Vừa nghĩ tới có thể Tô Bạch sẽ kêu mình ngủ cùng, mặt của viện trưởng loli lập tức đỏ lên!
Trong lòng cũng vô cùng do dự, nên vô hay không đây.
Lỡ sau khi vào rồi, Tô Bạch thật sự muốn nàng cùng hắn ngủ thì phải làm sao?
Mặc dù nàng là ác linh, nhưng ở hình dạng bình thường thì không khác gì loài người.
Trước khi ác linh chưa đổi cơ thể thì cách sinh sản cũng giống y hệt loài người.
Nếu như Tô Bạch thật sự kêu nàng ngủ cùng, nàng có nên làm thế hay không đây?
Thân là ác linh, Tô Bạch là loài người, nàng không sợ Tô Bạch cưỡng hiếp.
Nhưng nếu nàng không đồng ý, vậy ý định giả vờ làm một trợ lý nhỏ tiếp cận Tô Bạch, muốn dùng hành động của mình làm cảm động Tô Bạch để giữ hắn lại của nàng coi như tan nát rồi.
Nhưng nếu nàng đồng ý...
Có nghĩa là sẽ làm loại chuyện đó với Tô Bạch.
Loại chuyện đó... trước đây nàng chưa từng nghĩ tới, chỉ cần nghĩ tới Tô Bạch muốn đè lên mình...
Mặt của viện trưởng loli lập tức đỏ đến cổ.
“Ngươi còn làm gì ở bên ngoài thế?”
Lúc này giọng Tô Bạch vang lên ở trong phòng.
“Xong rồi xong rồi!”
Viện trưởng loli muốn khóc.
Theo nàng thấy thì e là Tô Bạch thật sự muốn nàng ngủ cùng rồi.
Trong lòng nàng đang giãy dụa điên cuồng.
Biểu cảm trên mặt cũng vô cùng do dự.
Sau khi do dự mười mấy giây, nàng cắn môi ngượng ngùng vào phòng.
Sau đó nàng nhìn thấy Tô Bạch đóng cửa.
Vừa vào đã đóng cửa luôn?
Đây là không thể đợi được nữa sao?
Viện trưởng loli thật sự muốn khóc!
Nàng thấy Tô Bạch đây là quyết tâm xông vào nàng rồi!
Người ta là loli đó, được không hả!
Mặc dù là loli ác linh, nhưng đó cũng là loli mà.
Không được!
Không thể xông vào được!
Bây giờ nàng rất hối hận.
Không phải hối hận vì đột nhiên tâm huyết dâng trào chạy đến làm trợ lý của Tô Bạch.
Mà là hối hận vì không kêu Trưởng khoa Lý nói rõ với Tô Bạch.
Quả thật là có thể tùy ý sai bảo trợ lý.
Nhưng ngươi không thể sai bảo đến trên giường chứ!
Bây giờ có giải thích cũng đã muộn rồi!
“Làm sao đây, làm sao đây?”
Viện trưởng loli ở đó lo lắng đến sắp khóc.
Nàng hơi lo Tô Bạch sẽ trực tiếp bế mình lên, bế tới trên giường…
Đến lúc đó, nàng nên phản kháng hay không phản kháng đây.
Nhưng nếu phản kháng mà không cẩn thận làm Tô Bạch bị thương, đắc tội với Tô Bạch thì thôi rồi.
Làm sao nàng giữ Tô Bạch được nữa.
Nhưng nếu không phản kháng.
Vậy thì bị Tô Bạch...
Trong sự do dự này, viện trưởng phía sau bệnh viện ác linh trong chốc lát có một cảm giác chân tay luống cuống không biết phải làm thế nào.
*
“Ngươi làm sao vậy?”
Lúc này, giọng Tô Bạch vang lên.
Viện trưởng loli nhìn, chỉ thấy Tô Bạch đứng đối diện đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.
Có lẽ là do trong lòng mình quá khẩn trương,
Nàng thấy ánh mắt của Tô Bạch giống như ông chú kỳ quái… À không, ánh mắt của anh trai cổ quái đang nhìn loli!
Xong rồi xong rồi!
Viện trưởng loli càng khẩn trương hơn.
Mặc dù Tô Bạch đẹp trai sáng sủa, còn có trên người mang theo mị lực khiến cho viện trưởng loli có cảm tình.
Nhưng phải nhanh như vậy thật à?
“Ngươi không sao chứ?”
Nhìn thấy biểu cảm của viện trưởng loli, Tô Bạch thấy hơi kỳ lạ.
Lúc này viện trưởng loli đỏ từ mặt đến cổ.
Biểu cảm trên mặt giống như rất do dự, lại như rất thống khổ.
Đây là bị bệnh à?
Tô Bạch đưa tay ra chuẩn bị xem nhiệt độ trên trán của viện trưởng loli.
“Hắn đến rồi, hắn đến rồi…”
Cả người viện trưởng loli run lên, nàng sợ mình không nhịn được làm tổn thương Tô Bạch.
“Phù!”
Viện trưởng loli hít một hơi sâu, nhắm mắt lại.
Sau đó, tay Tô Bạch đặt trên trán của nàng.
“Không nóng mà, ngươi sao thế, nếu không sao thì đến bóp vai cho ta.”
Tô Bạch nhìn thì đã biết viện trưởng loli không có vấn đề gì.
Không biết trợ lý nhỏ này là thế nào nữa.
Tô Bạch sẽ không quên chuyện thôi miên, hắn không biết có thể thôi miên được các loại ác linh hay không.
Trợ lý nhỏ này nghe lời, dễ khống chế, là ứng cử viên sáng giá để thử nghiệm.
*
Nói xong, Tô Bạch đi đến sofa, nằm sấp ở đó.
Ngồi khám liên tục cả một ngày, lại tăng ca thêm mấy tiếng của ngày hôm nay nữa, quả thực Tô Bạch có hơi mỏi vai.
“Hả?”
Cuối cùng viện trưởng loli đứng bên cửa cũng có phản ứng.
“Hắn kêu ta vào chỉ để ta bóp vai cho hắn?”
Cuối cùng viện trưởng loli cũng hiểu.
Tô Bạch… chỉ muốn nàng bóp vai!
Hóa ra do dự lâu như vậy, vậy mà chỉ có nội tâm của nàng đấu tranh!
Chỉ cần nghĩ tới chuyện bản thân nhắm mắt chấp nhận số phận thì mặt của viện trưởng loli lại đỏ lên!
“Hử?”
Lúc này, Tô Bạch “hử” một tiếng như đang không hiểu sao nàng không động đậy.
“À, đến ngay đây.”
Viện trưởng loli vội vàng đi đến.
Sau đó, bóp vai cho Tô Bạch đang nằm sấp ở đó.
Sau khi bóp vai cả buổi chiều, viện trưởng loli đã nắm vững được độ mạnh yếu ra sao.
Không nặng không nhẹ.
Bóp tới mức Tô Bạch rất thoải mái.
“Ngươi đến đây bao lâu rồi?”
Tô Bạch thuận miệng hỏi.
“Đã mấy năm rồi.”
Viện trưởng loli trả lời.
“Ồ, vậy ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Tô Bạch lại hỏi.
Viện trưởng loli nhẹ nhàng bóp vai Tô Bạch, dùng giọng điệu nghịch ngợm nói: “Không nói cho ngươi đâu ~”
Tâm trạng của nàng cũng trở lại bình thường, quyết định diễn tốt vai trợ lý nhỏ của mình.
“Vậy ngươi có chồng chưa?”
Tô Bạch lại hỏi.
Viện trưởng loli buồn bực, đây là câu hỏi gì vậy chứ.
“Bác sĩ Tô, ngươi đó, ngươi ưu tú như vậy, nhất định là có rất nhiều con gái thích phải không?”
Viện trưởng loli đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, quyết định đổi chủ đề.
Tô Bạch gật đầu đồng cảm nói: “Ừ, con gái thích ta nhiều lắm.”
Viện trưởng loli không cảm thấy Tô Bạch đang tự luyến, dù sao thì sau khi tiếp xúc cả buổi chiều, ngay cả nàng cũng dần thích Tô Bạch.
“Thật ra thì bệnh viện này khá tốt.”
Sau đó, Tô Bạch chuyển chủ đề.
“Đúng vậy, viện trưởng của bệnh viện rất tốt, không chỉ đẹp người đẹp nết mà còn thích phát phúc lợi cho nhân viên, sau này bác sĩ Tô gặp viện trưởng chắc chắn cũng sẽ thích nàng!”
Viện trưởng loli nghe Tô Bạch nhắc đến bệnh viện ác linh thì lập tức có hứng thú, còn không quên nhiệt tình khen ngợi bản thân.
Tô Bạch dường như cũng công nhận: "Ừ, quả thực rất tốt, ngươi gặp viện trưởng rồi à?"
Nói xong, Tô Bạch xoay người chỉ vào chân mình.
Viện trưởng loli lại ấn chân cho Tô Bạch.
“Gặp rồi chứ, con người nàng tốt lắm...”
Viện trưởng loli nhanh chóng làm chỗ đứng cho mình.
Tô Bạch "à" một tiếng rồi, bắt đầu cùng nàng nói câu được câu chăng.
Sau mười mấy phút nói chuyện như vậy, lực tay của viện trưởng loli càng lúc càng chậm.
Nàng hoàn toàn không để ý đến mà còn nói chuyện với Tô Bạch.
Lại qua mấy phút nữa.
Cuối cùng.
Viện trưởng loli dừng lại, ngẩn ra tại đó.
Tô Bạch giơ tay trước mắt nàng.
Viện trưởng loli không có phản ứng gì.
“Ngươi tên là gì?”
Sau đó, Tô Bạch dùng giọng nói dịu dàng hỏi.
“Bạch Linh.”
Viện trưởng loli thì thào nói, giọng nói giống như đang ngủ mơ.
Thành công rồi!
Loli tất trắng này đã bị Tô Bạch thôi miên thành công rồi!