Đợi đến khi Đồ Ngọc nới lỏng lực tay, anh mới rút tay về, dùng ngón tay bật nhẹ lên trán cậu: “Ảnh đế, em diễn thật giỏi đấy. Lúc em ném thẻ cảnh sát vào mặt anh, anh suýt nữa tự cho mình một viên đạn rồi.” Anh vừa thật vừa đùa nói, “Nếu không phải sợ khẩu súng 64 bắn không chết chỉ gây tàn tật, có lẽ anh đã làm ngay và luôn rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt Đồ Ngọc tỏ ra nghiêm túc, Mục Phương Sinh cảm thấy lấy lại được thế trận, bèn cụp mắt thở dài, rồi quay lại nhìn đôi mắt long lanh của Đồ Ngọc: “Từ khi quen em, anh mà ăn món gì ngon, cắn một miếng… nhiều lắm là hai miếng, rồi sẽ cất vào tủ lạnh.”
Đồ Ngọc hỏi: “Để lúc nào vào viện thăm em thì mang cho em ăn à?”
Hai năm qua, Đồ Ngọc đã ăn không ít “đồ ngon” của anh – cũng không phải vô ơn đến mức quên mất, nhanh chóng phản ứng lại khiến Mục Phương Sinh cảm thấy chút an ủi, tiếp tục nói: “Đúng vậy. Có thể em không để ý, lần đầu anh gặp em, em sáu tuổi, nhưng nhìn chỉ như một đứa trẻ ba, bốn tuổi.”
“Hai năm đó, em dần dần cao lên, anh mua quần áo trẻ em cho em, nhỏ rồi thì không mặc được nữa, mỗi nửa năm lại phải đổi một cỡ, cứ như là em ăn phân bón ấy. Em do chính tay anh chăm sóc, anh thật lòng muốn đón em về nhà, thực sự coi em như em gái ruột – thế nên em bắt nạt anh, chọc tức anh, lừa dối anh, anh cũng không thể bóp chết em được, anh chỉ có thể nhường nhịn em thôi.”
Đồ Ngọc không nói gì, một lúc lâu sau, cậu uể oải cựa quậy như một cái kén, rồi nghiêng hẳn sang, ép sát vào chân anh, sau đó lại cố gắng nhấc nửa người lên, định gối đầu lên chân anh.
Thấy cậu ta cựa quậy khó khăn, Mục Phương Sinh liền đỡ lấy gáy, giúp cậu ta nằm lên chân mình.
Hương nhè nhẹ của dung dịch sát trùng khiến Mục Phương Sinh cảm thấy bình an.
Anh khẽ vén những lọn tóc trước trán Đồ Ngọc, hỏi: “Nói thật đi, chuyện cấp cứu là thật đấy chứ?”
“Em có chuẩn bị mà.” Đồ Ngọc tránh không trả lời thẳng, từ tốn giải thích, “Truyền máu Rh âm tính trước tiên phải nghĩ đến truyền máu cùng nhóm, trong trường hợp khẩn cấp không có máu dự trữ, có thể truyền máu Rh dương tính để bảo đảm không lỡ mất thời điểm cứu chữa tốt nhất. Hơn nữa, lần đầu truyền máu Rh dương cho người có máu Rh âm sẽ không xảy ra phản ứng miễn dịch.”
“– Vì vậy nên em truyền máu nhóm O bình thường, cộng với 400cc do Lưu Viện Viện hiến, vài giờ sau, 2000cc từ trạm máu quốc gia cũng được điều phối qua đường hàng không, từ đầu đến cuối em không gặp nguy hiểm gì.”
Đồ Ngọc nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Mục Phương Sinh thì lại cảm thấy run sợ đến quặn đau dạ dày. Chỉ cần một viên đạn lệch, chỉ cần Lưu Viện Viện không cùng nhóm máu, chỉ cần máu chuyển đến chậm, kết quả đã hoàn toàn khác.
Ánh mắt của Mục Phương Sinh dừng lại ở phần ngực bên quấn băng của cậu thanh niên này. Nhận ra ánh nhìn của anh, Đồ Ngọc bèn siết chặt tay anh: “Cảnh sát đã bị Tần Duyệt xâm nhập rồi, em không biết ai là tay trong của ông ta nên chỉ có thể làm vậy, 99% là thật và 1% là giả mới lừa được Tần Duyệt. Giống như ở Yên Châu em đưa anh thanh thép vậy, em tin vào tài bắn súng của anh.”
Một phút sau, Mục Phương Sinh hất tay cậu ra: “Rốt cuộc em muốn chứng minh tôi bắn giỏi, hay chứng minh cảnh sát nên dẹp luôn khẩu 64?”
Phút này qua phút khác, bóng nắng xiên qua tấm ga trải giường khẽ lay động theo từng chiếc lá, cuối cùng Mục Phương Sinh nhận ra việc súng 64 có bị dẹp hay không không phải trọng điểm, anh hỏi lại: “Sao phải để Tần Duyệt tin rằng em đã chết?”
“Em từng lén lấy tóc của Tần Duyệt để xét nghiệm DNA.” Đồ Ngọc nói: “Em và ông ta không có quan hệ huyết thống. Nhưng cả hai đều có nhóm máu O RH âm.”
Đồ Ngọc khép mắt lại, tựa như bị giam vào thân xác của đứa trẻ. Cậu nhìn chằm chằm vào Mục Phương Sinh, không rời mắt, biết rằng lần này, dù khó khăn đến đâu, cũng phải nói ra.
Mười chín năm trước, thứ đầu tiên Đồ Ngọc nhìn thấy là mặt dây chuyền xương trên cổ người đàn ông ấy.
Đứng ngược sáng, người đó cúi xuống trước mặt cậu, mỉm cười khiến hai bên khóe miệng cong lên như có lúm đồng tiền, trông thân thiện và tuấn tú. Người đàn ông hỏi: “Con tên là gì?”
Mỗi lần bị hỏi tên, Đồ Ngọc đều thấy khó chịu. Cậu còn chưa kịp mở miệng, cô giáo trong trại trẻ đã nhanh chóng đáp thay: “Tên là Tiểu Thất. Nó mới vài tháng tuổi đã được nhận nuôi rồi bị trả lại, lại được nhận nuôi, rồi lại bị trả, tính cả lần bị bỏ ở cửa trại trẻ lần đầu, tổng cộng đã bị bỏ rơi bảy lần, vì thế mọi người đều gọi nó là Tiểu Thất. Có một thằng nhóc thường đến chơi với nó cũng gọi nó là Tiểu Thất.”
“Tiểu Thất, ta tên là Tần Duyệt.” Người đàn ông đưa tay định xoa đầu cậu, nhưng cậu lại rụt cổ lùi lại, thế là ông ta rút tay về, lấy từ trong túi áo một tờ giấy gấp sẵn, “Đây là kết quả giám định, ta là cha con, cha ruột.”
Lời nói nhẹ nhàng khiến Tiểu Đồ Ngọc dần buông bỏ phòng bị, nghe xong câu ông ta nói, mãi lâu sau, cậu mới tiêu hóa được, rồi ngước mắt lên nhìn nụ cười lần nữa nở trên khuôn mặt người đàn ông. Đồ Ngọc bỗng cúi gằm mặt, hai tay giấu ra sau cứ cào cấu nhau không ngừng.
Cô giáo trại trẻ thấy cậu không nói gì, liền bước lên bắt chuyện với Tần Duyệt, trước tiên là nói cậu không phải câm điếc, cũng không phải tự kỷ, mấy lúc đứa con trai gần đó tìm cậu chơi, cậu nói nhiều lắm. Rồi bà ta chuyển chủ đề sang công việc của Tần Duyệt, ông ta nói làm về vật liệu xây dựng, hiện tại sống ở Myanmar.
Nghe thấy từ “nước ngoài”, trong đầu Tiểu Đồ Ngọc bất chợt tỉnh táo, cậu chủ động kéo áo cô giáo: “Con không muốn đi theo ông ấy, con muốn ở lại trại trẻ.”
Lông mày cô giáo lập tức dựng lên, nếu không phải vì có người ở đây, có lẽ đã giáng ngay cho cậu một trận đòn, nhưng người đàn ông tên Tần Duyệt chỉ ngồi xuống đối diện cậu lần nữa, dịu dàng hỏi: “Sao không muốn đi với ta, con có người bạn chơi cùng ở đây sao? Bạn tên gì?”
“Mục Phương Sinh.”
“Con muốn ở lại trại trẻ là vì ở đây con sẽ được gặp Mục Phương Sinh thường xuyên?”
Đồ Ngọc co người lại, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
“Tiểu Thất,” Tần Duyệt ngồi xổm xuống, đưa một tay về phía cậu, “Tình hình ở nước ngoài không ổn định. Ta dự định sẽ về nước sau khi hoàn thành xong những đơn hàng hiện tại. Con đi cùng ta, ta hứa sẽ đưa con trở về. Lúc đó, con và Mục Phương Sinh sẽ là những đứa trẻ bình thường, con không cần nghĩ rằng mình đang nhận sự bố thí từ người khác nữa.”
“Ta tôn trọng quyết định của con, con muốn ở lại viện phúc lợi hay đi theo ta?”
“Bề ngoài ông ta làm trong ngành xây dựng, nhưng sau này ta tình cờ phát hiện ông ta nghiện ma túy.”
“Em âm thầm điều tra và phát hiện ông ta sử dụng loại ma túy thuộc nhóm LSD, loại này đã phá hủy gần hết trái tim ông ta. Trước khi nhận nuôi em, đầu thập niên 2000, ông ta đã phải thay một lần tim.”
“Tim của trẻ em quá nhỏ không thể cấy ghép, nên ông ta tìm đến em, vì em vừa đủ điều kiện làm tim dự phòng cho ông ta.”
Tim dự phòng.
Người em gái anh nâng như trứng hứng như hoa lại bị biến thành một bộ nội tạng sống dự phòng.
Mục Phương Sinh không nói gì, nghiến chặt răng đến nỗi tưởng chừng sắp vỡ nát.
“Tần Duyệt gửi em vào học trường tốt nhất ở địa phương, do người Mỹ lập ra. Năm em mười tám tuổi, em tham gia câu lạc bộ của trường, nghiên cứu cảm biến điện trở.”
“Kết nối cảm biến không dây thông thường khá đơn giản nhưng lại có phạm vi hạn chế. Nếu sử dụng truyền tín hiệu thì phức tạp hơn, nhưng không phải không thể. Công nghệ này thời đó chưa phổ biến. Lúc đó em còn quá trẻ, chỉ muốn thoát khỏi Tần Duyệt, và rồi một nhóm người đến tự xưng là của chính phủ, đưa em đến phòng thí nghiệm của họ.”
“Em thật sự tưởng mình được chọn làm nhà khoa học gì đó, nên theo thói quen, em làm sẵn một chìa khóa để kiểm soát dây dẫn.”
“Muốn khoe khoang nhưng phải giữ quy định không được kể với ai, vì vậy em gửi chìa khóa tự động ngắt tín hiệu đó cho anh.”
Mục Phương Sinh hỏi: “Chính là Nguyệt Quang bảo hạp em gửi cho anh đúng không?”
“Đúng rồi.”
“Em ở trong tòa nhà trông như trung tâm nghiên cứu đó suốt một năm, chỉ được ra ngoài một ngày mỗi tháng. Sau đó, truyền tín hiệu không dây đã thành công. Ema tình cờ phát hiện một kỹ thuật viên lén lút gọi điện thoại, vì tò mò nên đi theo nghe lén, phát hiện ra người đó nói chuyện với Tần Duyệt – cái trung tâm nghiên cứu này, tất cả những kẻ tự xưng là kỹ thuật viên đều là người của ông ta.”
“Mọi thứ chỉ là giả dối, Tần Duyệt dùng truyền tín hiệu không dây để điều khiển bom C6. Em nghe trộm cuộc gọi, phát hiện ông ta muốn nổ tung đảo Nam vào ngày 30 tháng đó.”
Ngày trước khi đảo Nam phát nổ, ở Myanmar.
Toàn bộ tòa nhà thí nghiệm không có tín hiệu.
Đồ Ngọc cầm điện thoại chạy một lúc lâu.
Cỏ mọc um tùm, những bụi gai cao quá đầu cứa từng vết rách trên người cậu, cậu nhìn điện thoại, vẫn không có tín hiệu.
Trở về phòng ký túc xá một mình, cậu thức trắng đêm mà chẳng nghĩ ra được cách gì.
Cho đến sáng hôm sau, cậu nhớ dưới giường có hộp thuốc ngủ trong tủ y tế.
Nơi này cách thành phố rất xa, cái gì mua cũng mua nhiều một chút.
Chiếc hộp thuốc ngủ nhỏ xíu, bên trong có sáu lọ.
Là thuốc theo toa – nơi này không giống trong nước, có tiền là mua được thuốc theo toa.
Cậu nghĩ gần đây tình trạng sức khỏe của Tần Duyệt khá tốt, nên đánh cược rằng ông ta chưa muốn lấy trái tim của cậu – nếu chưa đến lúc, vậy phải giữ mạng sống của cậu là cần thiết.
Cậu yên lặng đổ thuốc ngủ ra lòng bàn tay.
Chỉ đổ một nửa, sợ không nuốt nổi.
Uống nửa chai nước khoáng, cậu nuốt chỗ thuốc trong tay, sau đó lại đổ ra nửa còn lại trong chai.
Đến chai thứ hai, cơn buồn ngủ ập tới, tay cầm lọ thuốc bắt đầu run không kiểm soát, trong bụng như có thanh sắt nung đỏ đâm xuyên qua lại. Trong đầu chỉ còn lại mong muốn nôn, nhưng cơn buồn ngủ dập tắt mọi sức lực của cậu, ngay cả sức để nôn cũng không còn.
Cậu cố lắc đầu, mở nắp lọ thuốc ngủ thứ ba.
Mắt mờ dần, trong đầu như có hàng trăm con sâu đang gặm nhấm thần kinh, gần đủ rồi, cậu định bước tới cửa, chân không nghe lời, đành bò đến cửa, đưa tay đập từng cú vào cánh cửa.
Kỹ thuật viên đi ngang qua hành lang thấy cậu, dùng điện thoại vệ tinh của người quản lý ở đây liên lạc với Tần Duyệt.
Đồ Ngọc được đưa vào bệnh viện đúng như ý muốn.
Nhưng cậu không biết rằng, trong lúc rửa dạ dày, con người hoàn toàn tỉnh táo.
Rửa dạ dày không phải chỉ một lần, sự đau đớn như sặc nước không bao giờ kết thúc, cậu cảm giác mình chìm dần xuống đáy biển, chỉ có thể ngước nhìn lên mặt nước.
Trong bệnh viện có tín hiệu.
Cuối cùng cậu cũng đến nơi có tín hiệu.
Nhân lúc vệ sĩ đổi ca, cậu gọi điện cho Mục Phương Sinh.
Bao nhiêu ấm ức gần như bùng nổ khi nghe giọng của Mục Phương Sinh, cậu muốn nói “Những ngày qua không thể liên lạc với anh không phải vì trường cấm mang điện thoại,” cũng muốn nói “Mọi thứ ở đây đều là giả dối, giá mà mình ở lại viện phúc lợi thì tốt,” lại muốn nói “Anh ơi cứu em với.”
Nhưng cậu cũng phải cứu người.
Trên đảo Nam không biết bao nhiêu sinh mạng đang đợi cậu.
Vì vậy cậu siết chặt điện thoại, núp trong chăn, trùm kín đầu, giọng giả thành phụ nữ vẫn bình tĩnh, nói: “Anh ơi, em ở đảo Nam, gặp nhau nhé.”
Vệ sĩ thay ca là Trương Cát Bân, còn rất trẻ, trông không hơn cậu bao nhiêu, khoảng hai mươi tuổi. Trương Cát Bân bước vào phòng bệnh, lật chăn lên ngay, thấy chỉ có mình cậu thì lập tức kiểm tra phía sau rèm, thậm chí còn thò đầu ra ngoài cửa sổ để nhìn.
Đồ Ngọc hỏi: “Anh tìm gì vậy?”
Trương Cát Bân nhướng mày đáp: “Tôi vừa nghe thấy tiếng phụ nữ nói chuyện trong phòng cậu.”
Đồ Ngọc cười nhạt, không thèm để ý, trong khi đối phương cũng lấy điện thoại ra bắt đầu bấm liên tục.
Mọi thứ chỉ còn là quá khứ, giờ đây, trong căn phòng, ánh nắng thật dịu dàng.
Giọng điệu của Đồ Ngọc từ đầu đến cuối đều bình thản, bình thản đến mức như đang kể về một chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
“Nhưng em thất bại rồi. Em đã quá tự tin, nguyệt quang bảo hạp đó, thiết bị đó không mạnh đến mức có thể ngăn chặn hoàn toàn bom C6 ở Nam Đảo.”
“Em không thất bại.” Mục Phương Sinh nói, “Khi đó, trên Nam Đảo ít nhất có một nghìn người, vụ nổ chỉ xảy ra ở khu vực công trường vắng người gần bến tàu. Em ít nhất đã cứu được một nghìn người. Và còn có anh nữa, một nghìn lẻ một.”
Anh liếc nhìn chai truyền dịch, một lần nữa giảm tốc độ truyền, nhẹ nhàng hỏi, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Tần Duyệt bảo em thi vào trường cảnh sát, vào làm việc trong cục giúp ông ta. Em không tin những lãnh đạo đó, sợ họ cũng là người của Tần Duyệt, lòng vòng mãi, đến năm nay mới gặp được Vu Quốc Lương, nói cho ông ấy về chuyện của Tần Duyệt, rồi sau đó, em gặp anh.”
“——Hai năm nay tình trạng sức khỏe của Tần Duyệt không tốt, tim thường xuyên có vấn đề. Nếu em chết, chắc chắn ông ta sẽ trở lại ‘kho chứa’ của mình để tìm một người có tim phù hợp. Trước đây đặc vụ Vu Quốc Lương cử đi đã điều tra được ‘kho chứa’ của ông ta nằm ở Thủy Thành, chỉ là không biết chính xác ở đâu. Ngoài ra, đặc vụ đó đã giấu thiết bị định vị vào thứ mà Tần Duyệt luôn mang theo bên mình.”
Mục Phương Sinh hỏi: “Là thứ gì?”
“Đốt xương ngón áp út của Đoàn Thố. Tần Duyệt đã làm nó thành dây chuyền và hầu như không bao giờ tháo ra.”
Căn phòng trở nên im lặng, tiếng chuông điện thoại ở đầu giường đột ngột vang lên.
Mục Phương Sinh cầm điện thoại đưa cho Đồ Ngọc, cậu không ngại anh, bật loa ngoài rồi đặt điện thoại xuống.
Giọng của Vu Quốc Lương vang lên: “Hằng Nga, khỏe hơn chút nào chưa?”
“Mai tôi có thể xuống giường, hôm nay nhiệt độ cơ thể chỉ còn 37 độ, không sốt nữa, chỉ là người không có sức.”
“Truyền nước hai ngày liền, người không có sức là bình thường…”
Vu Quốc Lương còn định hỏi han thêm, Đồ Ngọc nhìn Mục Phương Sinh, cứng rắn ngắt lời: “Anh tôi đang ở đây, tôi nói chuyện mệt, không muốn nói với ông, tôi chỉ muốn nói với anh ấy thôi.”
Nói xong, cậu không đợi Vu Quốc Lương phản ứng, trực tiếp cúp máy.
Mục Phương Sinh để ý đến cách Vu Quốc Lương gọi biệt danh của Đồ Ngọc, bèn hỏi: “Hằng Nga?”
Đồ Ngọc liếc nhìn anh: “Đó là câu chuyện đầu tiên anh kể cho em lúc nhỏ.”
Mục Phương Sinh nhướn mày: “Không phải là ‘Hoàng Tử Bé’ sao?”
“‘Hoàng Tử Bé’ là truyện tranh, em tự đọc. Anh không kể cho em.” Đồ Ngọc nói, “‘Chuyện Hằng Nga lên cung trăng’ mới là đầu tiên. Cô ấy muốn trở thành thần tiên, bỏ rơi Hậu Nghệ. Em thì muốn trở thành một đứa trẻ bình thường, nên đã đi theo Tần Duyệt. Những người từng nhận nuôi em, khuôn mặt của họ em đã không còn nhớ rõ. Nhưng đôi khi em vẫn tự hỏi, tại sao họ lại đưa em trở về cô nhi viện.”
“Thầy ở cô nhi viện từng đánh giá em rằng, em không giống người, nói chuyện với em mà em không phản hồi, luôn núp trong góc nhìn trộm người khác, rất giống loại động vật như chuột. Thật ra thầy ấy nói đúng.”
Mục Phương Sinh vừa định phản bác thì Đồ Ngọc tiếp tục nói: “Tất cả những cảm xúc về con người, là anh dạy em. Anh bảo rằng không nên ngược đãi ếch, nó cũng là một sinh mệnh. Anh bảo rằng người lớn vô cớ đánh trẻ con là không đúng. Anh bảo rằng vui thì có thể cười, không nên dùng thước kẻ đánh vào lòng bàn tay mình…”
Đồ Ngọc chậm rãi, nghĩ đến đâu nói đến đó. Mục Phương Sinh lại một lần nữa nhớ đến lần gặp cậu ở nghĩa trang thôn Giao.
Không có chút gió nào, thanh niên ấy tóc đen, đôi mắt đen, những giọt mồ hôi đọng ở đuôi tóc, ánh nắng khiến khuôn mặt cậu ánh lên một tầng sáng mờ.
Dạ dày anh bắt đầu co thắt đau quặn, anh nhớ đến cảm giác buồn nôn sau khi uống thuốc ngủ, chỉ hai viên mà đã phản ứng như vậy. Nếu nuốt vào ba lọ, thì sẽ có cảm giác gì?
“Anh đi vệ sinh.”
Nói xong, Mục Phương Sinh như một con ruồi mất đầu, vụng về đi vào bếp, nhận ra nhầm chỗ, lại vội vã quay ra rồi vào nhà vệ sinh.
Đóng cửa lại, anh nhấn nút xả nước, bật vòi nước lên.
Nước mắt bất chợt tuôn trào, anh ngồi xuống nắp bồn cầu, hai tay ôm lấy mặt mình, lắng nghe tiếng nước chảy, cố nén tiếng khóc.
Một lúc sau, tiếng bước chân chầm chậm lại gần, cánh cửa không khóa bị đẩy ra, Đồ Ngọc chống tay vào khung cửa, nhìn anh: “Sao vậy?”
Anh vốn định hỏi: Nuốt ba lọ, phải đau khổ thế nào?
Nhưng khi ngẩng lên, nhìn thấy bộ đồ ngủ trắng rộng thùng thình, nhăn nhúm của Đồ Ngọc, suy nghĩ chợt thay đổi, nuốt lại câu nói, giả vờ nhẹ nhàng mỉm cười, giọng vui vẻ: “Ngày ở nghĩa trang thôn Giao, anh hối hận quá, lẽ ra sáng đó anh nên chải tóc trước khi ra ngoài… ít nhất cũng nên ủi cái đồng phục.”
“Tiểu Ngọc, anh chỉ muốn nói, là những người bỏ rơi em mới sai, không phải em sai. Em rất tốt, anh yêu em.”
Nói xong, anh đứng dậy, đỡ lấy Đồ Ngọc, “Chủ nhiệm Giả không bảo mai em mới được xuống giường sao? Đi nào, quay lại giường nghỉ ngơi đi.”
./.