Đến căn hộ, Hoắc Minh cởi áo khoác, tiện tay ném lên ghế sô pha.
Ôn Noãn nói nhỏ: "Tôi đi thay đồ."
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm, không nói gì, anh bảo Hoắc Minh Châu và Cố Trường Khanh: "Ngồi đi!"
Hoắc Minh Châu dẫn Cố Trường Khanh đi nhìn xung quanh.
Tay cô ấy chỉ vào "Vua Louis II" đầy ngạc nhiên thích thú: "Anh, anh giàu quá đi, cây dương cầm này là vận chuyển bằng máy bay đến ạ? Còn nữa… Căn hộ nhìn cũng không giống lúc trước."
Hoắc Minh lấy từ trong tủ rượu một chai rượu đỏ và bốn cái ly ra.
Anh rót từ từ, sau đó cười như không cười nhìn Cố Trường Khanh nói: "Là Ôn Noãn trang trí, phụ nữ ở nhà không có gì làm, cứ thích tự làm khổ mình thôi."
Hoắc Minh Châu vô cùng hâm mộ.
Anh trai đối xử với Ôn Noãn thật tốt!
Cố Trường Khanh hơi mất tự nhiên.
Bởi xúc động nhất thời nên hắn mới đến, nhưng khi bước vào căn hộ này lại thấy không được thoải mái, nơi đây đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở của Ôn Noãn, mỗi giây mỗi phút không ngừng nhắc nhở hắn, người phụ nữ hắn yêu bốn năm giờ đây đang sống cùng một người đàn ông khác.
Hắn cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Hoắc Minh nhẹ nhàng lắc rượu vang đỏ trong ly, tâm trạng vô cùng dễ chịu.
Lúc này Ôn Noãn thay đồ ở nhà bước ra.
Màu hồng nhạt, loại vải tổng hợp mềm mại.
Cô định nấu ăn nên buộc tóc đuôi ngựa, để lộ phần cổ trắng nõn rất nổi bật.
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mới dùng tư thái của chủ gia đình nói: "Tùy ý làm vài món là được, em đừng nghe Minh Châu, con bé đang giảm cân, em có làm nhiều thì con bé cũng chỉ ăn vài ba món."
Vì vụ bắt cóc, Hoäc Minh Châu vẫn còn áy náy với Ôn Noãn.
Cô ấy lấy lòng: "Ôn Noãn, cô làm đi, tôi chắc chắn sẽ ăn hết."
Ôn Noãn cười nhẹ, đi vào phòng bếp. Hoắc Minh đặt ly xuống đuổi theo.
Anh khóa cửa lại, Ôn Noãn vừa mở tủ lạnh tìm nguyên liệu để nấu đã bị anh đè vào tủ lạnh.
"Sao vậy?" Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi.
Hoắc Minh nhìn cô từ trên cao, bỗng nhiên cúi thấp đầu gần cổ cô, giọng khàn khàn: "Thay đồ lại đổi thành dáng vẻ thế này, nhìn thật nhỏ bé."
Chóp mũi anh mang theo hơi thở ấm áp, Ôn Noãn hơi ngứa, cô chống tay lên vai anh đẩy nhẹ: "Bên ngoài có khách, anh tiếp một lát."
Hoắc Minh cắn nhẹ lên chóp mũi cô.
Khách gì chứ, rõ ràng là tình địch!
Ôn Noãn bị anh quấn lấy, không còn cách nào khác, cô đành ôm cổ anh, kiêng chân hôn lên khóe môi của anh.
"Vậy hôn một chút."
Hoắc Minh quá đẹp mắt, cô rất dễ rung động.
Mặt Ôn Noãn đỏ lên…
Trên xe, Hoắc Minh đã bị trêu chọc đến mức không nhịn được, bây giờ cơ thể mềm mại thơm ngát trong lồng ngực sao có thể nhịn, anh nắm lấy eo cô, khàn giọng dụ dỗ: "Lại hôn thêm vài lần nữa."
Anh đưa tay ôm cô đặt trên bồn rửa chén, nắm chặt gáy cô rồi hôn lên.
Hoắc Minh động tình, đổi nhiều góc độ hôn cô, nhưng vẫn cảm thấy không đủ… Lúc này anh vô cùng căm ghét đôi vợ chồng sắp cưới trong phòng khách kial
Ôn Noãn còn chút lý trí, cô xấu hổ nói: "Anh vào đây lâu rồi, mau ra đi."
Hoắc Minh nhìn cô, nơi khóe mắt có bóng dáng người đàn ông phong lưu thành thục. Anh hỏi cô: "Tôi thế này làm
sao ra ngoài? Ôn Noấn em nói tôi biết đi?"
Ôn Noãn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Anh cứ bảo anh đi tắm, đi nhanh chút, sẽ không bị phát hiện."
Hoắc Minh cười như không cười. "Em nhẫn tâm nhìn tôi chịu tủi như vậy sao?"
Ôn Noãn không thể buông ra, cô thấy được anh đang rất muốn…
Cô đang định động viên anh, cửa phòng bếp bị mở ra, Cố Trường Khanh đi vào.
Lúc hắn vào, Ôn Noãn và Hoắc Minh vẫn đang ôm nhau, vẻ mặt Ôn Noãn như đang chìm trong dục vọng, Hoắc Minh cũng chẳng khá hơn là bao…