Hoäc Minh không lên tiếng.
Anh chậm rãi uống hết ly rượu, bàn tay đè lại tay cô, hơi ám muội khẽ vuốt.
Ôn Noãn là một người phụ nữ trưởng thành, mặc dù chưa từng làm chuyện đó với đàn ông nhưng cô vẫn hiểu được ý tứ này, cô kiễng chân ghé sát vào tai anh: “Tôi đi tắm trước nhé?”
Hoäc Minh đặt ly rượu sang một bên.
Sau đó, Ôn Noãn bị anh bế tới trên quầy bar nhỏ.
Phía sau là tấm kính chạm sàn.
Trước mặt là thân hình nóng bỏng của người đàn ông.
Ôn Noãn cảm giác được tâm trạng anh không tốt, lại không biết đã chọc giận anh chỗ nào.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
Quả nhiên Hoắc Minh chỉ tùy tiện hôn môi cô, Ôn Noãn gần như không cảm nhận được tình cảm của anh.
Cô kiên nhẫn hôn lại anh.
Nhưng dù sao cô cũng ngây ngô, không thành thạo bằng Hoắc Minh, chỉ chốc lát sau cô đã không chịu nổi mà ôm lấy eo anh, thấp giọng cầu xin: “Anh sao vậy?”
Hoäc Minh vén mái tóc dài màu trà của cô lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhản thuần khiết dịu dàng, anh nhìn nó thì bỗng nhớ
tới bộ dáng Cố Trường Khanh kéo cô lúc tối.
Hoäc Minh vuốt ve gò má cô, hỏi: “Em bắt đầu với anh ta như thế nào?”
Ôn Noãn đoán ra nguyên nhân khác thường của anh. Tóm lại, anh để ý chuyện đó của cô và Cố Trường Khanh. Quả thật cô từng yêu Cố Trường Khanh, cũng ở chung với nhau bốn năm, nhưng cô không phát sinh quan hệ gì với hắn cả.
Cô ngửa đầu hôn anh, khóe mắt hơi đỏ.
Hoäc Minh thấy mình không phải dạng người sẽ để ý chuyện này, nhưng lúc này anh chỉ không muốn làm tiếp nữa, anh võ nhẹ cơ thể cô, khàn giọng nói: “Đi tắm rồi ngủ đi.”
Anh nói như vậy, nhưng bản thân lại châm một điếu thuốc tựa vào quầy bar chậm rãi hút. Anh sinh ra đã đẹp trai, lại còn có quyền có tiền, lúc nào cũng hoàn hảo không chê đâu được.
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn anh, hơi buồn.
Cô không thể xóa bỏ đoạn quá khứ đó, hơn nữa, nếu không có Cố Trường Khanh thì cô cũng không thể gặp được Hoäc Minh, chứ đừng nói tới việc sống cùng nhau.
Cô lấy hết can đảm bước tới.
Hoäc Minh cụp đôi mắt đen láy, nhìn cô…
Ôn Noãn mạnh dạn lấy đi điếu thuốc trên môi anh, dập tắt, rồi ghé sát môi anh, thì thầm: “Hoäc Minh, anh đừng lạnh lùng như vậy, cơ thể tôi không bẩn.”
Đôi mắt Hoäc Minh trở nên nóng rực.
Anh bất ngờ đặt cô trên quầy bar, một tay giữ chặt gáy cô rồi hôn xuống.
Anh hôn môi cô cuồng nhiệt, hoàn toàn khác với sự hờ hững vừa rồi, anh để mặc ngọn lửa bùng cháy, không hề có ý định kiềm lại.
Ôn Noãn ngoan ngoãn ôm lấy anh.
Nghe lời, ngoan ngoãn…là điều duy nhất cô có thể báo đáp anh.
Nhưng cô không ngờ, Hoäc Minh lại không làm đến cùng, trước khi mất bình tĩnh, anh thì thầm bên tai cô: “Cô giáo Ôn, chờ tôi đánh gục chim nhạn, em nghĩ xem nên kho hay hấp.”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Anh thật sự ngoài lạnh trong nóng còn không biết xấu hổ!
Tâm trạng Hoäc Minh tốt hơn chút, anh cố ý trêu chọc cô: “Còn ôm tôi sao, vẫn muốn tiếp tục?”
Mặt Ôn Noãn đỏ bừng. xe. Hoäc Minh ra ngoài từ sớm.
Ôn Noãn mới chuyển tới, nói chung vẫn hơi không quen, càng không cách nào ngủ nướng.
Cô ngồi dậy, chỉ thấy cả người đầy dấu vết… Mặc dù hôm qua Hoäc Minh không làm đến cuối cùng, nhưng anh thật sự rất hưởng thụ cơ thể cô.
Ôn Noãn nghĩ thôi cũng đỏ mặt chứ đừng nói cô liếc nhìn trên tủ đầu giường.
Trên đó đặt hai hộp nhỏ.
Ôn Noãn sửng sốt.
Cô nghĩ lại hôm qua khi mang đồ lên, Hoäc Minh cũng không mang theo, vậy là sau đó anh xuống xe lấy lên sao? Trước sau đều có liên quan, cô liền nghĩ ra anh đã nhìn thấy Cố
Trường Khanh.
Khó trách anh khác thường như vậy…