• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Trường Khanh uống rượu say mèm, loạng choạng bước ra ngoài.

Đúng lúc hắn đi ngang qua phòng riêng Mạn Mạn đang ngồi, cửa hé có thể thấy được bên trong.

Mạn Mạn ngồi trong lòng ngực của một cậu ấm, mềm mại mặc người đàn ông kia hôn, người nọ rất biết chơi, chỉ hôn thôi mà đã khiến cơ thể cô gái run rẩy.

Mặt bên của Mạn Mạn cực kỳ giống Ôn Noãn.

Cố tình Cố Trường Khanh lại uống say, đầu óc hắn không tỉnh táo lắm, nhìn nhầm Mạn Mạn thành Ôn Noãn.

Con ngươi hắn trở nên đỏ bừng…

Ôn Noãn đang hôn người đàn ông khác, có lẽ một lát nữa sẽ làm chuyện đó với người đàn ông kia. Cố Trường Khanh máu nóng đồn lên, trong lúc say rượu, dùng một chân đá văng

cửa phòng riêng, bên trong có tiếng thét chói tai truyền ra…

Cố Trường Khanh xách cổ áo con gà yếu ớt kia, đánh hết quyền này sang quyền khác.

“Ai cho mày ôm Ôn Noãn!” “Ôn Noãn là của tao”

“Cô ấy là vợ của tao!”

Cậu ấm kia không hiểu sao lại bị đánh, ngây ra một hồi rồi nổi giận ầm ầm, cậu ta đá một cái về phía Cố Trường Khanh: “Mày bị điên hả! Ở chỗ này kiếm đâu ra vợ của mày? Mày có tiền đồ vậy thì sao lại để vợ mình đi kiếm loại tiền thế này để nuôi sống một kẻ ăn bám như mày?”

Cố Trường Khanh bị lời này kích thích, xách người nọ lên đấm liên tiếp.

Mạn Mạn sợ tới mức khóc toáng lên, vừa kêu vừa hét.

Giám đốc nghe thấy tiếng nên chạy lại đây, vừa nhìn đã trợn tròn mắt!

Vừa rồi khuyên cả một lúc lâu, sao vị Tổng Giám đốc Cố này còn chưa nghĩ thông nữa hả? Bệnh còn nặng hơn lúc nấy!

Giám đốc đi can ngăn cũng bị ăn vài đấm.

Rốt cuộc ông ta vẫn phải gọi bảo vệ tới mới ấn được Cố Trường Khanh đang phát điên xuống, cậu ấm kia lau vệt máu trên khóe miệng, lạnh lùng nói: “Ông đây giết chết mày!”

Cố Trường Khanh cười lạnh lùng.

“Tới đây nhóc con! Xem ai giết ail”

Hai người lại nhào vào đánh nhau, đánh đến mức máu văng khắp nơi… Giám đốc bụm mặt kêu rên.

Được! Để hai ông thần này cứ đánh cho vui rồi lại tính, chờ đến lúc bọn họ hết sức, ông ta cho người giải hòa.

Cậu ấm kia chưa bao giờ phải chịu cơn tức như bây giời

Hắn không chịu hòa giải.

Hắn cười lạnh lùng nhìn Cố Trường Khanh: “Thằng chó này chuẩn bị vào tù ngồi đi! Đánh ghen vì một đứa con gái trong câu lạc bộ cũng không biết nhục!”

Mặc kệ Giám đốc nói thế nào, cậu ấm vẫn báo cảnh sát.

Đêm khuya.

Cố Trường Khanh ngồi trên ghế dài ở Cục cảnh sát, Trưởng Cục cảnh sát ở đó cũng biết hắn.

Ôi trời! Đây không phải là em rể của Diêm Vương ngành luật sao?

Lần trước cũng vì tranh giành tình cảm mới tới đây ngồi, lần này lại đánh nhau vì phụ nữ… Quả nhiên vị hôn thê gì đó cũng không trói được hắn, chỉ cần hắn còn một hơi thở cũng sẽ ăn chơi bên ngoài, chỉ có đóng lên tường mới thành thật được!

Trưởng Cục cảnh sát khá lịch sự, còn mời thuốc lá.

“Tổng Giám đốc Cố, đây là lần thứ hai cậu tới đây nhỉ!” Cố Trường Khanh bật lửa hút thuốc, đầu óc đã thanh tỉnh hơn một chút, hắn nhìn cậu ấm ngồi bên cạnh.

Vô cùng khinh thường! Sao hắn có thể đánh nhau với thứ rác rưởi này chứ!

Trưởng Cục cảnh sát ngồi trước mặt hắn, lời nói ẩn ý: “Tổng Giám đốc Cố, người ta kết bạn văn minh, cậu xen vào làm gì? Thế này không phải đang kéo KPI của chúng tôi lên hay sao? Ha ha… Nếu tôi được gặp thêm vài người có cá tính như Tổng Giám đốc Cố đây, chúng tôi cũng đâu cần lên phố đi tuần nữa!”

Đều là người quen, quá trình xử lý rất đơn giản.

Trưởng Cục cảnh sát viết đơn, tốt bụng hỏi một câu: “Vẫn mời luật sư Hoắc tới nộp tiền bảo lãnh cho cậu hả?”

Vốn Cố Trường Khanh không cần suy nghĩ sẽ từ chối luôn, nhưng hắn bỗng nhớ tới lúc này Hoắc Minh đang ngủ chung với Ôn Noãn, gọi Hoắc Minh tới đây… chắc chắn anh sẽ rất khó chịu!

Cố Trường Khanh thở ra một vòng khói.

“Được thôi!"

Trưởng Cục cảnh sát lắc đầu cười: “Tổng Giám đốc Cố, không phải tôi cố ý nói cậu đâu, nhưng cậu làm rể hiền nhà họ Hoắc thì ít nhiều cũng phải quý trọng danh tiếng của mình một chút, mấy chuyện thế này không phải là loại chuyện có thể tha thứ nhiều lần”

Quý trọng danh tiếng!?

Cố Trường Khanh hoảng hốt.

Cái hắn luôn muốn không phải là quyền thế sao, vì sao gần đây hắn lại mất lý trí, thậm chí còn muốn từ bỏ tất cả mọi thứ vì Ôn Noãn?

Thế nhưng tác dụng của cồn lúc này đã phá tan lý trí.

Hắn hút một ngụm thuốc: “Gọi điện thoại cho anh ta đi!”

Rốt cuộc cậu ấm ngồi bên cạnh cũng đoán được thân phận của hắn, vừa xâu chuỗi sự việc lại mắng thành tiếng: “Mẹ nó! Anh bị điên hả! Có hôn thê xinh đẹp tuyệt vời không lo ôm lại chạy đến câu lạc bộ nổi điên, anh bị cái gì kích thích à?”

Cố Trường Khanh mờ mịt.

Bị cái gì kích thích, chính hắn cũng không nói rõ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK