Mục Phương Sinh cố sức dùng móng tay cào vào ga trải giường, đến nỗi tấm lụa cao cấp cũng bị kéo xước từng sợi.
Thanh niên gõ gõ vào mu bàn tay anh: “Từ giờ trở đi phạt anh không được bắn.”
Mỗi khi Đồ Ngọc nói với anh bằng giọng điệu ra lệnh, anh theo bản năng muốn tuân theo.
Lỗ hậu bị gậy th*t liên tục ra vào thiêu đốt, thứ đó đâm mạnh vào trong cơ thể anh, đường gân trên cây gậy cào từng tấc thịt mềm trong đường hầm.
Khoái cảm dội thẳng lên não dọc theo xương cụt, từng đợt tê dại bò dọc bụng dưới như sóng thủy triều dâng. Anh thực sự muốn bắn, nhưng sau khi Đồ Ngọc nói “Không được bắn”, anh càng muốn bắn hơn.
Hơn nữa dương v*t càng lúc càng nện dồn dập, Mục Phương Sinh không thể chịu được, nước mắt sinh lý chảy ra.
Eo bị hai tay Đồ Ngọc nhấc khỏi ga giường, hai chân giang rộng đến cực hạn, mũi chân co quắp trên ga giường, nhìn như đang chủ động đưa mông vào dương v*t.
Đồ Ngọc nắm lấy eo của anh, lại tăng tốc, mỗi một cú thúc vào đều mạnh mà nhanh, tựa hồ trả thù cho mối hận sâu xa nào đó.
Tiếng bạch bạch dày đặc và dữ dội.
Nhưng Mục Phương Sinh đối với loại đau đớn này rất hưởng thụ, cảnh tượng trước mắt bắt đầu đảo lộn.
Lần cuối cùng đâm sâu vào, Đồ Ngọc ép sát vào anh, bắn ra.
Số lượng rất lớn, hơn nữa theo va chạm, anh có loại ảo giác không ngậm miệng lại được, sắp tràn ra ngoài.
“Ưm……”
Tiếng rên rỉ thoát ra, cơ thể co giật dữ dội, lỗ chuông cuối cùng cũng tiết ra tinh dịch loãng như thể đang khóc.
Không để anh nghỉ ngơi, Đồ Ngọc tiến lại gần, nắm lấy tóc anh: “Vừa rồi đã nói không được bắn mà?”
Trọng lượng trên giường nhẹ đi, Đồ Ngọc đứng lên, không giải thích được tại sao nhìn thấy bóng lưng của người thanh niên này, anh lại hoảng sợ, theo bản năng nói: “Đừng đi…
“Đi lấy đồ chơi.” Đồ Ngọc đưa bàn tay đầy mồ hôi lạnh xoa xoa cằm anh, đi ra khỏi cửa phòng ngủ.
Mới rời đi mấy chục giây, lý trí Mục Phương Sinh còn chưa kịp trở lại trong đầu, thanh niên kia đã trở lại —— ôm một chồng hộp quà màu đen trong phòng dành cho khách, tiện tay ném lên giường.
Nắp hộp bật mở, đồ bên trong vương vãi khắp ga giường.
Mục Phương Sinh quay đầu lại, tập trung ánh mắt vào một trong những chiếc khuyên vú màu bạc, anh nhìn bàn tay của Đồ Ngọc nhặt món đồ phát sáng lạnh lẽo và đặt nó lên ngực anh.
Núm vú thẳng đứng bị hai ngón tay véo, khuyên vú dễ dàng xỏ vào lỗ và đeo vào.
Nó dày hơn chiếc trước, cũng có vẻ lạnh hơn.
Anh túm lấy Đồ Ngọc đang định đứng dậy đi lấy quả cầu bịt miệng, nhẹ giọng hỏi: “Cái nào đẹp hơn?”
Đồ Ngọc sửng sốt, sau đó vươn tay vuốt ve đầu v* đỏ tươi đang dựng đứng, dùng sức xoa nắn khiến nó càng đỏ càng sưng lên: “Cứng như bậy giờ, nhìn như muốn được xoa nắn là đẹp nhất.”
Mục Phương Sinh cúi xuống, trìu mến cọ cọ vào khóe môi của Đồ Ngọc, sau đó ngoan ngoãn chờ đối phương thắt chặt quả bóng miệng màu đen cho mình, chốt mở ở hai bên quả bóng miệng được thắt lại sau đầu, nước bọt tiết ra không khống chế được đã ướt khóe môi.
Có tiếng kim loại ma sát nho nhỏ, Đồ Ngọc cầm lên chuỗi hạt niệu đạo không lớn hơn ngón tay út một chút.
Biết đồ này sẽ nhét vào đâu, anh nhìn Đồ Ngọc lắc đầu.
“Nằm xuống.”
Anh không nhúc nhích, Đồ Ngọc vươn tay ấn anh trên giường, tầm mắt của anh biến thành trần nhà màu be, lần này anh không dám động, bởi vì chuỗi hạt trong tay Đồ Ngọc đã nhét vào một đoạn ngắn từ lỗ chuông đang mở ở đầu dương v*t của anh.
Nó rất trướng, nhưng hạt châu lại nhỏ, không đau đến mức không chịu nổi, cả chuỗi dài bằng lòng bàn tay, Đồ Ngọc chỉ nhét vào cỡ ngón tay rồi mới dừng lại.
Hầu hết những hạt bạc đều bị lủng lẳng bên ngoài, chỉ cần nhìn cảnh này, anh đã suýt biến thành một con tôm luộc.
Tập trung vào dương v*t của chính mình, anh không để ý rằng cơ thể mình đã bị xoay sang một bên, cây hàng kia lại nhét vào khe hở giữa hai cánh mông anh, trở lại lối vào trơn trượt.
Đồ Ngọc vừa bắt đầu động, đồ chơi trên người tựa hồ cùng nhau sống dậy.
Quả bóng miệng lấp đầy miệng, nước bọt dồi dào chảy xuống liên tục, khuyên vú cọ sát vào quầng vú dữ dội theo nhịp va chạm, hơn nữa, trong lỗ chuông còn có chuỗi hạt đung đưa tới lui!
Anh đưa tay muốn bắt lấy, Đồ Ngọc phía sau vội vàng nắm lấy hai tay của anh, không cho anh đụng vào, cũng không giúp đỡ anh.
Cửa hậu đã sưng tấy sau lần đầu tiên ra vào dã man, khối thịt sưng đó được tiếp tục bị đâm vào, khoái cảm khiến cơ thể không chịu nổi, thậm chí thái dương cũng đau nhói theo.
“Sướng không?”
Bị quả bóng chặn ở miệng, anh không nói được lời nào, chỉ có thể chớp chớp mắt, một giọt nước mắt lăn ra khỏi mi mắt, xẹt qua sống mũi, bị Đồ Ngọc dùng tay lau đi.
Đồ Ngọc cắn nhẹ vành tai anh nói: “Của chồng lớn không? Có thích em *** anh như thế này không?”
Anh bàng hoàng nhận ra đây chính là những gì Đồ Ngọc đã nói trong căn phòng khách sạn ở Duyên Châu khi cậu lên cơn hứng tình.
Lại nghe đến câu đó trong tình cảnh này, Mục Phương Sinh có chút thẹn quá hóa giận, cố vùng vẫy vai để giành lại tay mình, lại bị đối phương phát hiện, cậu càng siết chặt hơn, dương v*t thô to cắm vào lỗ hậu của anh rút ra thọc vào trêu đùa.
Anh ngẩng đầu lên, vô thức dùng lưỡi liếm miệng quả cầu, chiếc chuông nhỏ trong quả cầu miệng kêu leng keng theo nhịp điệu.
“Gọi chồng.”
Mục Phương Sinh dùng hết sức lườm cậu, biểu thị rằng anh vẫn còn ngậm quả bóng trong miệng.
Vì vậy, bàn tay đó đã cởi khóa sau đầu của anh, ngay khi quả bóng miệng được tháo ra, anh bắt đầu hít một hơi thật sâu.
Đồ Ngọc vẫn chờ đợi. Mục Phương Sinh hít sâu một hơi, giơ mu bàn tay lau đi nước bọt ở khóe môi, nhìn về phía thanh niên: “Cút.”
Đồ Ngọc nắm lấy tóc của anh, cái cổ lộ ra bị đối phương cắn một cái.
Anh rõ ràng cảm giác được răng của thanh niên đang mài lên da thịt mình, sợ nó để lại dấu hickey vài ngày không biến mất, anh nói: “Đừng để ở nơi có thể nhìn thấy.”
Hàm răng nới lỏng anh ra, Đồ Ngọc cuối cùng cũng nguyện ý vuốt ve đầu nhũ đang sung huyết của anh, khi ngón tay đối phương vừa chạm đến quầng vú, đầu óc anh liền trống rỗng.
Xương sườn của anh bị kim loại cứng làm trầy xước, anh cụp mắt xuống, chú ý đến chiếc đồng hồ mà Đồ Ngọc chưa bao giờ tháo ra. Mặt số sẽ thay đổi màu sắc theo nhiệt độ, do nhiệt độ cao của chủ nhân nên nó trở nên trong xanh như bầu trời sau cơn mưa tạnh.
Đồ Ngọc dừng lại, kéo anh qua, dang hai chân ra, lại đưa dương v*t ướt át vào, ý chí đã hao mòn, vừa bị tiến vào anh liền ưỡn người, môi hé mở, phát ra một tiếng rên dài.
Dây thanh quản rung không đủ, về cơ bản chỉ là tiếng thở.
Sau khi đút vào, Đồ Ngọc vẫn không nhúc nhích, anh ngước mắt liền thấy Đồ Ngọc đang bắt chéo cổ tay mình, dùng răng cắn đứt khóa đồng hồ, tháo chiếc đồng hồ đã được sưởi ấm bởi nhiệt độ cơ thể trịnh trọng đeo vào cổ tay anh.
“Tặng anh.” Đồ Ngọc nói xong liền nhào tới, từng cú đâm mạnh mẽ, đồng thời cúi đầu xuống cắn môi anh.
Khoái cảm mãnh liệt liên tục quá sức chịu đựng của cơ thể,, linh hồn như muốn rời khỏi thể xác.
Một giọng nói trẻ con đột nhiên vang lên trong đầu: “Sau này em sẽ tặng anh đồ thật.”
Cô bé vẽ một chiếc đồng hồ xấu muốn chết trên cổ tay anh bằng bút màu.
Anh chải mái tóc giống như cái chuồng gà của cô bé thành hai bím xinh xắn.
Tóc cô dường như chưa bao giờ được chải, mềm mại và rối bù, dính chặt vào nhau. Anh phải mất hơn một giờ mới có thể chải hết được.
Cô gái đang cầm cuốn sách tranh “Hoàng tử bé” mà anh đã tặng.
“Nếu cậu nói cậu sẽ đến vào lúc bốn giờ chiều, từ ba giờ mình đã cảm thấy rất vui, càng đến gần bốn giờ, mình càng cảm thấy hạnh phúc. Đến lúc bốn giờ, mình sẽ không thể ngồi yên được nữa, mình nhận ra rằng đây có lẽ là hạnh phúc.”
“Anh đến thăm em mỗi chủ nhật, từ tối thứ bảy em đã không thể rời mắt khỏi chiếc đồng hồ, vui đến nỗi không ngủ được.”
Ánh mắt mờ mịt, tiết tấu trong cơ thể ngừng lại, Đồ Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, giọng nói khẽ khàng, như sợ làm kinh động điều gì đó: “Sao thế? Sao lại khóc?”
“Xin lỗi, Tiểu Ngọc.” Anh nói, “Anh không muốn làm.”
Nước mắt làm mờ tầm mắt, anh không thể nhìn rõ biểu cảm của Đồ Ngọc, một lúc sau, dương v*t từng chút một rút ra, cậu nằm yên trên giường, thở hổn hển vài hơi, rồi đột ngột bật dậy, vơ lấy quần áo trên sàn mặc vào người.
Anh không thể nhìn, không dám quay lại nhìn xem người thanh niên đang nhìn anh chằm chằm như thế nào..
Chiếc áo phông nhàu nhĩ cũng được mặc lại trên người, anh nghe Đồ Ngọc nói: “Nếu…” Giọng nói ấy vẫn có sức mạnh ma thuật với anh, nghe như đang cẩn thận:, “Nếu không có Mục Thê, anh sẽ...”
Biết Đồ Ngọc hỏi cái gì, Mục Phương Sinh thẳng thừng cắt ngang: “Sẽ.”
5h30 sáng, bầu trời vẫn còn xám trắng nhưng đàn chim đã thức giấc, hót ríu rít trên những cành cây phản chiếu màu trời dịu mát.
Lúc này, các ông lão thậm chí còn chưa ra ngoài tập thể dục.
Sẽ không ai nhìn thấy một người đàn ông to xác vừa đi vừa khóc.
Đi tới con đường lớn, dòng xe đã đông hơn, dù sao thì Thủy Thành – thành phố du lịch này, nổi tiếng nhất là cuộc sống về đêm, có lẽ nhiều người vừa kết thúc một đêm cuồng hoang.
Mục Phương Sinh gọi một chiếc taxi, nói tên một cửa hàng hoa, rồi lặng lẽ ngồi vào ghế sau.
Tài xế liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu: “Anh đẹp trai, thất tình à?”
“Dị ứng.” Vừa mới mở miệng, giọng nói của anh đã phản bội anh, anh không biết rằng âm thanh của mình còn nghẹn ngào đến chậm trễ.
Tài xế không hỏi thêm, đưa cho anh một chai nước khoáng ướp lạnh: “Vừa mua trước khi đón anh, giữ bình tĩnh nhé.”
“Cám ơn.” Anh nhận lấy bình nước, cục đá trong bình kêu lạch cạch, lấy điện thoại di động mở camera trước, nhìn đôi mắt sưng đỏ của mình, nhắm mắt lại dán bình nước lên.
Vừa nhắm mắt lại, anh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Đồ Ngọc, cậu đưa cho anh một lon nước ngọt lạnh ngắt đầy nước đọng quanh, bảo anh dùng để chườm lên môi bị đánh sưng.
Mặt tiền của cửa hàng hoa được trang trí theo phong cách như trong truyện cổ tích.
Bà chủ là bạn cùng bàn của Mục Phương Sinh thời trung học.
Tám năm trước, anh đã đặt một bó hoa cho Mục Thê ở đây.
Anh cố ý gói ít hoa hồng nhất vì sợ làm cô gái của mình ngại ngùng.
Nhưng cuối cùng anh cũng không nhìn thấy bó hoa.
Mới sáu giờ, tất nhiên cửa hàng hoa vẫn chưa mở cửa.
Toàn thân đau như bị voi giẫm lên, đứng chừng mười phút cũng không nhịn được nữa, anh dựa vào tường ngồi xuống, muốn xem giờ, lại đột nhiên phát hiện mình vẫn đang đeo đồng hồ của Đồ Ngọc.
Thời tiết dịu đi, mặt số lại chuyển sang màu xanh đậm huyền bí.
Trên đường dần dần bắt đầu có người dắt chó đi dạo.
—— Bánh Mì còn ở nhà Tần Vãn, không biết có bị bọn mèo bắt nạt hay không.
Trời sáng hơn, những người chạy bộ buổi sáng bước ra với trang bị đầy đủ.
7h30, cô chủ trong bộ váy hoa tím, áo khoác cardigan trắng chống nắng đến.
Nhìn thấy Mục Phương Sinh chặn ở cửa, cô ngây người hồi lâu, sau đó chậm rãi nở nụ cười: “Gửi tin nhắn WeChat cho cậu cậu không trả lời, họp lớp cũng không đi.”
Vừa nói, cô vừa lấy chìa khóa ra, vặn ổ khóa, gọi Mục Phương Sinh: “Mời vào.”
Sau nửa tiếng ôn lại chuyện cũ, anh nói rõ lý do đến đây: “Làm giúp tôi một bó hoa, lần này toàn bộ là hoa hồng.”
Trại trẻ mồ côi Thiên Sứ đã bị phá hủy.
Một trường tiểu học tư thục khép kín quy mô lớn được xây dựng trên địa điểm ban đầu, chỉ riêng sân chơi đã rộng đến mức không thể nhìn thấy trong một cái liếc mắt.
Anh ôm bó hoa đứng ở lề đường, một tay chọc chọc điện thoại vài cái, tải QQ về điện thoại di động.
Nhập mật khẩu tài khoản, đăng nhập, hình đại diện QQ sáng lên, là hình đại diện anh chưa từng thay đổi từ khi còn là thiếu niên.
Một hình người que vẽ đơn giản với một vài đường nét, nhưng có thể nhận ra đó là anh.
Mục Thê vẽ ra, bên cạnh hình que còn in một nụ hôn, bôi son dưỡng môi có chút màu, trên giấy in hình đôi môi hồng nhạt.
Từ khóe mắt, thân xe mạ điện giả vờ vô hình của Cullinan lướt qua, Mục Phương Sinh thở dài.
Hai phút sau, Đồ Ngọc đã đỗ xe đi tới sau lưng anh, lẳng lặng đứng không lên tiếng. Cuối cùng anh đành phải mở lời trước: “Vẫn bám theo anh sao?”
“Ừ.” Đồ Ngọc nói, “Em lo lắng.”
“Anh……”
Hắng giọng một cái, lại nói: “Khi lần đầu tiên phát hiện mình thích đồ da, cũng xem phim thể loại SM, anh đi khám bệnh, bác sĩ nói cái này gọi là sự chiếu rọi.
Khi gặp Mục Thê, cô ấy đã bị những giáo viên thiếu đạo đức trong viện phúc lợi nhồi nhét vào đầu những quan niệm như—phải đói đủ lâu thì mới được ăn;
Cô bé nhỏ xíu, mới sáu tuổi, nhưng cơ thể chỉ như đứa trẻ ba bốn tuổi, giáo viên bắt cô lau sạch sàn nhà cả căn phòng, còn phải kiểm tra lại, nếu không sạch sẽ thì suốt đêm không được ngủ.
Có lần tôi cho cô ấy mấy viên kẹo, cô ấy ăn hết, rồi trốn vào phòng lấy thước sắt đánh lòng bàn tay. Tôi thấy không ổn nên vào xem thử.
Lúc này tôi mới phát hiện cánh tay cô ấy đầy vết thương, hóa ra mùa hè cô ấy luôn mặc áo dài tay để che những vết này chứ không phải vì sợ nắng.
Cô ấy nói rằng “Hạnh phúc có được phải được bù đắp bằng một phần đau đớn”, điều này cũng do giáo viên độc ác kia nói với cô ấy.
Bác sĩ nói khi tôi gặp cô ấy thì mọi chuyện đã xảy ra rồi, không có cách nào xóa bỏ những gì cô ấy phải chịu đựng, trong tiềm thức muốn gánh chịu thay cô ấy, vì vậy định hướng này được hình thành. “
Một lúc lâu sau, Đồ Ngọc mới hỏi: “Hoa hồng là cho cô ấy à?”
Nghe vậy, Mục Phương Sinh gật đầu, sau đó lắc đầu: “Anh thấy đặt xuống đất không tốt, không may mắn lắm.”
Làn gió mát lành buổi sáng mơn man trên má anh.
Anh nghe Đồ Ngọc hỏi: “Vậy tặng cho em, được không?”