Đêm đã khuya, đèn đều tắt, chỉ còn hai nguồn sáng duy nhất —— một từ ánh sáng xanh mờ của lối thoát hiểm nằm chéo bên dưới bức tường đối diện phòng giam, và một từ chiếc camera giám sát nhấp nháy trên trần nhà ngay chính giữa phòng.
Phòng trực rất gần nhà tù, Trương Cát Bân lặng lẽ lắng nghe, một tiếng “cạch” nhỏ phát ra, đó là tiếng cảnh sát đang làm nhiệm vụ đặt chiếc cốc giữ nhiệt bằng thép không gỉ xuống bàn gỗ.
Phòng giam bên cạnh vọng ra những tiếng ngáy ầm ĩ, liên tục từng đợt.
Trương Cát Bân ngồi dựa vào tường, ngáp một lúc lâu.
Bác sĩ nói chân của y bị thương nhẹ, sau khi nẹp có thể tự chăm sóc bình thường, không cần phải nằm trên giường.
Y cúi đầu nhìn vào khung thép ở bên ngoài chân phải.
Ba chiếc đinh thép không gỉ nhỏ được cắm vào xương, khung thép bên ngoài có những chiếc ốc vít có thể vặn ra được.
Y ngẩng đầu lên liếc nhìn vào camera, rồi từ từ quay lưng lại với nó.
Chậm rãi, y vặn ốc vít trên khung thép, khung tách ra làm đôi, y đưa tay đỡ lấy, không để nó rơi xuống sàn tạo ra tiếng động.
Đặt khung thép nặng nề xuống, y nhìn những chiếc đinh ghim vào xương và vết thương được băng gạc. Vết thương vẫn chưa lành và đang chảy máu.
Y nắm lấy chiếc đinh xương tương đối dễ dàng kéo ra dưới đầu gối, đột nhiên rút nó ra!
Miếng gạc quấn quanh đinh lập tức đẫm máu, còn lại một đoạn nhỏ cuối cùng vẫn cắm trong thịt, Trương Cát Bân thở ra một hơi, lại siết chặt chiếc đinh, rút nó hoàn toàn ra ngoài.
Sau khi xác định khoảng cách, y cầm chiếc đinh xương thẳng đứng áp vào cổ họng mình, rồi giống như một chiếc đinh đóng vào gỗ, y nhấc khung bên ngoài lên và đập mạnh vào chiếc đinh xương không chút do dự!
Chiếc đinh xương dài đâm thẳng vào cổ họng Trương Cát Bân —— y đã giết người hơn mười năm và dựa vào đó để kiếm sống, tay y chẳng bao giờ chệch.
Y không chết ngay lập tức, trong khi vẫn còn sức lực, y nhấc khung thép lên lần nữa, đập mạnh vào chiếc đinh đã cắm trong cổ họng!
Từ đầu đến cuối, không hề thốt ra một lời nào, vẫn im lặng.
Vẫn chưa tắt thở, y chợt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy người đó.
Khi đó, y đang đánh đấm trong một sàn đấu ngầm ở Phongsaly, Lào. Sau khi làm việc ở đó được ba tháng, một người đàn ông xuất hiện.
Ông chủ của hơn chục sàn đấu quyền anh gật đầu cúi chào người đàn ông, còn đặc biệt dành ra cho ông ta một chiếc ghế sofa đặt ở đầu khán phòng.
Ông trùm gọi y là “Sao-Pha”, và y đoán được người này là ai —— trùm ma túy quyền lực nhất miền bắc Myanmar vào cuối những năm 1980. Hiện ông ta có quân số đông gấp ba lần quân chính phủ.
Chẳng có gì thú vị.
Cơn gió xuyên qua hành lang thổi lạnh buốt sau gáy.
Trương Cát Bân tỉnh táo lại, nhớ lại ngày đầy gió khi còn nhỏ.
Gió thổi bay tất cả đống cỏ khô mà cha y là Trương Tử Cường đã chất lên trời. Năm đó y mới năm tuổi, bị gió quật ngã hết lần này đến lần khác, không thể đứng vững trước cơn cuồng phong, cuối cùng bị một đôi bàn tay chai sạn nâng lên, trước mắt hắn là khuôn mặt sạm đen của Trương Tử Cường.
Tiếng cười sảng khoái tràn ngập tai.
Từng nét cười trên khuôn mặt Trương Tử Cường đều tràn ngập hạnh phúc, ông ta sang sảng gọi y: “Con trai!”
Phongsaly, Lào.
Trên núi độ ẩm cao, thậm chí cả gió cũng mang cảm giác dính dấp.
Nhìn xung quanh, khắp nơi trên núi đều là cây đào. Hầu hết đều đã ra quả còn xanh, không to, mọc thành chùm khắp cành.
Đây đó rải rác một ít trái chuyển màu đỏ, Tô Trác giơ tay định hái, ngón tay chưa kịp chạm vào đã bị một bàn tay sơn móng tay màu đỏ tát bay đi: “Không được đụng vào, cậu biết những cây đào này trồng cho ai không?”
Tô Trác rụt cổ lại, không đoán ra được thông tin hữu ích nào từ khuôn mặt luôn tươi cười của Tissha, bèn bẽn lẽn đoán: “Ttrồng cho Dương Mịch à?”
“Là cái quỷ gì!”
Tissha vỗ vào sau đầu Tô Trác, hạ giọng nói: “Ông chủ trồng cho Đoàn Thố.”
Tô Trác quả quyết lắc đầu: “Đoàn Thố là ai?”
“Đồ nhà quê, Đoàn Thố còn không biết!”
Tissha buồn bã thở dài, nói thêm: “Cũng đúng thôi, bọn trẻ bây giờ ít ai biết đến ông ấy, giang sơn thay đổi liên tục mà, người đó là ‘Bàn tay vàng’ của những năm 80, đến giờ cũng chưa ai có thể chế ra ma túy tinh khiết hơn ông ấy.”
Tô Trác: “Vậy… Đoàn Thố này hiện tại ở đâu?”
“Trong phòng ngủ của ông chủ.”
Tisha nhìn từ trên xuống dưới Tô Trác, trìu mến vuốt ve cổ áo cậu ta, “Thông minh một chút, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp.”
Đi qua hành lang gỗ mang phong cách Đông Nam Á, từ xa Tô Trác đã nghe thấy tiếng nhạc nhè nhẹ, khi đến cuối hành lang, cửa phòng, âm nhạc rõ ràng hơn, đó là bài hát của Đặng Lệ Quân.
Cánh cửa mở ra, Tissha khẽ cười quyến rũ với người đàn ông trong phòng: “Ông chủ, Agon bảo tôi nói với ngài—Trương Cát Bân đã chết.”
Tô Trác rũ mắt, đứng sau Tisha không dám ngẩng đầu lên.
“Người lạ?”
Tô Trác nghe thấy người đàn ông hỏi.
Nhận ra có lẽ hắn đang hỏi mình, cậu giả vờ rụt rè ngước nhìn người đàn ông rồi lập tức cúi đầu xuống.
“Dễ thương phải không! Tôi nhặt được cậu ta ở Việt Nam, còn là người gốc Hoa đấy.” Tissha nói, dùng một tay nâng cằm Tô Trác.
Người đàn ông trước mặt Tô Trác đẹp trai đến không ngờ.
Bắt mắt nhất chính là vết sẹo bỏng lớn trên cổ, kéo dài đến tận cổ áo, ước tính đoán rằng dưới lớp quần áo cũng có những vết sẹo tương tự.
Người đàn ông này nhìn thì có vẻ bốn mươi, nhưng nếu thật sự là người đó thì tuổi thật chắc chắn phải hơn bốn mươi.
Tisha bắt đầu báo cáo với người đàn ông về tình hình hiện tại của một số “nhà phân phối”.
Trong lúc hai người kia đang trò chuyện, ánh mắt của Tô Trác lướt nhanh vào trong phòng. Rõ ràng là không có ai khác ở đây. Cậu quét một vòng thật nhanh, ánh mắt chợt dừng lại cạnh giường, đồng tử co rút đột ngột – nơi đó đang dựng một bộ xương người đã được tẩy trắng!
Thủy Thành, đội điều tra tội phạm Thành Bắc.
Trương Cát Bân đã tự sát trong trại giam.
Theo mô tả của cảnh sát trực ca, khi phát hiện, máu gần như chảy ra cả cửa phòng giam. đã bị tháo rời thành hai mảnh, và vị trí dưới đầu gối nơi từng được đóng đinh giờ đã trở thành một lỗ máu —— Chiếc đinh xương bị thiếu đã đâm vào cổ họng của chính y.
Cách tự sát này quả thật quá thảm khốc.
Trong văn phòng của đội trưởng, Lương Nham gõ lên bàn vài lần mới gọi được thần chí cho Mục Phương Sinh: “Sao cứ phân tâm vậy?”
Mục Phương Sinh làm vẻ mặt nghiêm túc: “Đúng, đúng, đúng.”
Lương Nham tức giận: “Nói cái gì cậu cũng đúng đúng đúng. Tôi hỏi, Trương Cát Bân trong lời khai cuối cùng, nói ychỉ là một kẻ làm ăn đơn lẻ, không có băng nhóm hay đầu mối nào, chỉ hối lộ một mình Lưu Tân Dũng, cậu nghĩ có tin được không?”
Mục Phương Sinh suy nghĩ một chút, nói ra một câu có chút lạnh lùng: “Giả. Nhưng cho dù y còn sống, y cũng không thể nói ra sự thật.” Một lát sau, y nói thêm: “Trừ phi mẹ y đã chết.”
Lương Nham cau mày: “Nói gì vậy, miệng mồm sao tạo nghiệp thế?”
“Nói thật.” Mục Phương Sinh nói: “Y là một đứa con hiếu thảo.”
Lương Nham cho rằng anh đang nói đùa nên đưa tay ra vẫy tay: “Cậu bớt bớt đi.”
“Chúng ta rất khó chịu khi nhìn thấy một kẻ xấu vẫn còn chút lương tâm. Nhưng nếu bà đòi hỏi người tốt không bao giờ xấu, và người xấu phải hoàn toàn xấu, không có một tia tử tế nào le lói —— thì bà chỉ là một kẻ lưu manh.”
Hai câu nói này của Mục Phương Sinh khiến Lương Nham ngớ người, cô suýt quên mất việc chính muốn bàn với anh.Vừa định mở miệng, chợt nhìn thấy vết hằn đỏ trên cổ tay của anh. Là của cảnh sát hình sự, bà nhận ra ngay đó có vẻ như là vết hằn của còng tay, liền hỏi: “Tay của cậu bị sao vậy!?”
Mục Phương Sinh nhìn xuống cổ tay mình, đột nhiên sợ hãi. Buổi sáng ra ngoài anh không thấy dấu hằn này! Anh vội vàng lấp liếm: “Đeo đồng hồ bị dị ứng.”
“À?”
Lương Nham suy nghĩ một lúc, khi Mục Phương Sinh nhắc đến chiếc đồng hồ, bà chợt nhớ ra, “Này, gần đây tôi không thấy Tiểu Đồ đeo cái đồng hồ bất ly thân của cậu ta, có phải bị ai lấy mất rồi không? Phải báo án đi chứ, cái đồng hồ đó chắc chắn rất đáng giá, không thể vì sợ mất mặt mà không báo án!”
Mục Phương Sinh nghe mà toát mồ hôi lạnh, lại thấy Lương Nham lại nhìn cổ tay anh, tặc lưỡi vài tiếng: “Có một chuyện, tôi phải nói chính thức với cậu.”
Mục Phương Sinh nhanh chóng đứng dậy kết thúc chủ đề: “Nhà Vương Hân Di sắp dỡ bỏ dây cảnh giới, tôi qua kiểm tra lần cuối, có gì nói sau.”
Nói xong anh bỏ chạy như chó rượt.
Khi chạy đến sân đội, anh chợt nhớ ra —— hôm nay là thứ Tư!
Vốn dĩ anh đã hứa sẽ đến thăm bố vào cuối tuần trước, nhưng cuối tuần trước lại dành thời gian để làm bậy với Đồ Ngọc!
Anh lo lắng đến khu dân cư cũ nơi Vương Hân Di sống, cuối cùng anh cũng bấm số cuộc gọi đã chuẩn bị từ lâu, chỉ một hồi chuông là đầu dây bên kia đã bắt máy, khiến anh giật mình, vội vàng nói: “Ai vậy… không, chào bố…”
Anh gần như cắn phải lưỡi. Trong điện thoại, bố anh trầm giọng trả lời: “Đang họp.”
“Dạ fạ” Quả thực có rất nhiều giọng nói đang nói chuyện trong ống nghe, anh còn dường như đã nghe thấy tên mình trước khi cúp máy.
Mục Phương Sinh: “?”
Một lúc sau, anh mới sắp xếp lại mớ thắc mắc trong đầu, rồi bước vào tòa nhà.
Cửa chống trộm mở, một sợi dây cảnh giới màu vàng được chặn ở độ cao ngang thắt lưng. Khi cảnh sát canh gác nhìn thấy anh đến gần, người này giơ sợi dây lên cho anh.
Anh đang mải mê quan sát đồ đạc trong nhà, không chú ý đến hành động “cảnh sát nâng dải băng cảnh giới” – một hành động hiếm hoi đầy tôn trọng.
Căn phòng vẫn như lúc anh mới đến —— đèn chiếu sáng rơi xuống đất, giá đỡ điện thoại bị hỏng và mỹ phẩm vương vãi trên sàn.
Tất cả những điều này cho thấy Vương Hân Di đã chống trả quyết liệt như thế nào khi Từ Hiểu Vũ cưỡng hiếp cô sau khi vào nhà.
——Từ Hiểu Vũ đã thú nhận hành vi hiếp dâm của mình và sắp bị tuyên án trước tòa.
Như thể đang nói chuyện xuyên không gian và thời gian với Vương Hân Di, Mục Phương Sinh lẩm bẩm: “Tôi đã đòi được công lý cho cô chưa?”
Tất nhiên không ai trả lời.
Kể từ khi xảy ra án mạng, ngay cả ông già ở tầng năm cũng đã dọn đi, cả tòa nhà cũ kỹ này trở nên vắng lặng, mỗi khi nói chuyện, âm thanh sẽ vọng lại một lớp tiếng mơ hồ.
Đi đến phòng ngủ của Vương Hân Di, anh mở tủ quần áo màu trắng.
Quần áo bên trong đều có tông màu khá nhạt, nhìn thoáng qua sẽ dễ liên tưởng đến chủ nhân của chúng là một cô gái hiền lành.
Mục Phương Sinh ngẩng đầu nhìn về phía trên tủ. Có một mô hình Transformers mới toanh được đặt trên kệ trên cùng của tủ. Nó được đựng trong một chiếc hộp acrylic trong suốt, đặt ở vị trí rất trong cùng, phải lùi về phía bậu cửa sổ mới có thể nhìn thấy rõ.
Tuy anh không rành những thứ này, nhưng từ những chi tiết tinh xảo của mô hình, có thể đoán được loại mô hình cỡ nửa cánh tay này rất đắt tiền.
Suy cho cùng, rất ít cô gái thích những thứ như thế này.
Để xua tan những nghi ngờ nhỏ nhất của mình, anh bắt đầu xem xét từng bộ quần áo trong tủ. Hầu hết đều là những bộ trang phục rất kín đáo, chất liệu lụa và modal là chủ yếu, khi ngón tay chạm vào chất liệu polyester đặc trưng, anh dừng lại, kéo chiếc áo ra khỏi móc treo.
Đó là một bộ đồng phục bóng rổ hàng hiệu, cả áo bao lỗ lẫn quần đùi.
Mục Phương Sinh vừa nhìn liền có thể biết đây gần như là cỡ anh đang mặc.
Lật xem nhãn phía sau cổ áo, quả nhiên là size 180.
Vương Hân Di không thể mặc vừa.
Họ đã điều tra mạng lưới quan hệ của Vương Hân Di, cô sống rất đơn giản, không có bạn trai hay người bạn giới tính nam nào.
Mua đồng phục bóng rổ hàng hiệu cho người cha làm nông ở quê là điều không thể.
Mua cho cháu trai của bạn? Hay cháu trai?
Sau khi chào hỏi Lương Nham, anh lại đi đến Thôn Giao.
Bí thư chi bộ thôn dẫn đường, qua mấy lần rẽ, leo dốc rồi xuống đồi, cuối cùng họ cũng đến được nhà bố mẹVương Hân Di.
Bên cạnh nhà của bố mẹ Vương Hân Di là nhà của em trai cô, một tòa nhà ba tầng xiêu vẹo theo phong cách phương Tây. Có vẻ như việc bố mẹ Vương Hân Di khóc lóc tại đội điều tra rằng họ không có tiền để hoàn thiện căn nhà không phải là lời nói dối. Chi phí hoàn thiện một căn nhà ba tầng có sân vườn như thế này còn đắt hơn mua một căn hộ trong thành phố.
Lúc đó đúng mười một giờ trưa, vừa đến gần cửa, mùi thơm của gà hầm tràn ngập.
Cha mẹ Vương Hân Di đang ngồi xem TV trên ghế dài bằng gỗ, Mục Phương Sinh đang định giải thích mục đích của mình thì nhìn thấy bí thư chi bộ bên cạnh đang nói chuyện cười đùa với mình đột nhiên biến sắc, sải bước vào phòng sau, đi thẳng vào bếp, giơ tay mở nắp nồi!
Mục Phương Sinh đi theo, nhìn thấy cả chục con gà con cỡ chim cút đang nấu trong chiếc nồi sắt lớn.
“Họ lại hầm gà giống xóa đói giảm nghèo của chính phủ.”
Bí thư chi bộ nhìn những con gà đang nhấp nhô trong nồi nước sôi nói: “Những con gà chúng tôi gửi đến lần này đều là gà mái tơ, nuôi mấy tháng là có thể đẻ trứng”.
“Đã ba năm rồi, chỉ có nhà họ, đến giờ trước cổng vẫn treo biển hộ nghèo.”
Nghe được sự bất lực của anh ta, Mục Phương Sinh không biết trả lời thế nào.
Bí thư chi bộ thở dài, mỉm cười nhìn Mục Phương Sinh, giơ tay mời anh vào phòng khách: “Xin lỗi, xin lỗi, chỉ là than thở chút thôi, anh cứ lo việc chính của mình đi.”
Cha mẹ của Vương Hân Di lần này thậm chí còn run hơn cả khi họ ghi chép ở đồn cảnh sát. Mục Phương Sinh có thể nhận ra, họ không sợ anh, mà sợ bí thư chi bộ, sợ bị tước diện hộ nghèo và mất khoản trợ cấp hàng tháng.
Sau một hồi trò chuyện, anh biết được Vương Hân Di không có anh em họ nào. Một ý tưởng lóe lên trong đầu anh, Mục Phương Sinh hỏi: “Cô ấy đã sinh con phải không? Là con trai à?”
Vẻ mặt của cha mẹ Vương Hân Di lập tức trở nên mất tự nhiên.
Nhưng mẹ của Vương Hân Di phản ứng nhanh hơn, khi ông chồng còn đang giật lông tơ trên quần, bà ta vỗ đùi, giọng nói oang oang: “Cảnh sát ơi, chuyện này không thể nói bừa đâu! Người đã chết rồi, chẳng lẽ còn không để lại cho nó chút danh tiếng tốt sao?”
Lời nói dối rõ như ban ngày.
Mục Phương Sinh không muốn nhiều lời với họ, nói thẳng: “Sao trước đó không nói cho tôi biết?”
“Nói cái gì mà nói!” Mẹ của Vương Hân Di liền chuyển sang giọng điệu chanh chua, cổ họng gằn lên, thách thức lại anh, “Chẳng có chuyện đó đâu! Hân Di nhà tôi là cô gái trong sạch, anh còn nói bậy nữa xem tôi có kiện anh không! Cái tội… cái tội gọi là gì ấy nhỉ…?”
Bà ta còn đang lẩm bẩm thì một bà lão đứng ngoài cửa vui vẻ hét lớn: “Mẹ Hân Di ơi! Thầy bói đã xem rồi, bát tự của hai đứa hợp nhau!” Vừa nói bà ta vừa bước qua ngưỡng cửa, bà mập trong áo vải hoa cười tít mắt nhìn mẹ của Vương Hân Di: “Bà đưa tro cốt của con gái bà cho tôi trước, ngày mai tôi sẽ vào thành phố chuyển cho bà nốt năm ngàn còn lại!”
Lúc này, Mục Phương Sinh đã hiểu ra —— âm hôn.
Vụ án vừa kết thúc chưa được bao lâu, thi thể vừa được chuyển từ phòng khám nghiệm tử thi của pháp y về cho gia đình, họ đã bí mật dùng tro của Vương Hân Di để đi âm hôn.
Đó là lý do tại sao bà ta nhất định không thừa nhận Vương Hân Di đã sinh con.
Mục Phương Sinh không biết bây giờ anh đang tức giận hay bất lực. Anh ngay lập tức hiểu được cảm xúc của bí thư khi nhìn thấy nồi gà con lớn.
Anh hít một hơi thật sâu, nhưng cơn tức giận không những không nguôi mà còn trào dâng như sóng biển. Anh đứng phắt dậy, chỉ vào mẹ của Vương Hân Di nói: “Điều 302 Bộ luật Hình sự! Trộm cắp, lăng mạ, cố ý tiêu hủy xác, xương, tro, bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm, giam giữ hình sự hoặc giám sát công khai!
“Cứ tiếp tục đám cưới đi, tôi sẽ đứng đây chứng kiến! Coi thử các người có bị xử mức án cao nhất không!”