Lốp xe cảnh sát đập mạnh xuống đường, thân xe xoay ngang ngay tại chỗ, chặn đứng cả đoàn xe cảnh sát đang bám sát sau.
Cách đó khoảng một cây số, Lý Triển Thành gần như ho sặc sụa đứt hơi.
– Thì ra miếng kẹo cao su đó không phải bom thật. Nó chỉ phát ra một tiếng nổ ầm trời kèm theo làn khói mù mịt cay xè mắt, chỉ có thể xem như một quả bom khói.
Tuy vậy, kính chắn gió trước của anh ta đã bị thứ đó nhuộm đen thui. Không còn thời gian lau sạch, anh quyết định nhảy khỏi xe, chạy đến chặn chiếc xe cảnh sát vừa đuổi kịp.
Mục Phương Sinh tỉnh dậy khi tiếng nổ chói tai vang lên.
Quả đúng như lời Đồ Ngọc nói, người anh không còn đau nhức như trước nữa.
Anh nhìn thấy Đồ Ngọc bắn vỡ lốp xe cảnh sát đang đuổi theo, còn khẩu súng Đồ Ngọc dùng thì đặt ngay trên nắp ngăn chứa đồ ở giữa.
Phía trước là một đoạn cua gấp, xe nghiêng về bên trái theo đà, khẩu súng trượt xuống. Mục Phương Sinh nhân cơ hội cầm lấy, ngón tay anh không còn đủ sức nên phải dùng cả hai tay để giữ chặt. Qua khúc cua là một đoạn đường bằng phẳng hiếm có, anh giơ súng lên, chĩa thẳng vào gáy của Đồ Ngọc và nói: “Dừng xe.”
Đồ Ngọc không mảy may để tâm đến họng súng chĩa vào mình, giọng nói vẫn dịu dàng như thường ngày: “Anh tỉnh rồi à?”
“Dừng xe, Tiểu Ngọc,” Mục Phương Sinh nhắc lại.
Đồ Ngọc lại nhấn ga, chiếc xe cũ kĩ này rít lên vì tốc độ khủng khiếp, động cơ và thân xe bắt đầu rung lắc dữ dội, trong khi cậu vẫn bình tĩnh hỏi: “Anh, người đó làm sao biết là chúng ta đi chiếc xe này?”
“Khi cậu dìu tôi ra bằng cửa sau của nhà nghỉ, tôi vẫn còn tỉnh táo. Bên cạnh chỗ đỗ xe có một vũng nước, tôi đã đá bắn bùn lên che biển số của cậu.”
“Người bám theo cậu là Lý Triển Thành.”
“Trước đây, khi còn làm bên cục chống ma túy, anh ta từng mượn tôi hỗ trợ trong một vụ án, và cuối cùng bắt được kẻ trốn chạy bằng cách che biển số xe bằng bùn. Đó là lần duy nhất chúng tôi phối hợp, coi như tín hiệu riêng giữa hai người.”
Sau một thoáng im lặng, Mục Phương Sinh lặp lại lần thứ ba: “Dừng xe.”
“Anh bắn đi, em sẽ không giận.”
Dưới họng súng, Đồ Ngọc tiếp tục đạp ga, tiếng gầm rú của xe càng thêm căng thẳng. Cậu nói: “Dù anh có băm em cho chó ăn, em cũng sẽ không giận.”
Tiếng gió rít qua cửa sổ, bóng cây lướt qua tạo thành những vệt xanh mờ ảo.
Một lúc sau, Mục Phương Sinh hạ súng xuống, anh nắm chặt ghế lái, nén toàn bộ cảm xúc cuộn trào trong lòng, xoay nòng súng hướng xuống dưới cằm mình.
Động cơ phát ra những tiếng lạch cạch, có lẽ là một con ốc nào đó đã long ra, và con mèo may mắn đặt ở bảng điều khiển trước đã ngã xuống, đứt cả cánh tay.
Hơi thở của Mục Phương Sinh đứt quãng, bàn tay run rẩy đặt khẩu súng lạnh ngắt lên dưới cằm. Anh kéo nòng súng lên: “Dừng xe. Hoặc tôi sẽ bóp cò.”
Mọi thứ đột nhiên dừng lại như thể có ai nhấn nút dừng.
Từ góc của mình, anh có thể nhìn thấy chân của Đồ Ngọc rời khỏi bàn đạp ga và đạp mạnh vào phanh.
Xe dừng hẳn.
Đồ Ngọc ngồi lặng trên ghế lái, như thể muốn biến mình thành một bức tượng.
Mục Phương Sinh vẫn chưa hạ khẩu súng đang chĩa vào mình.
Tiếng còi cảnh sát bị bỏ lại phía sau lại một lần nữa vang lên.
Âm thanh đó kéo Đồ Ngọc về thực tại. Cậu mở cửa xe, vòng ra ghế sau, quỳ gối trên ghế sau, dùng cả hai tay nâng mặt Mục Phương Sinh lên, áp xuống hôn.
Khẩu súng rơi xuống sàn xe trong lúc xô đẩy, nhưng Đồ Ngọc không nhặt lại, chỉ giữ chặt cổ tay anh, nụ hôn càng thêm mãnh liệt.
Mùi máu lan ra giữa hai đôi môi.
Mục Phương Sinh biết đôi môi mình bị cắn nát.
Tiếng còi cảnh sát đã gần ngay bên. Cuối cùng, Đồ Ngọc dừng lại, cậu khẽ chạm vào môi mình, ngạc nhiên khi phát hiện ngón tay mình dính máu. Đôi mắt hổ phách của cậu lại nhìn vào anh, và rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt dọc môi anh, thì thầm bên tai: “Anh, em yêu anh.”
Hai cảnh sát vũ trang đến bắt giữ Đồ Ngọc, Mục Phương Sinh theo phản xạ nắm chặt tay áo cậu, nhận ra mình đang làm gì nhưng vẫn không buông tay.
Mỗi hơi thở đều ngập tràn vị máu đục ngầu, hình ảnh Đồ Ngọc trước mắt trở nên mờ mịt. Cậu khẽ nói với cảnh sát đến còng tay mình, “Đợi chút,” rồi cởi chiếc áo khoác mỏng khoác lên đầu anh.
Mùi nước hoa của Đồ Ngọc thấm đẫm trên áo khoác, thoảng thoảng, lần đầu tiên anh thấy mùi đó giống hương hoa trà.
Anh không kéo áo xuống, cứ thế ngồi trong ghế sau, trốn vào chiếc áo của Đồ Ngọc.
Tiếng đóng cửa xe cảnh sát vang lên, tiếng báo cáo điện thoại rộn ràng. Năm, sáu phút trôi qua, xung quanh dần yên lặng.
Có người bước đến bên cửa xe, chưa nói gì đã thở dài một tiếng.
Một lát sau, người đó ngồi thẳng vào ghế sau.
Qua lớp áo, Mục Phương Sinh có thể nhìn thấy ánh nắng màu cam len lỏi vào. Nhưng người đó nhanh tay kéo cửa xe, gió không lọt vào được, làm anh cảm thấy ngột ngạt. Anh buộc phải bỏ áo xuống, hít một hơi, nhận ra người ngồi bên cạnh mình là Lý Triển Thành.
Sau một lúc im lặng, Mục Phương Sinh giọng khàn hỏi: “Sau này phải làm sao?”
“Cục trưởng Vu gọi điện, người đến áp giải cậu ta về Thủy Thành đã có mặt, chúng ta chỉ cần giao lại là xong.” Dừng lại một chút, Lý Triển Thành huých nhẹ anh, “Đói không, tôi mời ăn món ngon nhé?”
Mục Phương Sinh rút ra một tờ khăn giấy để hỉ mũi, rồi lấy thêm một tờ nữa lau qua mặt mình.
“Xin lỗi.” Anh nói, “Ba tôi bị người ta giết ngay trước mặt tôi. Người tôi yêu lại có dính líu, và vừa mới đây thôi còn nổ súng kháng cự cảnh sát. Vì vậy, bây giờ tôi chỉ muốn được ở một mình một lát.”
“Nhưng cũng không thể bỏ bữa được,” im lặng một hồi, Lý Triển Thành – vốn là người vô tư đến vô tâm, chẳng hiểu sao lại lên cơn, không đúng thời điểm, chẳng đúng hoàn cảnh, liền mở miệng hát, “Anh gục ngã vì tình, về nhà để mà nũng nịu –”
Dù khó chịu đến mấy, nhưng trước cái hành động kỳ lạ ấy, cảm xúc của Mục Phương Sinh cũng đột ngột thay đổi. Anh đưa tay lên bóp sống mũi, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ăn gì đây?”
Lý Triển Thành ngẫm nghĩ hồi lâu: “Ăn miến lạnh nhé?”
“Hay là ăn ở tiệm Sa Huyện?”
“Nếu không thì tôi lấy hộp mì gói cho cậu? Trong văn phòng tôi có nhiều lắm, sắp hết hạn rồi đấy.”
Mục Phương Sinh liếc anh ta một cái, để ý thấy ánh mắt của Lý Triển Thành cứ liếc về phía cổ mình. Anh biết trên cổ mình có nhiều dấu hôn khó coi, bèn nắm lấy tay cầm cửa xe để bước xuống: “Để tôi vào thay chiếc áo cổ cao.”
Vừa định mở cửa xe thì giọng của Lý Triển Thành vang lên gấp gáp từ phía sau: “Cậu có biết tại sao khi cậu gặp chuyện tôi lại nhắn nhiều tin đến vậy không?”
Mục Phương Sinh quay đầu lại, tay vẫn đặt trên tay cầm.
Anh không nghĩ Lý Triển Thành thực sự đang hỏi câu này, chỉ xem đó là chuyện cũ nên đáp: “Việc chặn cậu thì đúng là không phải, nhưng trong bốn năm đại học, cả ba chúng ta – cậu với Tần Vãn thân thiết, tôi với Tần Vãn thân thiết, hai chúng ta thì lại không quen nhau nhiều. Tôi gặp chút chuyện, nhìn thấy cậu gửi nhiều tin nhắn như vậy – tôi chỉ cảm thấy cậu đến để hóng hớt thôi.”
Mọi cảm xúc dồn nén đến đây cuối cùng cũng được xé toang ra, những lời này bình thường Mục Phương Sinh không đời nào nói ra được. Cũng vào thời khắc này, anh hiểu rằng mình như một con chó điên đang cắn lung tung, nhưng vẫn tiếp tục sủa về phía người ta: “Nói thẳng ra, tôi thấy cậu giả tạo. Ba trăm sáu mươi lăm ngày, sao cậu không có lấy một chuyện phiền lòng, ngày nào cũng vui vẻ hớn hở? Có cái gì mà vui đến thế cơ chứ.”
Hai bên đường trồng cây đàn hương, gió thổi qua, những cánh hoa nhỏ như tuyết vàng rơi lả tả.
Lý Triển Thành không nói gì, Mục Phương Sinh bèn mở cửa xe, đi ra sau xe lấy quần áo.
Anh mở vali, tìm được một chiếc áo khoác chống nắng màu xám, mặc vào rồi kéo khóa đến tận cổ.
Anh quay lại, gặp ngay Lý Triển Thành cũng vừa đi tới, anh ta vẫn không giận, còn vui vẻ như thường: “Cậu có muốn xem điện thoại của tôi không?”
Mục Phương Sinh mím môi: “Xem mấy cô chân dài trong điện thoại của cậu à?”
“Xem đi mà.”
Anh không biết người kia đang lần khân cái gì, muốn kết thúc cuộc đối thoại sớm nên nhận lấy điện thoại của Lý Triển Thành, phát hiện trên màn hình là đoạn trò chuyện của hai người cách đây tám năm.
Anh kéo xuống dần, thấy đoạn ghi âm mà người kia gửi trước khi bị anh chặn: “Nào các party boy, huynh đệ cùng anh chống đỡ, anh gục ngã vì tình, về nhà để mà nũng nịu –”
Vẫn là cái giọng lệch tông, vẫn là cái tính tưng tửng ấy.
Kéo tiếp xuống dưới, có một câu do gửi sau khi bị chặn nên bên cạnh hộp thoại là một dấu chấm than đỏ chói.
Trong hộp thoại màu xanh lá ghi: “Đừng buồn, có gì to tát đâu, tôi sẽ kể chuyện cười cho cậu vui – Mục Phương Sinh, tôi đã thích cậu từ lâu rồi!”
Rầm rộ, hò hét như sét đánh ngang tai.
Theo tính cách của Lý Triển Thành, dù câu này được nói ra theo cách nào đi nữa, Mục Phương Sinh cũng sẽ không tin.
Nhưng lạ thay, lại là một dấu chấm than đáng thương.
Anh liếc nhìn người kia đang đứng thản nhiên ở bên cạnh, ho khẽ, trả lại điện thoại: “Đi nào, đi ăn miến lạnh.”
Lý Triển Thành, kiểu con nhà giàu trong giới nhà giàu, hồi đi học hở chút là bao cả lớp đi ăn, lần nào gây chuyện với người khác cũng vì quá “giàu”.
Vậy nên khi Mục Phương Sinh thật sự bị anh ta dẫn vào một quán miến lạnh chỉ có hai cái bàn, anh thật sự kinh ngạc không thôi.
Ăn được một nửa, Lý Triển Thành lại chủ động nhắc tới chuyện vừa rồi. Mục Phương Sinh thấy không trốn được, đành cứng rắn nói: “Tôi không biết, thật sự không nhận ra điều đó. Hồi đi học, mỗi lần nói chuyện với cậu, cậu đều chẳng thèm để ý tới tôi. Tôi còn nghĩ có cái gì đó kiểu phân biệt, kiểu như con nhà giàu xem thường đám con quan như bọn tôi. Chỉ cần ai đó nhìn tôi hơi khác một chút, tôi liền nghĩ họ ghét tôi, dần dần thì ai tôi cũng thấy ghét mình. Thực ra, nếu không vì tình huống hiện tại… có lẽ… có lẽ tôi đã rất vui.”
Lý Triển Thành dùng đũa dùng một lần chỉ về phía anh: “Đừng có mà làm bộ nữa. Khi đó chỉ cần rảnh là cậu lại gọi điện cho cô bạn gái bí ẩn của mình, tôi có thể làm gì khác chứ. Hơn nữa, tình cảm với cậu chỉ là như một giọt nước trong biển thôi, giống như khi ai đó hỏi tôi biển ở đâu, tôi suy nghĩ ba phút rồi nói có thể là ở hướng của Mục Phương Sinh.”
Mục Phương Sinh nhịn không nổi nữa, bèn nói: “Tôi đã nói với cậu rồi, mấy trò đùa dở của cậu chỉ có Tần Vãn mới hiểu được thôi!”
“Thật ra, tôi còn tưởng cậu sẽ cứ mãi tìm cô ấy, chờ đợi cô ấy,” Lý Triển Thành đẩy cho anh một chiếc bánh thịt, “không nói là sẽ sống chết vì cô gái đó, ít nhất cũng phải đợi đến khi tìm được cô ấy rồi cậu mới nghĩ đến việc tìm ai khác chứ—vậy hôm nay thằng nhóc kia từ đâu chui ra thế?”
Mục Phương Sinh cắn một miếng bánh, nuốt xuống rồi ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Cậu ấy chính là cô gái đó. Bắt chước giọng con gái. Đánh lừa tôi.”
“……”
“Thật sự, thật sự quá thảm,” Lý Triển Thành không nói thành lời nhưng đã hiện rõ trên mặt.
Anh ta cười gượng gạo, lại rút điện thoại ra, dường như muốn xoa dịu bầu không khí: “Dạo này tôi vừa xem mắt một cô gái xinh lắm, cho cậu xem ảnh.” Anh ta đưa điện thoại đến gần Mục Phương Sinh, mở mục bạn bè trên WeChat, “Có phải đẹp không…”
Lời vừa dứt thì ảnh trong mục bạn bè chẳng tải nổi, chỉ còn một vạch ngang trống rỗng.
Mục Phương Sinh thoáng nhận ra, có lẽ anh ta lại bị chặn rồi.
Nhưng Lý Triển Thành vẫn chưa nhận ra, còn gõ một dòng chữ trong khung hội thoại: “Cô để chế độ xem trong ba ngày à?”
Anh ta nhấn gửi – và nhận ngay một dấu chấm than đỏ rực!
Đêm khuya.
Trăng tròn như chiếc đĩa bạc, xung quanh lấp lánh vô số sao trời như kim cương.
Ở Thủy Thành, hiếm khi trăng tròn đến vậy, và khi ngắm nó từ vùng ngoại ô hoang vắng, cảm giác hùng vĩ càng tăng thêm, dường như trời đất chỉ còn lại mỗi vầng trăng tròn này.
Hai giờ sáng, tại căn biệt thự tầng hai vùng ngoại ô.
Trước cánh cửa phòng ngủ đang đóng kín, vệ sĩ giơ tay chặn Tô Trác lại, đôi mắt hình tam giác hếch cao, khóe môi xếch xuống: “Cậu tới đây làm gì?”
Tô Trác chẳng bận tâm đến thái độ của anh ta, cười cười giơ tập tài liệu trong tay: “Ông chủ nói không thích nhìn màn hình điện thoại, nhờ tôi chép lại các giao dịch trong tuần.”
Tần Duyệt tính đa nghi, vệ sĩ bên cạnh hắn cứ trực tuần thì thay, phải một năm sau mới quay lại, có thể nói, gần như không ai nắm rõ lịch trình của Tần Duyệt.
Những ngày ở bên cạnh hắn, Tô Trác chỉ dám chắc một điều – Tần Duyệt trước khi ngủ đều hút một loại ma túy LSD, khi phê sẽ la hét, nhưng về cuối đêm thì ngủ cực kỳ sâu, như đã chết.
Trong phòng, mùi gỗ từ các món nội thất cổ kính phảng phất khắp nơi.
Tần Duyệt rất hoài cổ, dù chuyển tới đâu, cũng luôn mang theo một đống đồ đạc cũ kỹ chiếm diện tích.
Nhìn sơ qua, căn phòng này gần như được bày trí giống hệt với hai căn nhà của hắn ở Phongsaly và Myanmar.
“Thật kỳ lạ, mới 25 tuổi như vậy.”
Lời lẩm bẩm khinh thường của vệ sĩ bên ngoài cánh cửa vọng vào phòng ngủ.
Tô Trác nghe ra hàm ý trong lời của vệ sĩ: “Mới 25 mà lại thành người được Tần Duyệt sủng ái nhất.”
Thực sự cậu cũng chẳng hiểu tại sao.
Có lần, cậu thay đồ trên xe, lộ ra vết sẹo phẫu thuật trên ngực, vết sẹo của ca phẫu thuật chỉnh xương ngực lúc cậu ba tuổi, Tần Duyệt hỏi, cậu cũng nói thật.
Từ sau hôm đó, Tần Duyệt thường mang cậu theo bên cạnh.
Bộ xương người đặt đó, gió lùa vào khiến khớp xương tay khẽ lay động, càng làm căn phòng thêm lạnh lẽo.
Cậu biết bộ xương đó là của ai, Tissha từng nói cho cậu.
Người đó tên là Đoàn Thố.
Ánh mắt Tô Trác dừng lại ở đầu giường của Tần Duyệt, một chiếc vòng cổ kết từ xương người buộc bởi sợi dây bạch kim đang nằm im trên ga giường.
Mảnh xương đó chính là phần đốt ngón tay vô danh bị thiếu trên bộ xương này.
Tần Duyệt chỉ tháo nó ra khi dùng ma túy, sáng hôm sau lại đeo lại.
Tô Trác nín thở, nhặt sợi dây chuyền lên.
Hai đầu xương được gắn chặt trong rãnh bạch kim, cậu lấy từ túi áo ra một chiếc nhíp cực kỳ tinh xảo, nhón một con chip định vị nhỏ xíu cỡ đầu kim dùng để theo dõi ong mật, liếc nhìn Tần Duyệt một cái, xác định hắn ngủ không biết gì, rồi khẽ cậy mép bạch kim, đặt con chip vào trong, sau đó khéo léo ghép bạch kim về nguyên trạng.
Sau khi kiểm tra kỹ càng không có dấu vết gì khác thường, cậu cẩn thận đặt sợi dây chuyền lại đầu giường của Tần Duyệt, rồi nhẹ nhàng quay người rời khỏi phòng ngủ.