãi như thế.

"Dù ngươi giết ta...ta cũng tuyệt đối không cho ngươi tự sát!" Giọng nói của Chu Tử Mặc như lửa nóng, yêu như vậy thì sao hắn lại cho phép nàng chịu điểm tổn thương nào chứ.

Cho dù mình bị thương, tuyệt đối cũng không cho phép nàng bị thương! Đây chính là tình yêu hắn đối với nàng, vĩnh viễn cưng chiều, tuyệt đối sẽ không có thương hại! Chỉ cần Tử Lan của hắn hiểu điểm này, cuộc sống giữa bọn họ có thể vĩnh viễn hạnh phúc, không có khoảng cách nào!

Nhưng mà, Tử Lan của hắn sẽ hiểu sao?

"Không tự sát, thì ta sẽ làm sao đây? Thế giới của ta mất đi ngươi, thì sẽ không đầy đủ nữa!" Tử Lan Thanh cười khổ một tiếng, nàng không biết nên nói rõ tâm ý của mình đối với Chu Tử Mặc như thế nào, nàng ỷ lại vào sủng ái của hắn như thế, giống như đã nghiện, nếu như không mới có sủng ái của hắn, thế giới kia của nàng cũng sẽ lập tức sụp đổ.

Thế mà hắn lại giống như hoàn toàn không biết gì về điểm này.

"Tử Lan. . . Ha ha, bây giờ chúng ta nói về cái đề tài này hoàn toàn không cần thiết, vì ta tuyệt đối sẽ không thay lòng, tuyệt đối!" Chu Tử Mặc nói nghiêm túc như vậy, nghiêm túc khiến Tử Lan Thanh không muốn tin tưởng cũng khó khăn.

Khóe miệng Tử Lan Thanhbắt đầu dần dần nhếch lên, có lẽ Chu Tử Mặc nói đúng, hắn vĩnh viễn không thể nào thay lòng!

"Ngày mai, dẫn ta vào cung, từ bỏ thân phận của ta, được không?" Sau khi hơi trầm mặc, Tử Lan Thanh co rúc vào trong ngực Chu Tử Mặc, giọng nói của nàng cũng lười biếng rồi lại mê hoặc lòng người như vậy.

Nàng không muốn làm con gái của Chu Tử Mặc, chỉ muốn làm nữ nhân của hắn! Bởi vì con gái sớm muộn gì cũng phải gả đi, mà nữ nhân có thể sống chung một chỗ với hắn cả đời.

"Từ bỏ thân phận của nàng sao?" Chu Tử Mặc khẽ cau mày, không phải là không thể từ bỏ thân phận của Tử Lan, chỉ là quá phiền toái.

Huống chi hắn hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt thế nhân, dù Tử Lan là con gái hắn thu nuôi thì như thế nào, dù sao cũng hoàn toàn không phải là con ruột của hắn, dù có là con ruột của hắn, một khi hắn yêu cũng sẽ dây dưa cả đời!

Đây chính là cách yêu của Chu Tử Mặc hắn, quá mức bá đạo. . .

"Ừ, ta không muốn ngươi bị người đời cười nhạo." Tử Lan Thanh nâng đầu nhỏ của mình lên, cực kì nghiêm túc gật đầu.

"Ánh mắt của thế nhân có mắc mớ gì tới ta chứ?" Ánh sáng màu xanh trong mắt Chu Tử Mặc lóe lên một phát rồi thôi, hắn không để ý tới ánh mắt người đời, hắn chỉ muốn trong lòng của nàng có hắn là được rồi.

"Ngươi không quan tâm, nhưng. . . ta quan tâm!" Tử Lan Thanh hơi nhắm hai mắt lại, sau đó khi mở ra lần nữa lại chói mắt như vậy, giống như ngôi sao phía chân trời, liên tục phát ra giai điệu động lòng người.

Đúng, nàng có thể không quan tâm cái nhìn của người đời đối với nàng, tuy nhiên nàng lại quan tâm cách nhìn của người đời đối với Chu Tử Mặc. Nàng hi vọng trong mắt của tất cả mọi người hắn đều cực kì hoàn mĩ!

"Ngươi để ý sao. . ." Chu Tử Mặc hơi híp mắt lại, sau đó nhếch miệng cười một tiếng, ha ha. . . Đây chính là Tử Lan của hắn.

"Được, ngày mai chúng ta sẽ vào cung, thay đổi thân phận cho ngươi, ngươi muốn thân phận gì?" Vuốt ve sợi tóc nhu thuận của Tử Lan, khóe miệng Chu Tử Mặc vẫn mỉm cười.

"Nếu như ngươi là Vương Gia, di.e`nd-nll.eq=uyd-nnn ta chính là Vương Phi của ngươi; nếu như ngươi là thái tử, ta chính là thái tử phi của ngươi; nếu như ngươi là Hoàng đế, ta chính là hoàng hậu của ngươi; nhưng mà. . . Nếu như ngươi chỉ là một người dân, ta vĩnh viễn là nương tử của ngươi!" Hàm nghĩa trong lời nói của Tử Lan rất rõ ràng, nàng chỉ hi vọng Chu Tử Mặc là một người dân bình thường.

Cho dù nghèo khó vất vả, nàng cũng có thể yêu hắn cả đời.

Thật ra yêu cầu của nàng không cao chút nào, chỉ cần mỗi ngày Chu Tử Mặc có thể bỏ ra một chút thời gian sủng ái nàng như vậy.

Chu Tử Mặc cười khổ một tiếng, ở đời này làm người dân bình thường là không thể nào, nhưng chỉ làm một Vương Gia tự nhiên thì có thể. Mỗi ngày ôm Tử Lan ngửi hương hoa nghe tiếng chim, cũng không biết là một chuyện hạnh phúc như thế nào.

Nhưng. . . Hiện tại yêu cầu nho nhỏ này cũng không thể hoàn thành, huyết mạch chi lực của Tử Lan cũng sắp giác tỉnh rồi, mà trong thân thể của hắn cũng có huyết mạch lực của Nhân Hoàng.

Muốn hợp với Tử Lan, cũng chỉ có thể giác tỉnh huyết mạch Nhân Hoàng của mình!

Đến lúc đó, theo quy luật thiên địa, hắn và Tử Lan đều sẽ mất trí nhớ. . . Mất trí nhớ! Nghĩ tới hai từ này, Chu Tử Mặc lại đau lòng một trận, hắn không muốn quên Tử Lan, hắn tin Tử Lan nhất định cũng không muốn quên hắn.

Nhưng bọn họ lại không thể không quên!

"Tử Lan, ngươi sẽ quên ta sao?" Giọng nói của Chu Tử Mặc tràn đầy khổ sở.

"Tất nhiên là không, vì sao đột nhiên lại hỏi cái vấn đề này?" Loáng thoáng cảm thấy khổ sở trong giọng nói của Chu Tử Mặc, Tử Lan nghi hoặc ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tràn đầu khổ sở của Chu Tử Mặc, tâm đột nhiên căng thẳng. Chu Tử Mặc như vậy là có chuyện gì gạt nàng sao?

"Không có gì, tùy tiện hỏi một chút." Chu Tử Mặc mỉm cười một tiếng, vừa muốn che đậy đề tài này xuống.

Nhưng tiếng nói khổ sở kia còn có khuôn mặt đau khổ đã đi vào trong đầu Tử Lan Thanh, khẽ cúi đầu, Tử Lan tìm một vị trí thoải mái ở trong ngực Chu Tử Mặc, hai mắt nhắm lại, "Trời còn chưa sáng, chúng ta ngủ tiếp thôi."

Mặc kệ lời nói mới vừa rồi của Chu Tử Mặc là cố ý hay là vô tình ý, Tử Lan Thanh báo cho mình tại trong lòng chính mình, nàng tuyệt đối sẽ không quên Chu Tử Mặc, tuyệt đối! Dù đào hết đầu óc của mình, nàng cũng sẽ không quên Chu Tử Mặc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK