Tất cả mọi người dập thuốc, hành động chỉnh tầ. Trường hợp này khiến Ôn Noãn vừa thẹn lại vừa bực.
Cô có bao giờ cấm Hoắc Minh hút thuốc đâu, bình thường ở nhà anh chẳng có chút kiêng dè nào, thậm chí có khi còn dựa vào đầu giường hút, hứng lên lại còn muốn đè cô hôn môi.
Anh chẳng biết xấu hổ tí nào!
Thế nhưng được chứng kiến nhiều người có thân phận khi đứng trước mặt Hoắc Minh lại cư xử như con cháu thế này… Ít nhiều trong lòng Ôn Noấn cũng dâng lên chút hư vinh.
Hoắc Minh cong khóe miệng, nở nụ cười mê người: “Cô giáo Ôn đã có đủ thể diện hay chưa?”
Ôn Noãn biết, tất cả mọi lời đồn đãi không tốt đều đã bị đạp đổ, có rất nhiều người đã chủ động làm sáng tỏ thay cô chỉ vì để lấy lòng Hoắc Minh.
Thế nhưng những điều đó không quan trọng, hiện tại trong mắt cô chỉ có mỗi Hoắc Minh.
Hoắc Minh ôm Ôn Noãn đi vào trong.
Những người đó tinh ý nhường vị trí chủ trì trong phòng tiệc để Hoắc Minh và Ôn Noãn ngồi xuống, mấy vị lãnh đạo trong trường nhìn về phía Ôn Noãn với vẻ mặt từ ái: “Ôn Noãn, em phải chăm sóc luật sư Hoắc cho tốt.”
Ôn Noãn chỉ cười nhẹ!
Tiếp theo, hơn trăm người trong phòng tiệc không ngừng tiến tới kính rượu.
Hoắc Minh có thể uống rượu, nhưng rượu anh uống cũng phải tùy người mời.
Trong cái sảnh này cũng chẳng có ai để anh phải nể mặt, anh khiêm tốn mà cũng không thiếu lễ phép dùng nước thay rượu, tùy tiện nói vài câu xã giao.
Bình thường Ôn Noãn đã quen chăm sóc anh, bây giờ cũng tự nhiên chia thức ăn cho anh.
Bạch Vi ngồi ở đối diện cô, lúc này cô ấy hoàn toàn không định trêu đùa Ôn Noấn, mà đôi mắt đỏ bừng.
Đứa nhỏ xấu xa này! Cuối cùng cũng đã tới được bước này!
Đồ ngốc, phải hạnh phúc nhé!
Cô ấy tin với thái độ hiện giờ của Hoắc Minh, dù cho anh không kết hôn với Ôn Noãn, sau này cũng sẽ sắp xếp tốt cho cô.
Phòng tiệc rất náo nhiệt, Đinh Tranh vẫn đứng ở cửa vào.
Cô ta vẫn đang lạc trong khiếp sợ, chờ tới lúc hoàn hồn, trên mặt chỉ còn cảm giác cay nóng. Cô ta vẫn luôn muốn khiến Ôn Noãn mất mặt, nhưng không ngờ rằng đến cuối cùng thì kẻ nhục lại là mình, lúc này bộ váy sang quý đang mặc trên người mà cô ta đã cắn răng mua cũng biến thành trò cười.
Thế mà Ôn Noấn lại leo lên được Hoắc Minh!
Dựa vào cái gì chứ?
Đinh Tranh cô ta có chỗ nào kém hơn Ôn Noãn?
Sự ghen ghét khiến Đinh Tranh hoàn toàn thay đổi, cô ta bưng một ly rượu vang đỏ đi đến trước mặt Hoắc Minh và Ôn Noãn.
Cô ta nở nụ cười rạng rỡ, muốn mời rượu Hoắc Minh.
“Luật sư Hoắc, tôi là bạn đại học của Ôn Noãn, rất vui được làm quen với anh.”
Hoắc Minh đang hưởng thụ sự chăm sóc của Ôn Noãn, Đỉnh Tranh lại đi tới đây, anh giương mắt nhìn một cái là đã đoán được thân phận của đối phương, đây còn không phải là người tình của Cố Trường Khanh hay sao!
Hoắc Minh lấy khăn ăn thong thả ung dung lau tay. Xuất thân là cậu ấm của một gia tộc hiển hách đúng là không giống người thường, mỗi ngón tay đều giống hệt như một tác phẩm nghệ thuật.
Hoắc Minh ném khăn ăn xuống, bỗng nhiên nhìn về phía Ôn Noãn đang ngồi bên cạnh, dáng vẻ cực kỳ tôn trọng bạn gái.
“Anh làm quen với cô ta, có phải sẽ khiến em thấy không vui không?”
Lời này khiến Đinh Tranh có hơi khó xử.
Người ở bốn phía lia ánh mắt mập mờ tới, có không ít người biết mấy chuyện riêng tư của Đinh Tranh và Cố Trường Khanh, bởi vì lúc Cố Trường Khanh qua lại với cô ta cũng không tránh né gì, rõ ràng không đặt cô ta trong lòng.
Đinh Tranh cũng rất lợi hại, dám công khai dụ dỗ Hoắc Minh.
Ôn Noãn còn đang bên cạnh đấy!
Từ trước đến nay Ôn Noãn biết rõ tính tình ác liệt của Hoắc Minh, cô không mắc lừa: “Đây là quyền tự do của anh.”
Hoắc Minh nhéo mặt cô, xem như buông tha cho cô.
Sau đó anh lại đứng lên, lễ phép nói với Đinh Tranh: “Cô Đinh, ly rượu này tôi nhận.”
Ôi…
Tất cả mọi người đều rất bất ngờ, chẳng lẽ gu của luật sư Hoắc cũng kém như vậy sao?.
Hoắc Minh nở nụ cười mê người, lái sang chuyện khác: “Thế nhưng tôi lại lái xe tới đây, lát nữa còn phải đưa Ôn Noãn trở về! Trường Khanh… Cậu có tài xế đi cùng! Hay cậu thay tôi nhận ly rượu này của cô Đinh đi.”