• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn rất mệt.

Nhưng giờ mới nửa đêm, cô lăn qua lăn lại không ngủ được, mỗi khi mê mang ngủ, cô sẽ cảm thấy mình được ôm lấy bởi một vòng tay rắn chắc, và người đàn ông sẽ nhẹ nhàng gọi tên cô: “Ôn Noãn…”

Cô sực tỉnh.

Trong phòng ngủ tối tăm, chỉ có ánh trăng lọt qua khe cửa sổ, khiến người ta cảm thấy mơ hồ và không chân thật.

Ôn Noãn ngồi dậy, võ nhẹ vào mặt mình.

Không phải mơ.

Cô đang ở nhà Hoäc Minh, còn ngủ trên giường anh…

Cửa phòng nhẹ mở ra, Hoắc Minh làm xong việc định trở về ngủ, vừa bước vào đã thấy Ôn Noãn ngồi trên giường, vẻ mặt mờ mịt giống như cún con đáng thương.

Hoäc Minh từ bỏ ý định bật đèn, ngồi xuống bên mép giường, xoa nhẹ mái tóc dài mềm mại của cô: “Sao còn chưa ngủ?”

Ôn Noãn thuận theo tay anh, dịu ngoan dựa vào đầu vai anh.

Hoäc Minh biết cô muốn hỏi gì, thì thầm bên tai cô: “Tôi vừa sắp xếp rồi, sáng mai tôi đi một chuyến, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể nộp tiền bảo lãnh ra rồi.”

Ôn Noãn vô cùng biết ơn.

Cô không nói gì, chỉ ôm cổ anh.

Hoäc Minh vẫn đang ở độ tuổi tinh lực tràn đầy, anh sẽ không để mình chịu thiệt. Vì thế mọi việc diễn ra tự nhiên, dưới sự dẫn dắt của anh, hai người ôm hôn triền miên…

Đây là lần đầu tiên của Ôn Noãn nên ít nhiều gì cô cũng hơi căng thẳng, không biết nên đặt tay chân ở đâu.

Cơ thể run rẩy đến rối tinh rối mù. Càng như vậy, Hoắc Minh càng thêm động tình …

Khi cả hai đều trong cơn ý loạn tình mê, Ôn Noãn nhíu mày nhẹ kêu đau.

“Sao vậy?” Hoắc Minh thở ra hơi nóng rực, ghé vào bên tai cô, khẽ hỏi.

Giọng nói Ôn Noãn run run: “Gót chân bị xước, hơi đau.”

Bàn tay của Hoäc Minh nâng đầu cô lên, nhìn cô từ trên cao xuống. Ôn Noãn sợ anh không vui, ôm chặt cổ anh rồi thỏ thẻ: “Không đau nữa”

Hoäc Minh cười khế một tiếng.

Anh cọ nhẹ chóp mũi cô, giọng nói khàn khàn: “Cô giáo. Ôn, em còn sốt ruột hơn tôi nhỉ?”

Mặt Ôn Noãn đỏ đến sắp nhỏ máu.

Hoäắc Minh không trêu cô nữa, với tay bật đèn đầu giường, ánh đèn vàng sáng lên, thấy rõ ràng sắc mặt của nhau.

Ôn Noãn vội vàng lấy khăn trải giường che lại. Hoäc Minh cười cười: “Ngại ngùng thế sao? Làm tôi còn tưởng em là cô bé ngây thơ không hiểu sự đời, không dám ra tay đấy”

Anh vốn chỉ nói đùa, lại không biết Ôn Noãn thật chưa từng qua lại với đàn ông.

Anh xuống giường lấy hòm thuốc cho cô, Ôn Noãn nhìn bóng lưng anh.

Dáng người anh rất đẹp, cơ bắp hơi mỏng trên khung xương cao lớn, thon dài cũng không quá cường tráng.

Trước khi Hoäc Minh quay lại, Ôn Noãn vội mặc áo sơ mi lên.

Một lát sau, Hoắc Minh cầm hòm thuốc quay lại, Ôn Noãn đã ngồi ở mép giường, cô nói nhỏ: “Tôi tự bôi được.”

Hoäc Minh đè cô lại.

Anh ngồi xổm xuống, quỳ gối nắm một chân của Ôn Noãn, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.

Ôn Noãn cảm thấy bất an.

Trong mối quan hệ này, cô cảm thấy Hoắc Minh không cần phải đối xử tốt với cô như vậy, ít nhất không cần chăm sóc như thế.

Hoäc Minh ngước mắt: “Đừng quấy.”

Đại khái đoán ra suy nghĩ của cô, giọng nói của anh lãnh đạm: ¡ không thích cưỡng ép, trong khoảng thời gian này chúng ta bình đẳng ở bên nhau… Ừm, trạng thái lý tưởng nhất là vui vẻ cùng nhau.”

Câu này thật hư hỏng.

Ôn Noãn muốn hỏi anh đã từng có bao nhiêu kiểu quan hệ như này, nhưng lời nói chưa cất lên đã thu lại: Thật ra giữa bọn họ chẳng là gì hết! Hoắc Minh không nói rõ, nhưng cô hiểu ý anh, anh đối xử tốt với cô, nhưng đến khi anh chán rồi thì đó là lúc quan hệ này kết thúc!

Ôn Noãn nghĩ thầm: Có lẽ cô nên cảm kích anh, vào lúc cô chật vật nhất đã giữ chút tự tôn cuối cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK