Cậu thiếu niên mười sáu tuổi tuy còn nhỏ nhưng vẫn có sức chịu đựng tốt, bị giam vài ngày mà vẫn không thấy xuất hiện quầng thâm hay râu ria lởm chởm, chỉ là trông có chút tiều tụy và gầy đi thấy rõ.
Kiều Tuấn đầu tiên nhìn lên đồng hồ treo tường, sau đó quay sang Mục Phương Sinh, nói: “Sao lâu thế… Không phải anh nói sẽ đưa cha anh đến gặp tôi sao?”
Cái chết của Mục Khang Thư vẫn chưa được công bố với công chúng, chứ đừng nói đến việc cho Kiều Tuấn đang bị giam giữ biết.
Kiều Tuấn dù sao cũng ít trải đời, đối diện với sự im lặng của Mục Phương Sinh, cảm thấy có điềm xấu, không khỏi để lộ sự lo lắng: “Có chuyện gì xảy ra rồi sao?”
Người đàn ông đi cùng Mục Phương Sinh nhíu mày, lườm cậu ta một cái.
Mục Phương Sinh chỉ khẽ mím môi, bình tĩnh nói: “Xin lỗi, cha tôi không thể đến gặp cậu được nữa. Ông ấy bị giết rồi.”
Kiều Tuấn trợn tròn mắt, dựa lưng mạnh vào ghế: “Cha anh bị giết rồi sao?”
Mục Phương Sinh gật đầu, tiếp tục nói: “Chúng tôi đến đây để xác nhận với cậu, tối ngày 11 tháng 6, tại sao cậu lại gọi điện cho mẹ ruột của mình?”
Căn phòng thẩm vấn bỗng chốc im phăng phắc.
Bên ngoài, tiếng nước nhỏ giọt từng giọt từ vòi nước phòng vệ sinh vang lên tí tách trong bồn rửa sứ.
Chuông điện thoại cố định trong văn phòng reo lên, có người nghe máy rồi lại cúp máy.
Sau hai, ba phút im lặng, Kiều Tuấn lên tiếng: “Là Trương Cát Bân bảo tôi gọi cuộc điện thoại đó.”
“Năm ngoái, tôi làm thêm ở tiệm internet, sửa một số máy tính nhiễm virus không thể tự sửa được, rồi gặp anh ta. Anh ta giới thiệu tôi với một người phụ nữ tên là Tissha.”
“Người phụ nữ đó đưa cho tôi một công việc bán thời gian – họ có một máy chủ app ở nước ngoài, và bà ta muốn tôi giúp app đó chạy mượt hơn. Thật ra cũng không khó, chỉ cần tạo thêm vài vòng lặp, tự động chọn đường truyền nhanh nhất ở mỗi khu vực, đổi vài điểm kết nối, cuối cùng là kết nối máy chủ…”
Mục Phương Sinh giơ tay ngắt lời: “Cậu nói cậu không liên lạc với mẹ ruột là nói dối, phải không?”
Kiều Tuấn đan chặt hai tay vào nhau, ánh mắt cũng rơi xuống những ngón tay đang đan siết ấy, nhẹ giọng nói: “Bà ấy đã tìm ra tôi từ lâu rồi.”
Ba tháng trước.
Trường trung học phổ thông số 1, Thủy Thành.
“Gần đây trời trở lạnh, mẹ mua một chiếc áo khoác, con thử xem có vừa không. Nếu không vừa mẹ sẽ đổi…” Vương Hân Di cố gắng bước theo bước chân của Kiều Tuấn, gót giày cao mắc vào khe gạch, cả người loạng choạng, nhưng may mắn được cậu nắm tay kéo lại.
Thấy cô đứng vững, Kiều Tuấn liền buông tay.
Thiếu niên nhìn chiếc áo khoác caro màu nâu hàng hiệu, nhíu mày: “Trả lại đi.”
Gió thổi rì rào, tóc dài của Vương Hân Di bay tán loạn, cô đưa tay vuốt tóc, cẩn thận gấp áo khoác cho vào túi xách, cười chua chát: “Con không thích à… Cũng đúng, mấy đứa nhỏ chắc thích màu sáng hơn.”
“Giờ con không còn là trẻ con nữa.” Kiều Tuấn cuối cùng cũng dừng bước, quay người đối diện Vương Hân Di, nhìn xuống cô với chiều cao vượt trội, nói: “Lúc bà bỏ tôi ở viện phúc lợi tôi còn là trẻ con, nhưng giờ thì không.”
Đôi mắt Vương Hân Di lập tức đỏ hoe, cô cúi đầu lục tìm khăn giấy trong túi, vì trên mặt có trang điểm kỹ càng, chỉ dám nhẹ nhàng lau nước mắt từng chút một.
Kiều Tuấn không đợi cô. Đến khi cô chỉnh trang xong, lại chạy theo: “Tiểu Tuấn, ăn tối với mẹ nhé, con thích ăn gì? Sushi? Hải sản? Hay là mình đi ăn buffet?”
Ánh mắt Kiều Tuấn dừng lại trên khuôn mặt cô, cô cố gắng mỉm cười trông thật tươi tắn: “Mẹ cô đơn lắm. Không có bạn bè bên này, bình thường cũng không ra ngoài ăn. Nếu con không chịu đi ăn với mẹ, mẹ lại phải về nhà ăn đồ ăn sẵn thôi.”
Dường như Kiều Tuấn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ quay người bước tiếp, Vương Hân Di kiên trì theo sát. Cậu không dừng lại, chỉ liếc cô một cái: “Ăn ở đâu?”
Vương Hân Di lập tức khoác tay cậu: “Nhà hàng gần bờ biển ấy!”
Kiều Tuấn rút tay vài lần, nhưng khi cậu nhìn thấy con đường lát sỏi phía trước, nghĩ đến giày cao gót khó đi, cậu không cố rút tay ra nữa.
Đúng giờ ăn, nhà hàng buffet náo nhiệt với tiếng người nói cười ồn ào. Vương Hân Di hào hứng xếp hàng lấy hải sản và đồ nướng, trong khi Kiều Tuấn với vẻ mặt hờ hững, không có ý định chen vào dòng người.
Trên bàn đầy ắp các đĩa thức ăn cô lấy về, cuối cùng cô mới ngồi xuống.
Kiều Tuấn chưa đụng đũa, cô liền hỏi: “Sao con không ăn?”
Kiều Tuấn liếc nhìn những nhân viên văn phòng bàn bên cạnh đang bật đèn flash chụp ảnh món ăn bằng điện thoại.
Vương Hân Di đưa đũa cho cậu: “Thôi nào, đó là thứ con gái thích thôi, mẹ đã ba mươi tư rồi, không cần chụp ảnh, con ăn đi.”
Kiều Tuấn vốn không kén ăn, những món cô lấy về, thiến niên đều nếm thử một chút.
Những món cậu ăn nhiều nhất đều được cô đẩy lại gần. Ăn gần no, cậu hỏi: “Còn người đàn ông đó đâu rồi?”
Cậu hỏi về cha ruột của mình.
“Chết rồi.”
Vương Hân Di cúi đầu, hàng mi giả tinh tế cong vút như cánh hoa hướng dương, “Ông ấy đánh nhau với người khác… bị thương ở đầu, không cứu được.”
Kiều Tuấn vô thức thốt lên: “Tôi chưa từng đánh nhau.” Cậu nói, “Với bà cũng đừng đi mấy nơi hẻo lánh buổi tối nữa, nguy hiểm lắm.”
Có lẽ Vương Hân Di coi đó là tín hiệu, cô hơi cúi người lại gần cậu: “Tiểu Tuấn, lần trước con nói muốn đi du học phải không, mẹ chỉ cần thêm hai năm nữa là tích đủ tiền rồi…”
“Làm ơn đừng lúc nào cũng tự xưng như thế nữa, tôi nghe không thoải mái chút nào.” Kiều Tuấn ngắt lời cô, ngừng lại một lúc lâu, rồi nâng ly nước dừa trên bàn, rót một ly để trước mặt Vương Hân Di, rồi rót cho mình ly thứ hai. Cậu ta nhìn vào lớp nước dừa trắng nhạt, nói: “Tôi có làm thêm, tự kiếm tiền được. Nếu bà không muốn tiếp tục phát sóng thì dừng lại đi, mấy kẻ vào phòng stream của bà mỗi ngày đều là một lũ bậy bạ thôi.”
Chỉ vỏn vẹn nửa năm, mọi thứ đã thay đổi không còn như xưa.
Kiều Tuấn như thể muốn ép bản thân phải đối diện với điều gì đó, ngẩng đầu lên, nét mặt đầy đau đớn: “Tôi chưa bao giờ gọi bà ấy là ‘mẹ’, cũng chưa từng nói với bà ấy rằng thực ra tôi đã tha thứ cho bà rồi.”
Cậu ta liếc nhìn đồng hồ, tám giờ rưỡi tối.
“Cha mẹ nuôi của tôi trước đây làm việc ở Văn Thành, mẹ ruột tôi sống ở đó để mỗi tuần có thể đến thăm tôi. Sau này họ chuyển công tác, dẫn tôi đến Thủy Thành, mẹ tôi cũng đi theo sống ở đây.”
“Trương Cát Bân chỉ bảo là vào nhà lấy điện thoại của bà ấy để xóa đoạn phát sóng trực tiếp đó.”
Kiều Tuấn đưa tay lên trán, giọng như chỉ còn một chút hơi tàn: “Tôi cứ nghĩ mình là người kỹ thuật của bọn họ, là nhân vật chủ chốt – chưa từng nghĩ họ sẽ giết mẹ tôi.”
“Hôm đó, tôi gọi điện cho bà, nói là đã mang món thạch mát bà thích từ căn-tin trường về, bảo bà mở cửa.”
Mục Phương Sinh im lặng để cậu ta có đủ thời gian, nhìn cậu thiếu niên dần tỉnh lại, hỏi: “Ứng dụng FAULT có phải là để buôn bán nội tạng người không?”
“Không chỉ thế. Ở đó phân theo cấp bậc, giống như một trò chơi, hoàn thành nhiệm vụ cấp thấp mới có thể thăng hạng để xem các nhiệm vụ cao cấp hơn. Từ đầu độc thú cưng của người khác dần dần tiến lên, mỗi cấp độ một ác liệt hơn.”
Mục Phương Sinh: “Cấp cao nhất là buôn bán nội tạng người?”
“Không.” Kiều Tuấn nói, “Cấp cao nhất là phát sóng trực tiếp hành hình.”
“Người bị hành hình là người dùng vi phạm, chỉ cần khán giả xem phát sóng trả đủ tiền, người vi phạm đó sẽ chết theo cách mà khán giả mong muốn. Đôi khi một buổi phát sóng có thể kéo dài đến ba ngày.”
Lý Triển Thành vẫn im lặng nãy giờ, lên tiếng: “Tại sao?”
“Anh từng nghe đến hình thức lăng trì chưa? Có thể duy trì sự sống tới ba ngày.”
Trên trán Lý Triển Thành ngay lập tức nổi lên từng đường gân xanh. Anh ta dạng chân ngồi trên ghế, trông như sẵn sàng nhảy bổ lên đánh Kiều Tuấn, thậm chí khi nói còn toát ra sự phẫn nộ: “Cậu biết rõ ứng dụng này là gì, mà không báo cảnh sát, còn chăm chỉ duy trì hệ thống của nó?”
“Tôi chỉ lấy phần tiền của mình.” Kiều Tuấn ngẩng đầu lên, “Thế giới này, nơi có ánh sáng chiếu đến thì cũng có những góc tối đầy dơ bẩn… Tôi muốn kiếm đủ tiền, đưa mẹ cùng ra nước ngoài học.”
Lý Triển Thành đứng bật dậy: “Kiếm tiền từ kẽ hở giữa những kẻ giết người sao?”
Nghe vậy, Kiều Tuấn cười nhạt, ngước nhìn chằm chằm Lý Triển Thành, lướt qua logo trên áo ngắn tay của anh ta, rồi cố ý liếc sang đôi giày của anh ta, sau đó mới chuyển ánh nhìn sang Mục Phương Sinh đang ngồi im lặng: “Hai người, một kẻ là thiếu gia nhà giàu, một người là con nhà quan, hiểu gì chứ? Đã từng trải qua nỗi khổ của cuộc sống chưa? Từng bị đói bao giờ chưa?”
“Hai năm trước, bà ngoại của mẹ nuôi của tôi đột quỵ. Để chữa trị, tất cả tiền tiết kiệm trong nhà đều hết sạch, còn phải gánh nợ. Tình hình kinh tế không ổn, cha mẹ nuôi đối với tôi cũng lạnh nhạt đi. Đối với tôi, việc phải ngửa tay xin tiền người khác còn khổ sở hơn bất cứ điều gì. Có lúc ở căn-tin trường, tôi chỉ dám lấy hai lạng cơm, rồi chờ đợi cô nhà bếp có tâm trạng tốt, cho thêm chút nước canh.”
Mục Phương Sinh lắc đầu, anh chợt nhớ đến Đồ Ngọc, người đã ba lần bị trả lại viện phúc lợi, không hiểu sao muốn bật cười: “Dù khó khăn đến mấy, họ cũng chưa bao giờ muốn đưa cậu về lại trại mồ côi. Đừng lẩn tránh nữa. Chính là lòng tự tôn cao ngạo của cậu, cha mẹ nuôi thậm chí còn không biết cậu thiếu tiền.”
Mục Phương Sinh dừng lại, một lát sau mới nói tiếp: “Tôi không phải đến đây để so khổ với cậu. Chúng ta tiếp tục đi. Là cậu đã xâm nhập vào hệ thống để xóa dữ liệu phát sóng trực tiếp ngày 29 tháng 5 đúng không?”
“Phải.” Vừa nói, Kiều Tuấn vừa liếc nhìn đồng hồ treo tường, chín giờ mười lăm.
Thấy hành động này lặp lại lần thứ ba, Mục Phương Sinh hỏi: “Tại sao luôn nhìn giờ?”
Không lâu sau, nửa đêm qua một khắc.
Tại biệt thự ở ngoại ô Thủy Thành.
Khu vực này cách đường lớn một đoạn khá xa, không có tiếng xe cộ qua lại, thậm chí tiếng gió cũng không nghe thấy, yên tĩnh đến lạ.
Trong phòng ngủ tầng hai, từng ô cửa kính phản chiếu màu đen trong vắt.
Tiếng chuông điện thoại bàn đột ngột vang lên, đánh thức người đàn ông đang ngủ trên giường lớn.
Tần Duyệt cầm điện thoại ngồi dậy, giọng còn đượm vẻ ngái ngủ: “Nói đi.”
“Ứng dụng gặp sự cố, tôi để kỹ thuật viên nói chuyện với ngài…”
Sau vài tiếng lạo xạo, người bên kia chuyển máy, khác với giọng tiếng Trung cứng ngắc của Segoe, kỹ thuật viên nói tiếng phổ thông lưu loát: “Loại virus này rất hiếm gặp, chúng tôi phát hiện nó hoạt động theo giờ định sẵn. Hệ thống đã bị tê liệt, toàn bộ bitcoin đều bị đóng băng không thể nhận tiền vào, hiện cũng không liên lạc được với khách hàng, và loại virus này như một mật mã, có hàng triệu cách sắp xếp, có thể thử đi thử lại để phá mã, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian.”
“Mất bao lâu?” Tần Duyệt hỏi.
Kỹ thuật viên ngập ngừng: “Có lẽ phải mất một tháng.”
Tần Duyệt nhẹ nhàng an ủi: “Tôi hiểu rồi, cậu đã vất vả rồi, đưa máy lại cho Segoe.”
“Sao-Pha…”
“Giết kỹ thuật viên vừa nói chuyện với tôi.” Tần Duyệt vẫn điềm đạm, “Tôi không muốn phí tiền vào đồ vô dụng.”
Cúp máy, hắn quay sang, hướng về phía bộ xương người đặt ở bên.
Nhìn một hồi, hắn vươn tay, nắm lấy khớp xương bàn tay của bộ xương. Xương trắng tinh phát ra mùi đặc trưng nhè nhẹ, hắn hôn nhẹ lên chỗ thiếu một đốt ngón tay, ngay lập tức cơn đau quen thuộc từ tim truyền đến.
Hắn quay lại, lấy lọ thuốc trên tủ đầu giường, đổ hai viên vào miệng, nuốt khan không cần nước. Hắn cúi người thở dốc một lúc lâu, mạch máu nổi lên trên mặt dần dần tan đi. Hắn lại nằm xuống giường, đưa tay áp lên ngực.
Vài phút sau, Tần Duyệt kéo ngăn kéo đầu tiên của tủ bên giường, lấy ra một tờ giấy trắng được bọc kín trong lớp nhựa cứng.
Hắn tháo chiếc vòng xương trên cổ đặt bên cạnh, rồi xé lớp nhựa dọc theo đường răng cưa để lấy ra tờ giấy trắng, thấm nước từ ly rồi áp tờ giấy ướt lên cổ mình.
Tờ giấy trông giống như giấy bình thường, nhưng khi thấm nước, nó dần hiện ra màu đỏ sẫm kỳ quái, tiếp xúc với da trông giống như vết máu lớn.
“Kim cương” cải tiến phát huy tác dụng rất nhanh, hắn cảm nhận vết bỏng trên cổ như được một bàn tay mát lạnh dịu dàng xoa nhẹ.
Hắn vừa định phản ứng, thì bàn tay đó bất ngờ dùng sức mạnh siết chặt cổ hắn, giọng của người liên lạc gào thét bên tai: “Gần 20 tuổi rồi mà cậu lại nói với tôi là cậu ta chẳng hiểu gì, vô tội sao? Cha cậu ta là kẻ buôn ma túy, tự nhiên cậu ta cũng thế! Cả ngọn núi đó đều trồng anh túc, cả gia đình đó đáng án tử hình! Bắt chúng lại, chúng ta sẽ lập công! Tần Duyệt, nếu cậu không làm được, báo cáo lên, tôi sẽ lập tức đổi người!”
Trong cơn nghẹt thở cận kề cái chết, khuôn mặt của người liên lạc bị che khuất bởi bóng cây phượng vĩ rực đỏ.
Gió thổi qua, những bông hoa màu cam đỏ rơi xuống rào rào, hắn nhớ đến cái cây này. Đây là nơi hắn lần đầu tiên gặp Đoàn Thố.
Đoàn Thố mặc bộ đồ đỏ rực hơn cả hoa phượng, mái tóc đen dài bay phấp phới, chiếc vòng cổ vàng to bản che gần nửa cổ trông rất nặng nề.
Tần Duyệt biết chỉ có người bên kia núi mới mặc trang phục và đeo đồ trang sức như vậy.
Hắn kìm nén cơn khát suốt dọc đường, nhưng cuối cùng vẫn lấy ra trái đào chín mọng từ túi áo, đưa về phía cậu ta: “Cậu… ăn không?”
Thiếu niên có vẻ ngoài mơ hồ không phân biệt nam nữ ấy không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào quả đào.
Hắn nhắm mắt nhắm mũi hỏi lại lần nữa, cậu thiếu niên bất chợt bật cười, cười rồi vươn tay về phía hắn, nhưng ngay khoảnh khắc ngón tay cậu sắp chạm vào quả đào, khung cảnh bất ngờ tan biến thành tro tàn.
Tần Duyệt biết mình đang trong cơn ảo giác gây ra bởi ma túy.
Lần này, hắn không còn là Tần Duyệt, thậm chí không còn là một con người nữa, mà là một chiếc lá non mới nhú lên từ mặt đất.
Đoàn Thố cũng không còn là thiếu niên mặc áo đỏ kia, mà đã trở thành một cây phượng vĩ mọc cạnh hắn.
Trong ảo giác, không có khái niệm thời gian, hắn cảm giác mình đã trải qua cả một kiếp đời ở đó.
Một kiếp như vậy, xuân hạ thu đông, mưa gió bão bùng.
Cây phượng vĩ ấy luôn che chở cho hắn khỏi mọi cơn gió bão.
Còn hắn, từ chiếc lá nhỏ cũng dần lớn lên thành một dây leo quấn quanh cây.
Hắn từ từ vươn mình theo thân cây, muốn chạm vào hoa phượng vĩ.
Hắn có đầy đủ cảm giác của dây leo, không có mắt, chỉ biết hít thở, chỉ biết cảm nhận, dù vậy vẫn thấy ngọt ngào.
Hắn quấn chặt lấy cây, từng vòng dây leo xanh cuốn quanh thân cây, lớn dần thành những nhánh rắn chắc, nhưng hắn lại không nhận ra rằng mình đã quấn quá chặt, khiến lá của cây phượng vĩ đã úa vàng quá nửa.
Đến khi hắn không còn ngửi thấy mùi hoa phượng vĩ nữa, lúc đó hắn mới bị kéo ra khỏi ảo giác, nhìn thấy dây leo tươi tốt của mình, và cây phượng vĩ đã héo khô hoàn toàn.
Thân cây lộ ra những đường nứt bị hút cạn nước, tất cả hoa rụng xuống mặt đất như lông chim đen.
Ảo giác đột ngột chấm dứt.
Trong ảo giác do “kim cương” gây ra, không phải lúc nào cũng có Đoàn Thố. Mười lần thì gặp được một lần đã là may mắn. Thường thì, Tần Duyệt lại nhìn thấy những đồng đội nằm vùng đã bị hắn giết.
Có mười phần trăm khả năng để gặp Đoàn Thố đã là giới hạn tối đa của các loại ma túy tương tự LSD.
Hắn ngồi trong căn phòng trống trải, với những đồ vật từng thuộc về Đoàn Thố, lẩm bẩm: “Cô Đoàn, cây đào mà em trồng cho anh đã ra hoa rồi.”