• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Lam Thiên nhìn dáng vẻ thẹn thùng tuyệt mỹ này của Mạc Tình Thương, trong lòng rung động, “Vẫn là nương tử hiểu ta nhất.” Sau khi nói xong lại đánh tới Mạc Tình Thương lần nữa.

. . .

“Có phải thật sự không nhớ không?” Trên xe ngựa, Tử Lan Thanh nhẹo đầu nhỏ của mình vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

“Hả?” Chu Tử Mặc khẽ cau mày, tiểu nha đầu này lại đang nghĩ cái gì thế?

“Chuyện của Công chúa Ninh Lan đó.” Tử Lan Thanh tà ác cười một tiếng.

“Không có!” Chu Tử Mặc lườm nàng một cái, trong đầu cô gái nhỏ này nghĩ những thứ gì vậy? Tại sao có thể hoài nghi hắn?

“Thật sự không có sao?” Tử Lan Thanh chu mỏ.

“Thật sự không có!” Chu Tử Mặc thở một hơi thật dài, nỗ lực áp chế tức giận trong lòng mình.

Cô gái nhỏ này lại dám hoài nghi hắn, rõ là. . . Thích ăn đòn! Nhưng hắn lại không nỡ đánh nàng.

“Chẳng may có, nhưng do ngươi quên.” Tử Lan Thanh lại tà ác cười một tiếng lần nữa, nhưng mà hình như trong nụ cười thật sự có một chút chán nản như vậy.

Vì sao không phải khi nàng vừa sinh ra đã ở bên Chu Tử Mặc, ở trong thế giới của Chu Tử Mặc, nàng đã ít đi thời gian bảy năm!

Mà thời gian bảy năm đủ cho Chu Tử Mặc yêu người kia hoặc là quên người kia!

“Đáng chết, ta nói không có cũng chưa có!” Ôm Tiểu Nhân Nhân đang cười xấu xa này vào trong lòng ngực, di.ễnđà.n0l0êq-u-ýđ=ôn nụ hôn của Chu Tử Mặc không tự chủ được rơi vào trên trán tiểu nhân nhi kia.

Theo nụ hôn của Chu Tử Mặc, hai người trên xe ngựa cùng sửng sờ tại chỗ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, khi môi Chu Tử Mặc rời khỏi cái trán của Tử Lan thì hai người mới phản ứng lại, bàn tay nho nhỏ ngay lập tức rơi vào trên đầu Chu Tử Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Tử Lan Thanh bị mắc cỡ đỏ bừng.

“Ngươi. . . Ngươi vô lễ với ta như thế!” Khuôn mặt nhỏ bé đã bị mắc cỡ phồng lên đỏ bừng, Tử Lan Thanh ác ngoan nhìn Chu Tử Mặc, thật sự muốn cắn lên cái gương mặt tuấn dật và mờ mịt kia.

“Ta không có.” Sửa sang quần áo của mình lại, Chu Tử Mặc ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt nghiêm túc khiến Tử Lan Thanh rất muốn cắn chết nam nhân trước mặt.

Rõ ràng mới vừa rồi là hắn hôn lên gương mặt của nàng, nhưng bây giờ lại giả bộ biểu tình lạnh nhạt như vậy, người không biết còn tưởng rằng nàng vô lễ với hắn!

“Chu Tử Mặc!” Tử Lan Thanh hung ác lấy răng nhỏ cắn môi của mình, hai tay nắm chặt rất muốn cho nam nhân này một quyền.

“Ừ, có chuyện gì sao?” Không biết là cố ý hay là vô ý, thân thể Chu Tử Mặc lúc Tử Lan gọi đã lùi lại về phía sau mấy phần.

Hình như muốn né tránh. . . Quấy rầy của Tử Lan Thanh!

Vì vậy rốt cuộc một nữ oa cũng không nhịn được mà bộc phát, cực kì hung ác nhào tới trên người của Chu Tử Mặc, cái miệng nhỏ nhắn của Tử Lan Thanh hung hăng cắn vào. . . Trên môi Chu Tử Mặc.

Lúc này Tử Lan Thanh đã quên vật nàng cắn là vật gì, nàng chỉ cảm thấy hình như cắn lên vật nào này rất ngon miệng, ngọt ngào mà mềm mại giống như kẹo đường vậy, cho nên nàng muốn cắn xuống một khối ngậm vào trong miệng để thưởng thức.

Vì vậy. . .

Khi một vị máu tươi xuất hiện ở trong miệng Tử Lan Thanh, Tử Lan Thanh mới rõ ràng ý thức được xảy ra chuyện gì. Ngay lập tức buông môi Chu Tử Mặc ra, nhìn môi mỏng khêu gợi kia biến thành xúc xích, Tử Lan Thanh ‘ xì ’ một tiếng nở nụ cười.

Còn hết sức hả hê nhìn Chu Tử Mặc. Hừ, Đẹp lắm! Bảo ngươi giả bộ thành vẻ mặt thanh cao kia!

“Này miệng. . . Cũng không biết chốc lát nữa đi xuống xe ngựa người ta sẽ nghĩ như thế nào.” Chu Tử Mặc thấy ánh mắt hả hê của Tử Lan, chỉ cái miệng rõ ràng bị người khác cắn bị thương kia, như có điều suy nghĩ nói.

Một câu nói khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của người khác đang đắc ý ngay lập tức suy sụp xuống.

Chốc lát nữa bọn họ phải đi xuống xe ngựa, mà trên xe ngựa chỉ có hai người. . . Rất dễ nhận thấy, miệng Chu Tử Mặc không thể nào là do tự hắn cắn, như vậy. . .

Nghĩ đến những nô bộc kia sẽ lộ ra biểu lộ quái dị, lòng của Tử Lan Thanh bắt đầu lạnh.

Ô ô. . . Thật sự không phải là nàng vô lễ với hắn, rõ ràng là do nam nhân này vô lễ với nàng trước!

“Cái đó. . . Tiểu Tam, đi vào một chút.” Tử Lan Thanh quát với phía ngoài xe ngựa, trong lúc Chu Tử Mặc còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Tam vì biểu lộ chân thành đã vọt vào xe ngựa.

“Cách cách, có phân phó gì cứ việc nói.” Vọt vào xe ngựa Tiểu Tam chân chó cười nói với Tử Lan.

“Không có việc gì, ngươi chỉ cần để ý ngây ngô ở trên xe ngựa thôi.” Tử Lan Thanh nhìn đôi môi bị cắn đến thương tổn của Chu Tử Mặc một cái, tà ác cười một tiếng.

Nhất thời, Chu Tử Mặc và Tiểu Tam đều chợt cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

“Tiểu Tam, nơi này không có chuyện của ngươi, đi ra ngoài.” Chu Tử Mặc lạnh lùng mở miệng, theo hắn mở miệng, Tiểu Tam mê mang nhìn về phía hắn, ‘ xì. . . ’ Tiểu Tam thề, hắn thật lòng không dám chê cười Vương Gia, nhưng. . . cái miệng nướng phồng của Vương Gia thật sự rất khôi hài, mà hắn thật không nhịn được, diễ,nđ,àn-ll.êq9uýđ.ôncho nên. . .

“Tiểu Tam, cười đã chưa?” Chu Tử Mặc cười tà hỏi.

“Ừ, rất đã. . . Ặc, Vương Gia, miệng ngài không buồn cười một chút nào, thật đó!” Tiểu Tam thiếu chút nữa nói lỡ miệng, thật may là nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười đùa của Cách cách Tử Lan, mới lập tức phản ứng kịp.

“Hừ!” Rõ ràng Chu Tử Mặc biết Tiểu Tam vừa muốn nói cái gì, tuy nhiên hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi quay sang một bên.

Vì vậy Tiểu Tam thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó ở trong lòng thầm dễ chịu, thật may là tâm tình Vương Gia hôm nay không tệ, nếu không dám cười nhạo Vương Gia, cái tội danh này. . . Cũng không chỉ bình thường như vậy!

Nhưng mà, rõ ràng Vương Gia bị người ta cắn rách miệng, vì sao tâm tình còn không tệ như vậy? Chẳng lẽ cái miệng rách này của Vương Gia là do cách cách làm hư?

Cho nên dù bị cắn nát thành như vậy, Vương Gia vẫn coi cái này thành nụ hôn của cách cách và hắn, nên tâm tình cũng vui vẻ?

Càng nghĩ càng thấy có mấy phần khả năng như vậy, Tiểu Tam ở trên xe ngựa yên tĩnh này nhìn Vương Gia một lát, một lát sau lại lướt qua cách cách một cái, lúc này Tiểu Tam đã quên mấy phần lạnh lẽo ở trong lòng mình mới vừa rồi, liên tục méo miệng cười xấu xa ở trong lòng.

Xe ngựa mới vừa dừng hẳn, Chu Tử Mặc còn chưa kịp đến ôm tiểu nhân kia xuống, giọng nói oán giận và thẹn thùng đã phát ra từ trong cái miệng nhỏ của Tử Lan, “Thúc thúc Tiểu Tam, đừng cắn nữa, miệng của a mã đã bị ngươi cắn bể rồi!”

Một câu nói, khiến Chu Tử Mặc mới vừa đưa tay chuẩn bị ôm lấy Tử Lan, còn có Tiểu Tam đang méo miệng này cùng ngây tại chỗ.

Lời này của Tử Lan. . . Tại sao lại cảm thấy tràn đầy nghĩa khác chứ?

“Thúc thúc thẹn thùng, thật sự không cần ngại, nam nhân hôn nam nhân thôi!” Nhìn nét mặt khiếp sợ của Chu Tử Mặc và Tiểu Tam, hiển nhiên Tử Lan Thanh cảm thấy cái cười giỡn này chơi thật tốt, vì vậy một câu càng ‘hồn nhiên’ khác cũng phát ra theo.

Lần này, rốt cuộc Chu Tử Mặc cũngphản ứng lại, gương mặt âm trầm, Chu Tử Mặc hơi híp cặp mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt đơn thuần của Tiểu Nhân Nhân trước mặt, “Tử Lan, đừng quá đáng!”

“Nam nhân hôn nam nhân thì rất quá đáng sao?” Nhẹo đầu nhỏ của mình, tiếng của Tử Lan Thanh rất lớn, nàng muốn cho người bên ngoài biết tình huống bên trong, như vậy mới chơi tốt.

“Nàng. . .” Lúc này Chu Tử Mặc thật sự muốn nhấc tiểu tử này lên, hung hăng vỗ mấy bàn tay vào cái mông của nàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn cứng rắn nhịn được kích động này, cường ngạnh ôm lấy tiểu nữ oa trước mặt xuống xe ngựa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK