Ôn Noãn bị lời tán tỉnh của anh làm cho đỏ mặt.
Cô lấy ngón tay vuốt ve những đường nét anh tuấn trên gương mặt anh, thì thầm: “Anh còn không đi thì muộn mất.”
Hoắc Minh nhìn cô.
Thật ra anh cũng không biết mình sao nữa, anh rõ ràng không còn là cậu nhóc vắt mũi chưa sạch, nhưng khi làm chuyện đó với cô, anh đều nhịn không được mà nói những lời khiến cô lúng túng, xấu hổ.
Về chuyện nam nữ, Ôn Noãn là trang giấy trắng tinh. Hoắc Minh thích dạy bảo cô trở thành dáng vẻ mà anh muốn, đó là cảm giác đạt được thành tựu to lớn của một người đàn ông.
Hoắc Minh ra ngoài, rốt cuộc anh vẫn là người biết quan tâm, ăn sáng xong thì để thím trở về.
Thím không chịu.
“Luật sư Hoắc, cậu mời tôi đến đây làm việc, việc hôm nay vẫn chưa làm xong thì sao tôi có thể nhận tiền lương của cậu chứ?”
Hoắc Minh chậm rãi uống hết cà phê đen.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cứ vậy đi, tôi sẽ nhờ thư ký Trương chuyển cho thím ba tháng lương, thím có thể ở nhà nghỉ ngơi trong ba tháng này… Ba tháng sau tính tiếp.”
Điều này tùy vào mức độ quan tâm của anh đối với Ôn Noãn. Nếu ba tháng sau vẫn như bây giờ thì thím còn phải nghỉ ngơi một thời gian dài.
Anh nói mà mặt không hề đỏ, tim không hề loạn nhịp, ngược lại lại khiến thím đỏ mặt!
Mới sáng sớm mà luật sư Hoắc đã ồn ào lớn thế nên bà ấy lờ mờ nghe được không ít. Thím là người bảo thủ, trước giờ bà ấy không biết hóa ra lúc đàn ông làm những việc này lại kêu như thế…
Thím không dám nghĩ tới nữa.
'Thím khá biết điều còn rất vui vẻ, vì lấy tiền lương không cần làm việc, có thể về quê thăm chồng con.
Thím thu dọn đồ đạc nhanh chóng rời đi.
Trước khi gần đi, bà ấy nhỏ giọng nhắn nhủ: “Luật sư Hoắc, cậu hãy đối xử tốt với cô Ôn, cô ấy là một cô gái tốt.”
Hoắc Minh gấp tờ báo trong tay lại, mỉm cười: “Tôi hiểu rồi."
Ôn Noãn bị tra tấn suốt đêm, cô mệt đến mức tận trưa mới thức dậy.
Sau khi ăn qua loa vài thứ, thư ký Trương dẫn một nhóm người đi tới. Nhà tạo mẫu tóc, thợ trang điểm và nhân viên của các cửa hàng sang trọng đều kéo theo nhiều chiếc vali lớn tới, Ôn Noãn bị sự khoa trương của họ dọa cho sợ hãi.
Thư ký Trương là nhân viên kỳ cựu ở công ty nên nhìn người khá chuẩn, mặc dù hiện giờ sếp đang ở bên cạnh Ôn Noãn nhưng cô ấy có thể nhìn ra anh rất thích Ôn Noãn, nói không chừng ngày nào đó làm vợ sếp thì sao?
Vì vậy, thư ký Trương đặc biệt quan tâm đến chuyện của Ôn Noãn.
Cô ấy ra lệnh cho nhân viên các cửa hàng sang trọng lấy hết váy dự tiệc ra. Có tổng cộng 30 bộ đủ kiểu theo mùa thuộc các nhãn hàng thời trang cao cấp, mỗi bộ đều là kích cỡ của Ôn Noãn.
Thư ký Trương mỉm cười nói: “Ý của luật sư Hoắc chính là, để cô chọn ra năm bộ thuộc các nhãn hiệu mà cô thích để sau này sử dụng.”
Cô ấy nhấn mạnh: “Sau này cô sẽ có nhiều cơ hội đi xã giao với luật sư Hoäc, đây là những thứ cơ bản nhất, còn có trang sức đằng sau đi kèm nữa.”
Ôn Noãn là con gái, làm gì có chuyện con gái không thích quần áo đẹp chứ?
Nhưng khi dọn đến đây, cô chưa từng nghĩ đến việc cùng Hoắc Minh đi xã giao, cô tưởng mình chỉ cần giải quyết nhu cầu thể xác của anh thôi.
Thư ký Trương nhắc nhở cô: “Mối quan hệ của luật sư Hoắc rất sâu rộng, đừng lãng phí những nguồn lực thế này.”
Cô ấy còn nói: “Làm phụ nữ nhất định đừng ngu ngốc, thứ cầm trong tay mới là thứ quan trọng nhất.”
Mặc dù Ôn Noãn không hiểu điều này nhưng cô biết thư ký Trương có lòng tốt.
Cô nhẹ nhàng nói cảm ơn rồi tập trung chọn váy dự tiệc.
Khi vô tình nhìn thấy giá trên mác quần áo, trong lòng Ôn Noãn thầm giật mình. Những nhãn hàng này có giá khởi điểm ít nhất là năm mươi nghìn đến sáu mươi nghìn, còn một bộ trang sức cao cấp đắt nhất có giá hơn hai triệu, hơn nữa về cơ bản thì những bộ váy này chỉ mặc một lần.
Ôn Noãn không muốn khiến Hoắc Minh mất mặt nên cô giữ bình tĩnh chọn cho mình vài bộ phù hợp, tính toán sơ cũng hơn ba triệu.
Phá của, tiêu tiền như nước!