"Không ... không được. . ." Giọng nói rất nhỏ từ trong miệng Chu Tử Ngữ nhẹ nhàng chậm chạp phát ra, dù còn chưa mở mắt ra, nhưng Tử Lan Thanh biết, Chu Tử Ngữ đã tỉnh lại.
Vì nàng vẫn luôn thanh tỉnh!
"Rốt cuộc nam nhân kia có cái gì tốt chứ? Vì sao ngươi phải quan tâm như thế? Chẳng lẽ. . . ngươi cứ không biết yêu thương mình như vậy, nhất định phải giống như một nô tì đê tiện vẫy đuôi với hắn mới cam tâm sao? Trên đời hai con cóc mới khó tìm, nhưng nam nhân thì khắp nơi đều có!" Tử Lan Thanh nói rất ác độc, nàng chỉ muốn cho Chu Tử Ngữ nhận rõ bản chất của nam nhân kia.
Vì cái loại nam nhân đó mà thương tổn mình, thật sự không đáng giá! Nếu nam nhân kia là Chu Tử Mặc, nàng đã sớm đá văng rồi! Đâu có mặt dày mày dạn ở bên cạnh hắn chứ.
Theo lời của Tử Lan Thanh, sắc mặt của Chu Tử Mặc càng ngày càng lạnh, cô gái nhỏ này. . .
"Ta biết rõ." Mở hai mắt ra, nhìn khuôn mặt nhỏ bé quen thuộc mà lại xa lạ trước mặt này, khóe miệng Chu Tử Ngữ nhẹ nhàng nhếch lên, nàng cái gì cũng biết, nhưng cũng vì biết nên mới có thể khổ sở như thế.
Biết nam nhân kia không thương, biết nam nhân kia tuyệt tình, nhưng . . nhưng không thể quên, mới có thể . . đau đớn nội tâm như thế.
"Ngươi. . . kẻ ngu! Ngu ngốc! Ngu ngốc!" Giọng của Tử Lan Thanh càng ngày càng nặng, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lại không có nửa phần trách cứ, nếu có thì tất cả đều là thương tiếc.
Chu Tử Ngữ biết, nàng ấy vì tốt cho nàng. Dù chỉ mười tuổi, nhưng ăn nhờ ở đậu hơn ba năm, nàng đã hoàn toàn nhìn thấy rất nhiều việc còn có những người muôn hình muôn vẻ, nàng không còn là Hòa Thạc công chúa cao quý nữa, mà chỉ là một nữ nhân đê tiện nước Chu thôi.
"Ta biết rõ." Vẫn là ba chữ này, nhưng ý tứ muốn biểu đạt lại hoàn toàn khác nhau.
"Ngươi. . . muốn chọc giận ta chết sao?" Tử Lan Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn bộ mặt bình thản kia, trên khuôn mặt nhỏ bé tuyệt mĩ đã không còn vẻ non nớt của ba năm trước đây, bắt đầu phát triển theo hướng mỹ nữ.
Thật sự khó tưởng tượng ra, hai tiểu mập mạp các nàng đúng là có tiềm chất trở thành mỹ nữ.
"Muốn trở về hả?" Tử Lan Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lại có phần tang thương, hơi đau lòng vuốt ve, khuôn mặt tịch mịch của Chu Tử Ngữ khẽ hoảng hốt, trở về? Trở về chỗ đó? Trừ nơi này, nàng còn có thể đi nơi nào?
Nàng đã đặt tim của mình ở lại nơi này, dù có trở về cũng chỉ là cái xác mà thôi! Nên cho dù muốn trở về cũng phải tìm tâm của mình trở về, chỉ có thương tổn đủ đau mới có thể tuyệt vọng mà quên!
Mà mục đích duy nhất nàng ở lại chỗ này, là muốn tìm tim của mình trở về, muốn cho nam nhân kia thương tổn đủ đau đớn! Chỉ cần hắn có thể thương tổn nàng như vậy, nàng nhất định sẽ quên hắn, cũng quên cái ôm lạnh lẽo rồi lại an tâm kia.
"Vẫn không muốn trở về sao?" Tử Lan Thanh nhìn kinh hoảng và đau thương trong mắt Chu Tử Ngữ, khẽ cau mày, nàng đã hiểu tâm ý của Chu Tử Ngữ, nhưng vẫn không cam lòng.
Nàng thật sự không hiểu nam nhân kia có cái gì tốt, vì sao Chu Tử Ngữ lại mê muội yêu hắn như vậy!
"Không muốn trở về thì chúng ta xông thẳng vào hoàng cung thôi." Sauk hi trầm mặc một lúc lâu, Tử Lan Thanh hơi trầm muộn mở miệng, cũng là lúc nên báo thù vì Tiểu Ngữ.
Nam nhân kia, dám can đảm tổn thương Tiểu Ngữ như vậy, trong lòng Tử Lan Thanh đã xử tử hình cho hắn. Dù Tiểu Ngữ không bỏ được, nàng cũng sẽ vụng trộm phái người ám sát nam nhân kia, vì nàng biết, chỉ cần nam nhân kia không chết, Tiểu Ngữ tuyệt đối sẽ không trở về với nàng, mà nàng càng không thể nhìn nàng ấy chịu khổ.
Ba năm trước không phản đối, bởi vì cánh chim của nàng còn chưa đầy đặn, mà lúc đó cũng không biết Tiểu Ngữ sẽ sống khổ sở như vậy, nhưng bây giờ nàng đã có năng lực để Tiểu Ngữ không khổ sở nữa, nàng sao có thể nhìn Tiểu Ngữ sống trong khổ nạn!
"Vì sao phải xông vào hoàng cung?" Hơi hoảng sợ ngẩng đầu, hốt hoảng trong mắt Chu Tử Ngữ đâm đau lòng của Tử Lan Thanh, "Ngươi nói vì sao? Bị uất ức lớn như vậy, chẳng lẽ ta không nên đi tìm nam nhân kia đòi một lời giải thích hả?" Tử Lan Thanh giống như bà cô, hung ác quát Chu Tử Ngữ.
Khiến Chu Tử Ngữ sợ hãi rụt cổ một cái, sau đó ngẩng đầu lên lần nữa, lúc này mặt đã kiên định, "Ta không cho ngươi tổn thương hắn!"
Không cho. . .
"Tại sao ngươi lại không cho!" Tử Lan Thanh giận quá hóa cười, rõ ràng là nụ cười chói mắt lại làm cho Chu Tử Ngữ cảm thấy lạnh lẽo phất qua.
Nhưng nàng biết mình tuyệt đối không thể lùi bước.
"Không cho chính là không cho." Giọng nói cực kì quật cường lại làm cho Tử Lan Thanh đang tức giận từ từ bình phục lại, được rồi. . . lần này nàng nhận thua, "Vậy chúng ta cũng phải vào cung xem nam nhân kia một cái thôi." Tử Lan Thanh đã bắt đầu yếu thế.
Chung đụng mấy năm với Tử Lan Thanh, Chu Tử Ngữ biết rõ cách làm người của nàng, có thể làm cho nàng yếu thế, đã là nhường nhịn lớn nhất của nàng, vì vậy Chu Tử Ngữ không mở miệng nữa.
"Chu Tử Mặc, chúng ta đánh vào cung thôi." Tử Lan Thanh cười hắc hắc nói với Chu Tử Mặc, tàn nhẫn trong mắt kia khiến tay Chu Tử Mặc không nhịn được mà run rẩy, cô gái nhỏ này! Rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tại sao hắn lại có dự cảm xấu!
"Chỉ bằng ba người chúng ta, đánh vào hoàng cung?" Chu Tử Mặc khẽ cau mày, mặc dù quả thật hắn có bản lãnh này, nhưng nếu mang theo hai cô nhóc kia thì không được.
"Dĩ nhiên. . . không phải, lúc ta rời đi đã dùng bồ câu đưa tin cho Đằng Long, để hắn mang theo tất cả người của Ám Bộ tiến về phía nước Khâu Lăng, bây giờ bọn hắn cũng đã đến." Tử Lan Thanh nhún vai vô vị nói.
Biểu tình lạnh nhạt này khiến Chu Tử Mặc hít vào một hơi, tất cả người của Ám Bộ! Nha đầu này muốn đại chiến giữa hai nước sao?
Trước đây thật lâu hắn cũng biết Tử Lan sáng lập một thế lực, gọi Ám Bộ. Mà hắn cũng âm thầm liên tục giúp đỡ tổ chức kia, hơn nữa trong tổ chức này quả thật có rất nhiều cái mới, cho nên phát triển rất mạnh, bây giờ đã là đại thế lực đệ nhất nước Chu.
Mà bây giờ, Tử Lan lại cư nhiên triệu tập mọi người trong cái thế lực kia, mà nguyên nhân chỉ vì đòi một cái công đạo cho Tiểu Ngữ, chẳng lẽ nàng không biết, một khi hai đại tổ chức bắt đầu chiến tranh thì không chết sẽ không ngừng, thế lực mà nàng khổ cực khai sáng lên có lẽ sẽ sụp đổ trong khoảnh khắc.
Mà hắn tuyệt đối không thể nhìn tình huống như thế xảy ra, nên hắn sẽ giúp nàng. Nhưng hắn là tứ hoàng tử tôn quý nhất nước Chu, phía sau hắn là cả nước Chu, đến lúc đó. . .
Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy nhức đầu, Chu Tử Mặc thật sự không biết, nha đầu này đang nghĩ như thế nào!
"Ngươi biết nên liên lạc bọn họ như thế nào sao?" Chu Tử Mặc xoa sống mũi của mình, cực kì nhức đầu hỏi.
"Không cần liên lạc, ta đã ra lệnh từ sớm, một khi đến nước Khâu Lăng mà biết được Tiểu Ngữ sống không tốt sẽ lập tức khai hỏa. Nói không chừng bây giờ bọn họ đã đánh nhau rồi!" Giọng nói Tử Lan Thanh cực kì hưng phấn, mà nhìn ánh mắt hưng phấn của nàng, Chu Tử Mặc đã triệt để im lặng.
Nha đầu này, thật đúng là. . . không bớt phiền!
"Ta nói này, vì sao bây giờ còn có người điều tra tiếp theo." Theo tốc độ hai lần đầu kiểm tra phòng, thì lần thứ tư phải sớm đến rồi, vậy mà những quan binh kia lại không thấy đâu.
Dễ nhận thấy, chỉ có hai trường hợp, hoặc là đã tìm được Chu Tử Ngữ, điều này hiển nhiên không thể nào; hoặc là có chuyện gì quan trọng hơn đã dắt bước chân của bọn họ.
Theo tình huống hiện tại này, nhất định là hoàng cung lọt vào trong vòng vây, cho nên những vệ binh kia không thể không tạm thời rút về.
"Bây giờ chúng ta đi xem náo nhiệt một chút thôi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan Thanh cực kì âm độc, vì vậy Chu Tử Mặc biết, lại có người gặp xui xẻo rồi!
"Ta. . . Ta không muốn đi." Hơi không được tự nhiên liên tục lùi về phía sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Chu Tử Ngữ tràn đầy chột dạ, nàng đang sợ, sợ gặp tình huống lại nhìn thấy nam nhân kia lần nữa.
Nàng mang đến cho hắn phiền toái lớn như vậy, hắn sẽ vì hận nàng sao?
"Được rồi, ngươi không phải đi, đến lúc tay ta nhanh nhẹ, cổ nam nhân kia không cẩn thận rớt xuống thì cũng đừng có trách ta." Tử Lan khẽ mỉm cười, nụ cười cực kì xinh đẹp lại làm cho Chu Tử Ngữ rùng mình một cái, nàng biết, Tử Lan nói được làm được.
Đến lúc đó nếu thật sự không để ý, Tử Lan sẽ trực tiếp giết nam nhân kia.
Giống như lúc Tử Lan giết nữ nhân âm độc kia, ánh lửa thoáng qua, nữ nhân kia trực tiếp hóa thành tro bụi.
"Không, ta đi, ta đi!" Nhào tới trước, ôm lấy thân thể còn nhỏ hơn mình, giọng nói Chu Tử Ngữ có chút kinh sợ.