Vốn tưởng rằng thân phận của Tử Lan thấp kém, cho nên muốn dùng hết các biện pháp để cho con trai bảo bối của mình tìm được bạn đời ưu tú, nhưng lại không ngờ cuối cùng Tử Lan thân phận thấp kém lại là người có thân phận cao quý nhất.
Mạc Tình Thương cũng không thể không nói, tạo hóa trêu ngươi.
“Hơn nữa... Thân phận thật sự quan trọng như vậy sao?” Trong mắt to xinh đẹp của Mạc Tình Thương tràn đầy quá nhiều bi thương, nàng vốn không muốn dây dưa ở vấn đề này, nhưng nàng lại không thể không hỏi qua.
Nếu như mình chỉ là một nữ nhân thấp hèn, nam nhân trước mặt còn có thể yêu mình sao?
“Thân phận không quan trọng, quan trọng là nếu như thân phận hai người chênh lệch quá lớn, càng sau thì cuộc sống cũng chưa chắc sẽ hạnh phúc.” Đáy mắt Chu Lam Thiên thoáng qua sự đấu tranh, cuối cùng vẫn quyết định nói thật.
Nghe được lời hắn nói, cả người Mạc Tình Thương sững sờ, sau đó liên tục lui về sau một bước.
“Ý của chàng là chàng không phải hạnh phúc?” Hít vào một hơi, gò má của Mạc Tình Thương có hơi trắng bệch.
“Không phải ta có ý đó, ta chỉ.. Chỉ là tự ti.” Nhìn Mạc Tình Thương có phản ứng lớn như vậy, Chu Lam Thiên có chút bối rối nói. Kiếp này có thể cùng Mạc Tình Thương bạc đầu giai lão làm cho hắn thỏa mãn đến sắp điên mất, sao có thể cảm thấy không hạnh phúc!
Nhưng lời hắn vừa nói rơi vào trong tai Mạc Tình Thương quả thật có mấy ý nghĩa khác.
“Tự ti...” Mạc Tình Thương bay tới trước mặt Chu Lam Thiên, cúi đầu si ngốc nhìn nam tử đang ngồi ở Long ỷ, lúc này trên khuôn mặt kia đã không có vẻ anh minh thần võ thường ngày, lại giống như một đứa trẻ sợ bị phụ mẫu mình trách mắng.
Mạc Tình Thương nhất thời càng nhìn có hơi ngây ngô, đợi đến khi nàng phản ứng lại, lập tức thổi phù một tiếng bật cười.
“Ta và chàng là phu thê, chàng vinh quang thì ta vinh quang, chàng đê tiện thì ta cũng đê tiện, từ khi ta quyết định gả cho chàng trở đi, chàng chính là trời của ta, là chỗ để ta dựa vào.” Tay Mạc Tình Thương đặt ở trên bả vai Chu Lam Thiên, ánh mắt của nàng cực kì trong suốt.
Mà mỗi một chữ nàng nói đều như lời thề kiên định không đổi.
“Tình Thương.” Chu Lam Thiên nhìn nữ nhân mình yêu mến nhất trước mặt thật sâu, trong lòng có một cái gông xiềng lặng lẽ mở ra. “Ta muốn... Ta nên thử để xuống ngôi vị hoàng đế này.” Chu Lam Thiên cuối cùng chỉ mở miệng.
Địa vị cao quý này, hắn không muốn ngồi nữa!
Giờ khắc này hắn chỉ muốn ôm lấy nữ nhân mình yêu mến nhất đi ngao du giang hồ.
“Ừ.” Lòng của Mạc Tình Thương giật mình theo lời nói của Chu Lam Thiên, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, sống cùng Chu Lam Thiên lâu như vậy, làm sao nàng lại không biết ý lời này của Chu Lam Thiên.
Lúc đầu, nàng tuyệt đối sẽ không hiểu hành động của Chu Lam Thiên, nhưng bây giờ...
Nàng rốt cuộc cũng chỉ là một nữ nhân, mà việc nữ nhân nên làm nhất chính là phải đứng ở phía sau nam nhân, mặc kệ quyết định của hắn có như thế nào, lúc này nàng nhất định sẽ đứng ở sau lưng hắn yên lặng ủng hộ hắn.
Dù quyết định của hắn cũng không phải là điều nàng muốn thấy.
......
Ở trong đêm tối, hoàng cung phồn hoa đột nhiên bốc hỏa, thế lửa lan tràn cả Chính Dương cung, mà ba người hoàng thượng và hoàng hậu, hoàng quý phi lại ngẫu nhiên ở Chính Dương cung, vì vậy một cuộc hỏa hoạn đã mang đi ba người có thân phận tôn quý nhất nước Chu.
Tiên hoàng băng hà, chuyện quan trọng nhất không phải là cử hành tang lễ, mà là lập tân hoàng khác, nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, tiên hoàng cũng không lập được chiếu thư, cũng không phong thái tử, cho nên người kế vị này...
Thật sự không thể xác định!
Trong lúc đó, triều đình nổi sóng, lòng người bàng hoàng, tất cả đại thần cũng biết, nước Chu này phải thay đổi!
......
Chu Tử Mặc lạnh lùng nghe Tiểu Tam liên tục tình báo thêm dầu thêm mỡ, vẫn hơi híp cặp mắt, lạnh lùng trên khuôn mặt không thay đổi chút nào.
“Vương Gia, ngài thật sự không muốn ngồi trên ngôi vị hoàng đế này?” Tiểu Tam thấy vẻ mặt bình thản của Vương Gia nhà mình, có chút lo lắng hỏi, vào lúc này, không ngồi lên ngôi vị hoàng đế này cũng chỉ còn một con đường chết.
Chu Tử Mặc không mở miệng, khuôn mặt lạnh nhạt khiến Tiểu Tam hấp tấp nhảy lên, “Vương Gia, ngài cần phải hiểu rõ, nếu không sớm xuống tay cướp đoạt vị trí kia, chờ ba người huynh đệ kia của ngài ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, điều đầu tiên phải làm chính là giết ngài!” Lúc này Tiểu Tam đã không để ý tới phân biệt chủ tớ, hắn và Vương Gia, tiểu cách cách sống cùng nhau lâu như vậy, đã coi hai vị này chủ tử làm thành người thân của hắn từ lâu, làm sao nhẫn tâm nhìn bọn họ bị giết sạch.
Cho nên hắn chỉ có thể khuyên!
“Tiểu Tam... Cũng không phải người nào cũng mơ tưởng ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, không phải phụ hoàng ta cũng như thế sao?” Hai mắt Chu Tử Mặc nhắm lại, hắn mới không tin lời đồn đãi phía bên ngoài, nói gì thì phụ hoàng và mẫu phi hắn đã bị chết cháy ở hỏa hoạn chứ.
Bằng vào bản lĩnh của mẫu phi hắn, dù phụ hoàng hắn thật sự lâm vào trong lửa lớn hừng hực cũng có thể cứu hắn ra.
Cho nên bọn họ chết hoàn toàn là một sự nguỵ trang, một ngụy trang muốn hoàn toàn ẩn cư!
“Ngài nói tiên hoàng, tiên hoàng không phải đã qua băng hà rồi sao? Hơn nữa... Ý của ngài là tiên hoàng chưa chết?” Tiểu Tam đột nhiên trợn to cặp mắt phản ứng lại, hắn không ngu ngốc, cho nên hắn hiểu được ý của vương gia là tiên hoàng chưa chết.
Nhưng vì không muốn làm hoàng đế, nên mới như thế.
Nhưng... Tại sao?
“Đây không phải là ta nói, mà là ngươi nói.” Chu Tử Mặc quay đầu, hơi thâm ý nhìn Tiểu Tam. Có mấy lời, trong nội tâm hiểu rõ ràng là tốt rồi, nói ra khỏi miệng sẽ khai ra họa sát thân.
“Tiểu nhân hiểu, tiên hoàng đã vùi thân vào biển lửa!” Tiểu Tam khẩn trương mở miệng.
“Ừ, đi xuống đi.” Chu Tử Mặc phất tay, hắn cần suy nghĩ một vài vấn đề.
Khi Tiểu Tam rời khỏi, trong thư phòng này lại lâm vào một mảnh yên lặng, cũng không biết ngồi bao lâu, Chu Tử Mặc chậm rãi đứng dậy, nhìn tinh thần có chút si ngốc.
Đây chính là quyết định của phụ hoàng hắn?
Trước đây hắn vẫn xem thường nam nhân kia, luôn miệng nói chỉ yêu mẫu phi hắn, nhưng hắn lại có thể trái ôm phải ấp! Theo ý hắn, yêu như vậy vốn cũng không phải là yêu.
Cho nên hắn coi thường nam nhân kia, cho dù nam nhân kia là phụ hoàng của hắn!
Mà bây giờ...
Rốt cuộc Chu Tử Mặc đã hiểu rõ, thì ra là rất nhiều lúc sẽ thật sự không thể tránh được.
“Mặc nhi.” Giọng nói quen thuộc xen lẫn vẻ áy náy, Chu Tử Mặc biết, gì nên tới cuối cùng sẽ tới.
Ngẩng đầu, nhìn phụ mẫu quen thuộc trước mặt mình, Chu Tử Mặc đứng dậy, quỳ rạp xuống trước mặt hai người, “Phụ hoàng, mẫu thân.” Trong giọng nói cung kính lại không dao động một chút tình cảm nào, nhưng Chu Tử Mặc biết, mình đã hiểu hành động của bọn họ.
Chu Lam Thiên nhìn nhi tử đang cung kính quỳ gối, nghĩ tới từ khi Chu Tử Mặc xuất hiện cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên quỳ xuống trước mình, khóe mắt có hơi ướt át.
“Nhi tử, cha nương xin lỗi con.” Rõ ràng Chu Lam Thiên biết tất cả những việc hắn đang làm sẽ mang đến tai họa như thế nào, nhưng hắn vẫn không thể chùn bước, ném cục diện to lớn rối rắm này cho Chu Tử Mặc.
Nó chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, mới vừa vặn trưởng thành đã phải gánh vác trách nhiệm trọng đại như thế.
“Cha, người và nương cứ việc yên tâm, mặc dù nhi tử không thể tẫn hiếu ở trước mặt người, nhưng tuyệt đối sẽ bảo vệ nước Chu to lớn này.” Chu Tử Mặc biết nỗi băn khoăn của Chu Lam Thiên.
Nên nói ra những lời cực kì rõ ràng này, giải quyết buồn phiền ở đây cho bọn họ, bọn họ mới có thể yên tâm rời đi trải qua cuộc sống hạnh phúc của hai người bọn họ.
Về phần hắn...
Hắn nhất định sẽ bảo vệ nước Chu cẩn thận, vì nơi này là mẫu quốc của hắn!
“Mặc nhi.” Mạc Tình Thương ở sau lưng Chu Lam Thiên cũng không nhịn được nữa, nhẹ nhàng kêu một tiếng, ở trong mắt của nàng đầy nước mắt.
Chu Tử Mặc giống như không nghe thấy lời nói áy náy kia, đứng dậy, không nhìn Chu Lam Thiên và Mạc Tình Thương một cái, xoay người rời khỏi nơi đây. Nhìn kiên quyết Chu Tử Mặc như thế, Mạc Tình Thương và Chu Lam Thiên liếc mắt nhìn nhau, sau đó thở dài một cái bay khỏi nơi đây.
Đã ra quyết định, như vậy thì phải dũng cảm thi hành.
“Chúng ta đi thôi.” Chu Lam Thiên ôm Mạc Tình Thương trong ngực, lần đầu tiên có thể tùy theo ý mình mà ôm nữ nhân mình yêu mến nhất như thế, hắn biết tất cả điều mình làm bây giờ đều đáng giá!
......
“Thiếu chủ, chúng ta đã bố trí xong tất cả theo yêu cầu của ngài, chỉ có...” Vẻ mặt Đằng Long nghi ngờ nhìn Chu Tử Mặc, từ sau khi chủ nhân nhỏ mất trí nhớ, bọn họ vẫn theo lời Chu Tử Mặc làm việc.
Thế nhưng lần này, có thật sự sẽ thành công?
Không phải hắn không tin, dù Chu Tử Mặc yêu nghiệt như thế nào nữa, cũng chỉ là một tên thiếu niên mười sáu tuổi. Thì làm sao có thể có thể chính xác nắm giữ mấy cái tâm địa của các hoàng tử như vậy?
“Ngươi chỉ cần để ý rồi sắp xếp, dù cuối cùng không phát triển theo dự đoán, chúng ta cũng sẽ không thua thiệt.” Chu Tử Mặc lạnh nhạt mở miệng.
Mục đích của hắn cũng không phải là muốn đuổi tận giết sạch, nhưng... Nếu như những người đó sẽ đuổi tận giết tuyệt hắn và Tử Lan, như vậy hắn cũng chỉ có thể độc ác, cho dù bọn họ là huynh đệ ruột.
......
Ở nơi tăm tối nghiêm mật có một ít ánh nến lóe lên, ở trong ánh nến mờ tối này, những khuôn mặt khẩn trương và hơi có chút già nua dần hiện lên.
Ở trong những khuôn mặt này có một khuôn mặt nổi bật lên, là một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn dật tản ra ánh mặt trời.
“Đại hoàng tử, muốn làm chuyện lớn thì nhất định phải có lòng dạ độc ác!” Trong những người có khuôn mặt già nua, người lớn tuổi nhất mở miệng.
“Nhưng, bọn họ là huynh đệ ta.” Khuôn mặt tràn đầy ánh mặt trời thường ngày của Chu Tử Lâm đã trở nên ảm đạm, còn lộ ra sự đau thương nồng nặc.
Nhưng khi hắn thỉnh thoảng cúi đầu, lập tức âm độc trong mắt xuất hiện cực kì chói mắt.
Dù là huynh đệ thì như thế nào, ai dám ngăn cản hắn bước lên ngôi vị hoàng đế này. Đừng bảo là huynh đệ, dù phụ mẫu hắn cũng phải chà đạp dưới chân.
“Đại hoàng tử, thời khắc mấu chốt, nếu như ngài không xuống tay giết chết bọn họ trước, bọn họ sẽ giết chết người!” Người già nua nhất này tận tình khuyên nhủ.
Mà Chu Tử Lâm chỉ cúi đầu, bi thương và không đành lòng trên mặt vẫn hiện rõ.
Vì vậy trong phòng mờ tối dưới đất lâm vào trầm tĩnh như chết.
Có lẽ sau đó, người ở chỗ này bắt đầu liên tục khuyên giải, nhưng Chu Tử Lâm luôn lộ ra vẻ mặt bi thống, chưa từng mở miệng.
Khi mọi người trước mặt cũng sắp buông tha, rốt cuộc Chu Tử Lâm cũng thu lại vẻ mặt đau khổ, “Lâm lão nói rất đúng, kẻ thành chuyện lớn sẽ phải có lòng dạ ác độc, nếu như ta không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết chết ta và các ngươi! Chỉ vì các ngươi... Ta...ta không thể không... độc ác!” Chu Tử Lâm vô cùng đau đớn mà nói hết những lời này.
Hiển nhiên những cựu thần kia bị biểu hiện lúc này của Chu Tử Mặc lừa gạt, đặc biệt là nghe thấy bây giờ việc hắn làm tất cả đều vì bọn họ, càng thêm cảm ân đái đức (mang ơn).
Ánh mắt nhìn Chu Tử Lâm càng phát ra sự cảm kích. Trong lòng cũng liên tục cảm thấy may mắn vì theo đại hoàng tử.