Hoắc Minh dè dặt cười: "Tổng Giám đốc Cố đâu?"
Đội trưởng Triệu nâng cằm: "Yên tâm, chúng tôi đã tiếp đãi cậu ấy chu đáo."
Hoắc Minh bước nhanh vào trong.
Bên trong Cục cảnh sát rất náo nhiệt, có vài người đang ngồi bên trong.
Cậu ấm đang cầm hộp mì gói, ăn một cách ngon lành.
Quản lý và Mạn Mạn im lặng ngồi đó, người con gái đeo thắt lưng màu đen, bên ngoài choàng áo vest, toàn thân run rẩy. Cô ta nghe thấy tiếng bước chân thì ngước mắt nhìn lên, sau đó ngẩn ra.
Cô ta chưa từng nhìn thấy người đàn nào điển trai và cao quý như vậy!
Khí chất hào hoa phong nhã làm bật lên vẻ lúng túng của cô ta, như thể một người phụ nữ như cô ta không xứng đáng xuất hiện trước mặt anh…
Ánh mắt Hoắc Minh rơi xuống khuôn mặt cô ta.
Khuôn mặt đó có vài phần giống với Ôn Noãn, Hoắc Minh lập tức đoán ra ngọn nguồn sự việc.
Anh nhìn Cố Trường Khanh rồi cười lạnh.
Cố Trường Khanh và Hoắc Minh đối mặt, trong đôi mắt đen nhánh của hắn có chút khiêu khích khó nhận thấy, có lẽ người khác không nhìn ra nhưng Hoắc Minh thấy rất rõ.
Anh khẽ cười khẩy, không thèm so đo.
"Đội trưởng Triệu." Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: "Tôi cần làm những thủ tục gì?"
Đội trưởng Triệu sớm đã chuẩn bị biên lai.
"Luật sư Hoắc chỉ cần ký tên và đóng tiền là được."
Hoắc Minh liếc nhìn một cái sau đó lạnh nhạt nói: 'Mấy người này tôi cũng sẽ nộp tiền bảo lãnh hết, ngoài ra vụ việc tối nay…"
Đội trưởng Triệu hiểu rõ.
Nhà giàu sợ nhất là tiếng xấu truyền ra, đặc biệt là chàng rể không quản được thân mình thật khiến người ta khổ tâm, anh ta lập tức mỉm cười: "Luật sư Hoắc hãy yên tâm, vấn đề này sẽ kết thúc ở đây."
Hoắc Minh nhanh chóng hoàn tất thủ tục.
Cậu ấm la hét: "Ai cần anh xử lý, tôi không muốn nợ ân tình người khác."
Đội trưởng Triệu muốn mắng người.
Hoắc Minh nhẹ nhàng giơ tay, anh lấy điện thoại ra, không thèm để ý nói: "Cũng được! Tôi sẽ gọi điện cho Tổng Giám đốc Lý để đến nhận người! Để ông ấy biết đứa con trai tốt của mình bình thường hay làm gì!"
Cậu ấm đỏ bừng mặt.
Chết tiệc, thậm chí người này còn quen biết bố mình!
Hoắc Minh thấy cậu ta ngoan ngoãn, cũng không làm khó cậu ta, anh ra khỏi Cục cảnh sát.
Đội trưởng Triệu hôn lên tấm chỉ phiếu, vui vẻ vẫy tay: "Luật sư Hoắc, lần tới gặp nhé!
Hoắc Minh không để ý đến anh ta.
Anh đi thẳng lên xe, châm một điếu thuốc chậm rãi hút. Cố Trường Khanh đi tới.
Hoắc Minh thản nhiên nói: "Lên xe."
Cố Trường Khanh như đã biết trước, hắn hơi nhếch khóe môi, mở cửa lên xe.
Hắn vừa mới lên xe, Hoắc Minh liền khởi động, chiếc xe sang trọng này có hiệu suất tốt, tốc độ vô cùng nhanh. Lúc này Cố Trường Khanh đã uống rất nhiều rượu nên cảm thấy buồn nôn, hắn nghi ngờ Hoäc Minh cố ý.
Hoắc Minh lái xe với rất nhanh, để lại những ánh đèn phồn hoa phía sau.
Trong xe, không ai nói chuyện.
Nửa tiếng sau, Hoắc Minh dừng xe bên bờ biển. Xung quanh yên tĩnh, chỉ có mỗi âm thanh của sóng biển đập vào bờ…
"Xuống xe." Giọng điệu của Hoắc Minh lạnh lùng.
Cố Trường Khanh cười lạnh, hắn theo Hoắc Minh xuống xe.
Ngay khi xuống xe, Hoắc Minh cởi áo khoác, cởi bỏ mấy nút áo sơ mi, không cần nói chuyện đã ra tay.
Một cú đấm đánh tới, Cố Trường Khanh bị đẩy lùi về sau vài bước.
Hắn giữ thăng bằng, lau đi vết máu ở khóe miệng.
Hoắc Minh lại đá một cú: "Cố Trường Khanh, trong mắt cậu thì nhà họ Hoäắc không còn ai nữa đúng không? Nếu lúc trước cậu không thích Minh Châu thì đừng trêu ghẹo con bé, nhìn con bé thích cậu đến vậy, thích đến mức tự tử vì cậu, cậu mãn nguyện lắm phải không?"
Cố Trường Khanh bị đá ngã xuống đất.
Hắn ôm bụng, đau đớn không chịu nổi, nhưng vẫn cố mỉm cười.
"Tôi là thằng khốn! Tôi thật sự có lỗi với cô ấy!" "Hoắc Minh, còn anh thì sao? Chẳng lẽ anh không biết tôi là người thế nào sao? Vậy mà anh còn gả em gái anh cho tôi?
Anh tốt hơn ở điểm nào cơ chứ?"
"Anh biết rất rõ Ôn Noãn là bạn gái cũ của tôi mà sao vẫn trêu chọc cô ấy?"
Mắt Cố Trường Khanh đỏ rực.