Đợi thanh niên ôm lấy bó hoa, Mục Phương Sinh khó khăn nói: “Tiểu Ngọc… chúng tôi vẫn… xin lỗi.”
Đồ Ngọc như không nghe thấy, cúi đầu nghiêm túc ngửi hoa hồng.
Hình ảnh lăn lộn trên giường mấy tiếng trước đập vào đầu, đầu óc Mục Phương Sinh rối tung như một mớ bòng bong, còn mông thì đau đến mức như sắp nứt toạc ra. Cộng thêm sự căng thẳng, dạ dày anh như thắt lại —— anh thật sự không giỏi xử lý những tình huống như thế này, chỉ có thể cắn răng tiếp tục nói:: “Nếu thấy anh hướng mắt, anh sẽ làm đơn xin chuyển đến một đội khác… hoặc về lại đồn cảnh sát thành phố… à đúng rồi.”
Mục Phương Sinh tháo chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay ra đưa cho cậu: “Quý giá quá, anh trả lại cho em.”
Đồ Ngọc nhìn chằm chằm đồng hồ một lúc, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Mục Phương Sinh, dừng một chút, nhìn đi chỗ khác: “Không muốn thì vứt đi.”
Nói xong, cậu quay người đi về phía bãi đậu xe được đánh dấu bên đường.
Đồ Ngọc mở cửa xe ngồi xuống, muốn ném bông hoa về phía ghế phụ, nhưng vừa nghĩ tới lại không nỡ, cuối cùng cẩn thận đặt xuống, nhẹ nhàng vuốt các góc giấy dầu gói màu be.
Đang ngồi thẳng lưng, tay cầm vô lăng theo thói quen, cậu bất ngờ đấm vào vô lăng như trút giận. Cậu thẳng lưng hít sâu hai hơi, cho rằng cảm xúc đã ổn định lại, nhưng một hàng nước mắt không báo trước chảy xuống, cậu giật mình, vội vàng đưa tay lên lau đi.
Khớp ngón tay cầm vô lăng trắng bệch, Đồ Ngọc lại hít sâu hai lần, đưa tay kéo gương chiếu hậu trên bảng điều khiển xuống, thanh niên trong gương không nhìn thấy gì khác lạ, liền dựa vào lưng ghế liếc nhìn gương chiếu hậu.
Tình cờ thoáng thấy Mục Phương Sinh đứng đó không nhúc nhích.
Vặn bánh lái, quay một vòng như trôi, lốp xe cọ sát vào mặt đất, Cullinan hét lên oai phong và lao về phía Mục Phương Sinh, áp sát người đàn ông, phanh gấp, hạ cửa sổ. Người đàn ông ngoài cửa sổ ngước mắt nhìn cậu, cậu cũng nhìn sang, dùng hết sức hung dữ hét: “Đeo đồng hồ lại. Đeo lại, đeo lại!”
Có lẽ chưa từng thấy cảnh husky nhập xác người bao giờ, Mục Phương Sinh vẻ mặt chết khiếp, sau đó như ma xui quỷ khiến mà đeo lại đồng hồ lên tay.
Đồ Ngọc hít một hơi thật sâu, sau đó lại hét lên: “Nếu anh dám nộp đơn, em sẽ giết anh!”
“——Tối hôm qua là lần đầu tiên của em đấy, anh liệu mà làm đi! Anh mà không chịu trách nhiệm, em sẽ ngồi ở cửa phân đội cầm loa la hét ăng nhăng nhăng nhăng nhăng!”
Rống xong, cậu ung dung quay lại rời đi, phun đầy khói xe vào người Mục Phương Sinh.
Mục Phương Sinh trong gương hậu ô tô đã thay đổi thái độ, từ thấm đẫm nỗi buồn chuyển thành nhìn theo cậu chằm chằm như thể hóa đá.
Người đàn ông trong gương dần trở nên nhỏ bé hơn, Đồ Ngọc đột nhiên bật cười lớn, cười không ngớt, cười đến mức không thể lái xe, đành phải dừng lại bên đường để cười cho đã cái nư.
Điện thoại rung lên, cậu giơ ngón út lên lau nước mắt vì cười, liếc nhìn màn hình điện thoại, hắng giọng nhận cuộc gọi: “Alo, đội trưởng Lương.”
“Có chuyện gì thế, nghe giọng cậu có vẻ rất vui.”
“Không có việc gì, chỉ là tặng được một món quà mà hai mươi năm trước tôi muốn tặng.”
“Hả? Hai mươi năm trước cậu được bao nhiêu tuổi? Thôi nói chuyện chính.” Lương Nham nói, “Bên này người đã tản đi hết rồi, còn mấy tay lởm khởm tôi không yên tâm, tôi biết cậu đang nghỉ phép, nửa ngày này lần sau tôi cho cậu nghỉ bù một ngày.”
“Không sao ạ, sếp cứ nói đi.”
“Làm phiền cậu đến bệnh viện bảo vệ Trương Cát Bân. Có mấy người từ sở tỉnh đến mà không báo trước, giờ cậu tiện không?”
Đồ Ngọc theo bản năng cúi đầu nhìn cổ tay, trên cổ tay nhẹ bẫng đã không còn đeo đồng hồ nữa, khóe môi bất giác nhếch lên, cậu xem giờ trên điện thoại rồi trả lời: “30 phút nữa tôi đến bệnh viện.”
Bệnh viện Trung tâm Thủy Thành.
Trong hành lang, hai cảnh sát hình sự đang làm nhiệm vụ canh gác, một người đang chơi trò chơi Vương Giả Vinh Diệu, người còn lại đang gật đầu ngủ gà ngủ gật —— canh giữ cả đêm, đã đến lúc đổi ca, người thay thế cho họ vẫn chưa đến.
Trong phòng bệnh đơn, Trương Cát Bân bị còng một tay vào thanh thép của giường. Cái chân bị gãy vụn của y được phẫu thuật nối lại, nhưng nó đã bị gãy thành từng đoạn không thể bó bột, chỉ có thể cố định bằng khung ngoài.
Thấy Đồ Ngọc vào phòng, Trương Cát Bân lên tiếng trước: “Khu vực này cách âm rất tốt, yên tĩnh.”
Đồ Ngọc cười cười, tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống: “Có người từ sở tỉnh đến, đích danh muốn gặp anh.”
Trương Cát Bân: “Có phải vô tình để lại dấu vân tay không?”
“Anh cẩu thả đến mức đó sao?”
Trương Cát Bân nhìn qua cậu, liếc nhìn ô cửa sổ nhỏ trên cánh cửa phòng, rồi nói: “Này, cậu còn nhớ đoạn ghi âm tôi chép từ điện thoại của cậu không?”
“Ý anh là cái mà anh đã lấy trộm?”
Trương Cát Bân nhướng mày: “Cậu nói sao cũng được, cô gái đó khiến tôi bối rối, rốt cuộc cô ta là em gái của cảnh sát Mục, hay là tình nhân của cậu?”
Đồ Ngọc sửng sốt một chút, sau đó phá lên cười: “Là nhân tình của cảnh sát Mục.”
“Được rồi, tôi thật sự không ngờ tới, nói sang chuyện khác, cậu không quen dùng khẩu 92 phải không?”
Đồ Ngọc vẫn giữ nụ cười.
“Lần trước ở thôn trang kia,” Trương Cát Bân đưa tay gõ đầu mình, “cậu muốn giết tôi, nhưng không bắn trúng à?”
Đồ Ngọc không tỏ ý kiến, Trương Cát Bân trên giường bệnh tiếp tục nói: “Lần này nên làm cái gì, giết tôi —— hay là thả tôi đi?”
Hành lang vang lên tiếng bước chân đều đặn.
Giày làm việc gót thấp, là của y tá.
Giày thể thao, chân đạp nhẹ, bước đi như bay, chắc là thiếu niên thăm bệnh đi ngang qua.
Còn có ba đôi giày da, đôi đi trước rõ ràng có bước chân nhanh hơn người thường, nhưng tiếng bước đi lại nặng nề.
Hai người đi sau bước chân vững chắc, cũng đi nhanh hơn người đi làm bình thường.
Cánh cửa mở ra.
Đồ Ngọc nở nụ cười thân thiện thường thấy nhất trên mặt “Cảnh sát Tiểu Đồ” rồi quay người, hào phóng đưa tay ra chào: “Các đồng nghiệp ở Cục tỉnh, tôi tên Đồ Ngọc, được đội trưởng Lương gọi tới, các anh cứ dặn dò gì thì nói.”
Bên ngoài trời bắt đầu mưa lất phất, nếu lắng nghe kỹ từ trong phòng bệnh, có thể nghe thấy tiếng mưa rơi nhẹ nhàng, nhưng lúc này chẳng ai có thời gian để ý đến âm thanh đó—
“… Các anh nói tôi đã giết Lưu Tân Dũng? Đừng đùa nữa. Các vị lãnh đạo, tôi nào dám giết cảnh sát chứ?”
“Còn nữa, cho tôi hỏi một lần nữa, ngoài việc bị bắt quả tang cầm súng trái phép ở Duyên Châu, còn có chứng cứ gì khác bắt tôi tại trận không?”
Tất cả các chuyên gia thẩm vấn từ cục tỉnh đều không trả lời được, Trương Cát Bân ngay lập tức mỉm cười: “Không có —— thì ra là hiểu lầm, các anh đã bắt nhầm người, đây là một vụ án oan.”
Một trong những cảnh sát trẻ của tỉnh phản ứng đủ nhanh, nói: “Chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ chứng minh anh dùng dao chạm khắc gỗ để giết đồng bọn của mình là Đổng Ba!”
Trương Cát Bân mở to mắt, khuôn mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc, nhưng biểu cảm này chỉ tồn tại trong hai ba giây, sau đó y đột nhiên tỏ ra vô cùng lo lắng, vỗ nhẹ lên ga trải giường trắng tinh dưới thân mình, chiếc còng trên cổ tay kéo căng khiến thanh giường phát ra tiếng ken két nghe như làm người ta gai răng. Y hít một hơi thật sâu, giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc: “Đổng Ba bị cảnh sát Mục đâm lúc đánh nhau với anh ta! Liên quan gì đến tôi?”
—— Khu làng nông thôn không lắp đặt bất kỳ camera giám sát nào, Mục Phương Sinh là nhân chứng duy nhất, vì khuôn mặt của Trương Cát Bân quá chân thực, ngoại trừ vị chuyên gia thẩm vấn đầu trọc, hai viên cảnh sát trẻ còn lại đã bắt đầu có chút dao động.
Việc thẩm vấn không có kết quả.
Đồ Ngọc lái xe đưa họ đến Cục thành phố, sau đó gọi điện cho Lương Nham, rồi lập tức quay xe đi thẳng đến Trung tâm vật liệu xây dựng Thạch Trung.
Mục Phương Sinh bây giờ không được tốt.
Tâm trí của anh toàn là tiếng “ăng nhăng nhăng nhăng” của Đồ Ngọc, bị ác long rít gào 10 lần nhớ tới là đủ 10 lần thất thần.
Bồn chồn và sợ hãi, nhịp tim không đồng đều, anh đến nhà Tần Vãn để đón Bánh Mì. Cánh cửa mở ra, anh nhìn thấy con golden ủa mình đang nằm trên sàn với vẻ mặt thảm hại, lông mày rũ xuống, một con mèo vàng lớn đang đứng trên đầu nó, liếm lấy liếm để.
Điều kỳ lạ hơn là—Tần Vãn mở cửa xong liền chạy như bị lửa đốt vào bếp, bật ngay máy hút mùi.
Ngay cả Mục Phương Sinh, người đã có thể đạt được thành tích tập thể hạng nhất trong thời gian thực tập, cũng không thể hiểu được hoạt động của Tần Vãn, cho đến khi thấy anh ta châm một điếu thuốc và nhét cả đầu mình vào dưới máy hút mùi.
“…”
Con mèo cam đang tập trung liếm láp con chó lớn, kêu “meo” một tiếng nhảy xuống nhảy tới trước mặt Tần Vãn, nó dùng hai con mắt đen như thủy tinh nhìn chằm chằm vào anh ta, há to miệng kêu “meo meo”.
Tần Vãn vừa hút thuốc vừa lườm nó: “Lo chuyện của mình đi? Định mách lẻo tao à?”
—Vợ của đội trưởng Tần không có ở nhà, chỉ xuống lầu mua rau mùi thôi, quay đi quay lại là về ngay.
Còn anh ta thì đang bị vợ ép bỏ thuốc lá.
Sau khi suy nghĩ tiền căn hậu quả, Mục Phương Sinh lấy điện thoại di động ra chụp Tần Vãn với tốc độ cực nhanh.
Tần Vãn hút xong, đánh răng, đem xích chó quấn quanh cổ, sau đó mới nhớ tới hỏi: “Này, vừa rồi cậu để điện thoại cao như vậy làm cái gì?”
“Không có gì.” Mục Phương Sinh cho anh ta xem tấm ảnh vừa mới chụp, “Cái này tôi gửi cho chị dâu.”
“Chó Mục!!!”
Một giây sau, Tần Vãn cân nhắc lợi hại, chuyển sang vẻ mặt đoàn kết thân thiện: “Anh Mục, chú Mục, có chuyện gì thì cứ nói, gửi ảnh làm gì để tổn hại tình cảm.”
Chú Mục cười bí ẩn:: “Chưa nghĩ ra chuyện gì, cứ giữ lại đã.”
Tần Vãn: “… Đến giờ cơm rồi, ở lại ăn cơm nhé?”
Mục Phương Sinh vẫy tay: “Cho tôi bánh mì, tôi phải thử vận may.”
Tần Vãn chỉ vào con chó golden đang khò khè, Mục Phương Sinh tức giận nói: “Cho tôi cái gì ăn được ấy!”
Sự thật đã chứng minh rằng Mục Phương Sinh có lẽ là một người đàn ông thép, anh bị nhào nặn tàn phá cả đêm, ngồi xổm trước cửa hàng hoa đợi hai giờ, bị ác long rít gào dọa cho sợ hãi, đến giờ chỉ nhận được một ổ bánh mì kiều mạch không đường, nhưng vẫn còn có thể nhảy nhót vui vẻ đi phá án.
Sợ không cầm cự được mà ngất xỉu bên đường, anh đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi mua chai trà sữa bán ế vì quá ngọt, sau đó thuê taxi đi thẳng đến phố vật liệu xây dựng Thành Trung.
Theo bản chất gợi đòn của Trương Cát Bân, y sẽ chỉ thừa nhận dùng súng bất hợp pháp.
Nếu anh nghĩ đúng, người này thậm chí sẽ đội cái nồi giết Đổng Ba cho anh.
Loại sát thủ chuyên nghiệp này thường không chủ động nói ra nên rất khó khẩu cung kết tội.
Những người làm công việc phát sóng trực tiếp thường sẽ chuẩn bị hai chiếc điện thoại, nếu một cái bị hỏng thì cái còn lại vẫn có thể tiếp tục, không bị gián đoạn.
Nhưng cho đến nay vẫn chưa tìm thấy một chiếc điện thoại nào.
Cũng không tìm thấy hung khí.
Chiếc điện thoại di động có thể đã bị Trương Cát Bân phá hủy hoàn toàn, nhưng chiếc cưa máy không dễ phá hủy.
Trương Cát Bân không thể để cho cửa hàng nội thất nơi mình làm việc mất một chiếc máy cưa điện mà không có lý do gì, quá lộ liễu đi.
Vừa nghĩ tới đó, Mục Phương Sinh đi đến xưởng sản xuất ở sân sau của cửa hàng nội thất, còn chưa kịp chuẩn bị, anh đã nhìn thấy một người mà mình rất quen.
Người đó đang hỏi các công nhân: “Các anh có thường sử dụng cưa máy cùng nhau không?”
Người công nhân trả lời: “Làm sao được. Mỗi người có cưa riêng.”
“Có phải Trương Cát Bân thường đeo găng tay làm việc không?”
“Cưa loại này không được đeo găng tay đâu! Dễ tuột tay lắm”, Người công nhân thở dài: “Năm ngoái tôi đã tận mắt chứng kiến một người bất cẩn bị trượt tay, các ngón tay lọt thỏm trong lưỡi cưa! Đồng chí cảnh sát, anh Trương gây ra chuyện gì vậy? Anh ta thực sự giết người à?”
“Cái nào của Trương Cát Bân?”
“…Để tôi lấy cho cậu.”
Nhìn thấy công nhân cúi người vươn tay về phía ngăn tủ sắt dưới cùng, định chạm vào tay cầm của chiếc cưa máy màu xanh lam, Mục Phương Sinh vội vàng nói: “Đừng chạm vào!”
Đồ Ngọc đã nắm lấy cổ áo của người công nhân và kéo anh ta ra trước khi Mục Phương Sinh kịp mở miệng.
Một phen hú hồn, Mục Phương Sinh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đồ Ngọc, cả người có chút không tốt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải chạm mặt cậu, trong đầu anh bắt đầu hiện lên một loạt câu “ăng nhăng nhăng nhăng nhăng” spam đầy!
Anh tắt đống spam trong đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chủ động nói chuyện với cậu: “Anh… đi mượn một cái thùng các tông lớn, khiêng về cục giám định dấu vết.”
Đồ Ngọc chậm rãi dời tầm mắt, liếc anh một cái, với vẻ mặt cao quý lạnh lùng: “Tôi có quen anh sao?”