Đinh Tranh sững sờ.
Cố Trường Khanh không hề có chút thương hại nào, túm lấy mái tóc đen của cô ta, ép cô ta đối mặt với hän, sảc mặt cực kỳ lạnh lùng: "Cô có biết hậu quả của việc nói lung tung không?"
Đinh Tranh đau đớn nhưng càng hoảng sợ hơn, cuối cùng cô ta cũng hiểu được cơn tức giận của Cố Trường Khanh đến từ đâu.
Hắn không muốn Ôn Noãn biết chuyện của bọn họ!
Đinh Tranh không muốn tin sự thật này, thấp giọng nói: “Không phải anh không yêu cô ta sao?”
"Đúng vậy! Không yêu!" Nụ cười của Cố Trường Khanh càng lạnh lùng hơn: "Nhưng cô là cái thá gì? Cô cũng xứng can thiệp vào chuyện giữa tôi và cô ấy.
Định Tranh vừa cười vừa khóc.
Máu hòa với nước mắt đã khiến lớp trang điểm tỉnh xảo của cô ta trở thành một mớ hỗn độn, nhìn rất ghê người.
Cô ta cười khẽ nói: "Cố Trường Khanh, anh yêu cô ta rồi!"
"Không yêu!"
"Anh không yêu cô ta? Vậy tại sao anh lại quan tâm đến việc cô ta biết sự thật? Anh không muốn cô ta biết anh là một kẻ bẩn thỉu, là thằng khốn nạn có thể ngủ với bất cứ người phụ nữ nào!"
“Nếu anh không yêu cô ta thì tại sao lại làm mọi cách để đối phó với cô ta?”
"Anh không yêu cô ta, tại sao bốn năm nay lại không chạm vào cô ta? Anh thực sự không có hứng thú hay là không nỡ? Cố Trường Khanh, anh rất hối hận nhỉ? Bốn năm anh không nỡ chạm vào cô ta, giờ cô ta độc thân rồi, có thể làm chuyện đó với người khác bất cứ lúc nào…”
Hai mắt Đinh Tranh đỏ hoe, hùng hổ nói.
Cô ta tưởng mình đã đánh bại Ôn Noãn, nhưng giờ cô ta mới nhận ra mình mới là kẻ ngốc, Cố Trường Khanh vốn chưa bao giờ thích cô ta, ngoại trừ quyền lực ra, hắn còn quan tâm đến Ôn Noãn!
Cô ta khoái chí nói, nhưng bị Cố Trường Khanh tát hai cái.
Khóe môi Đinh Tranh run rẩy, nhưng cô ta vẫn cười nhẹ: "Cố Trường Khanh, tôi bị đánh cũng không sao! Quan trọng là…Ôn Noãn sẽ không bao giờ quay lại bên cạnh anh nữa, cho dù anh có được thứ mình muốn thì cũng không bao giờ chiếm được cô tai”
"Cút!" Cố Trường Khanh gầm nhẹ một tiếng.
Định Tranh đứng thẳng người, lau vết máu trên khóe miệng, kiêu ngạo rời đi.
Cố Trường Khanh còn đang tức giận, hắn hung hăng đập. nát chiếc điện thoại trong tay! Thư ký đứng ở cửa, đang định bước vào, nhìn thấy liền sững sờ.
Tổng Giám đốc Gố chưa bao giờ tức giận đến thết
Cố Trường Khanh đứng trong đống bừa bộn, nhẹ giọng nói: "Ngày mai tôi sẽ gặp Ôn Noãn!"
Thư ký hiểu ý của hẳn, sắc mặt khẽ thay đổi.
Ôn Noãn tạm thời giấu diếm dì Nguyễn việc mình thất nghiệp, dạo này ở nhà xảy ra quá nhiều chuyện, cô không muốn làm dì Nguyễn lo lắng.
Ban đêm, cô không ngủ được, vẫn luôn suy nghĩ về tương lai.
Một giờ sáng, Hoắc Minh gọi điện, Ôn Noãn không bắt máy mà nhằn tin Zalo cho anh:
ỨDì đang ngủ, tôi sợ đánh thức dì]
Chỉ trong vòng một phút, Hoäc Minh đã trả lời tin nhắn:
['Thứ bảy này tôi sẽ về, cô giáo Ôn muốn quà gì?”]
Ôn Noãn không biết trả lời thế nào.
Cô đã có ý định rời khỏi thành phố B nên đương nhiên sẽ không dây dưa nhiều với Hoắc Minh, hơn nữa cô cũng không phải là người thích chơi đùa bừa bãi…
Do dự nhiều lần, cô mới trả lời:
[Luật sư Hoäc, cảm ơn anh vì khoảng thời gian này]
Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng vừa nhìn đã hiểu được ý nghĩa, cô không muốn có quan hệ gì với anh nữa! Người thông minh như Hoắc Minh chắc chắn sẽ hiểu.
Quả nhiên, Hoắc Minh không trả lời tin nhắn.
Đây chính là kết quả mà Ôn Noãn muốn, nhưng khi cô chính thức nói ra thì cảm thấy hơi mất mát… Cô không khỏi tự hỏi, nếu cô và Hoắc Minh gặp nhau theo một cách khác, liệu
kết cục có khác đi không.
Ngay tức khắc, cô tự cười giễu vì bản thân suy nghĩ quá nhiều!
Một người đàn ông xuất thân từ gia đình danh giá như Hoäc Minh sao sẽ có tương lai với cô, cùng lắm chỉ là một đoạn nhân duyên mong manh như sương sớm mà thôi!
Cả đêm Ôn Noãn ngủ không ngon, nhưng buổi sáng cô lại dậy sớm vì sợ dì Nguyễn nghỉ ngờ.
Tắm rửa xong, cửa phòng bị đẩy ra, sắc mặt dì Nguyễn tái nhợt, đôi môi run rẩy: "Ôn Noãn, cha con tự sát trong tù rồi.