“Jenny, không ngờ ngươi biết đàn dương cầm thật, lại còn đàn hay đến vậy. Sao ngươi học được?”
Cha Jenny cũng lộ vẻ kinh ngạc, đồng thời lại hơi vui mừng.
Hắn vẫn rất thích cô con gái bình thường hơi bệnh kiều này.
Bây giờ thấy Jenny biết đàn dương cầm rồi, quỷ hút máu quý tộc này cũng an tâm phần nào.
“Đều nhờ thầy dạy ta đó. Cha, thầy Tô Bạch giỏi lắm, ta hy vọng cha có thể cho hắn thù lao thật là hậu hĩnh.”
Jenny nhìn Tô Bạch, nói.
“Ồ?”
Cha Jenny nhìn về phía Tô Bạch: “Xin hỏi Tô Bạch tiên sinh, khúc dương cầm này tên là gì?”
Dù là hắn cũng cảm thấy khúc dương cầm này thực sự êm tai.
Điều này khiến hắn nảy ra một vài ý tưởng, ví dụ như để Jenny trình diễn một khúc khi các quỷ hút máu quý tộc tụ họp, chắc chắn sẽ khiến ai cũng phải sửng sốt, làm rạng danh gia tộc họ!
Tô Bạch nói mà mặt không đỏ tim không đập: “Thưa Bá tác các hạ cao quý, đây là khúc dương cầm ta sáng tác riêng cho tiểu thư Jenny, tên của nó là ‘Thư Thư gửi Jenny’.”
Thư Thư gửi Jenny!
Hắn vừa nói ra mấy chữ này, sắc mặt Jenny lập tức thay đổi.
Chỉ thấy mặt nàng dần dần đỏ lên, vẻ mặt có chút không dám tin lại có chút ngượng ngùng.
Nàng không ngờ Tô Bạch lại sáng tác riêng cho nàng một khúc dương cầm tuyệt đẹp đến vậy!
‘Thư Thư gửi Jenny’
Oh my God!
Một khúc dương cầm êm tại như thế thật sự được sáng tác riêng cho nàng ư?
“Thầy ơi thật vậy sao?”
Trong mắt Jenny ánh lên thứ gì đó lấp lánh, nàng hỏi.
Tô Bạch nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy khẳng định: “Đương nhiên rồi tiểu thư Jenny. Ngươi là học trò của ta, lại còn xinh đẹp đến vậy. Chỉ có ngươi mới xứng với khúc dương cầm này.”
Sau khi nhận được lời khẳng định của Tô Bạch, nước mắt Jenny tuôn rơi.
Một khúc dương cầm tuyệt vời như vậy nhất định sẽ lưu danh muôn đời, thầy thật sự vì nàng mà sáng tác ra nó!
Jenny không phải cảm động một cách bình thường!
“Ngươi đạt được sự ngưỡng mộ của Jenny 30, sự ngưỡng mộ của Jenny đối với ngươi đã vượt qua 100, có thể lập khế ước thầy trò, vĩnh viễn trở thành học sinh của ngươi.”
Lúc này trên giao diện trò chơi của Tô Bạch lại xuất hiện một thông báo.
khế ước thầy trò?
Nghề giáo viên quỷ còn có cái này nữa ư!
Xem ra từng nghề nghiệp sau khi trang bị đều có một vài thứ.
Hiện tại đương nhiên không phải thời điểm thích hợp để lập khế ước, đợi sau này đi.
“Hay, hay, hay cho ‘Thư Thư gửi Jenny’, Tô Bạch tiên sinh, mời ngồi!”
Trong đại sảnh, cha Jenny nghe thấy Tô Bạch nói vậy cũng vui mừng khôn xiết!
Một khúc dương cầm ưu mỹ như vậy lại được đặt theo tên của Jenny!
Việc này mà được truyền ra, danh tiếng gia tộc Lane cũng sẽ lan xa vạn dặm!
Jenny cũng sẽ trở thành viên ngọc minh châu chói mắt nhất gia tộc Lane!
Điều này khiến cha Jenny vô cùng nhiệt tình với Tô Bạch, hắn đích thân đứng dậy mời Tô Bạch.
“Thầy ơi, ngươi ngồi cạnh ta đi!”
Jenny chủ động lôi kéo Tô Bạch, đi về phía bàn ăn.
Có lẽ vì sợ những quỷ hút máu khác làm hại Tô Bạch nên nàng theo sát Tô Bạch, một tấc không rời.
Phía sau, Lila ghen tỵ tới mức sắp nổ tung! Vừa ghen tị lại vừa tức!
Tức vì bị Jenny vả mặt trước mặt mọi người.
Ghen tỵ vì Jenny lại đàn dương cầm giỏi đến vậy, hay đến vậy!
Điều quan trọng là một bản nhạc ưu mỹ như vậy lại được người kia đặt theo tên Jenny!
Trời! Tại sao lại là Jenny! Tại sao không phải là nàng!
Sao nàng có thể không ghen tỵ cho được!
Ghen tị khiến con người ta thay đổi hoàn toàn!
Nàng nhìn Jenny bằng ánh mắt dữ tợn rồi lại nhìn sang Tô Bạch.
Nhìn bộ dạng của nàng, có vẻ đang có một vài tính toán.
Chẳng mấy chốc, Tô Bạch đã ngồi vào bàn ăn.
Jenny thì ngồi xuống cạnh Tô Bạch.
“Có thể lên món rồi.”
Cha Jenny nói với quản gia quỷ hút máu.
Quản gia quỷ hút máu vỗ tay, nói: “Lên món.”
Trong đại sảnh, bốn người chơi bắt đầu bưng từng món ăn lên.
Thấy Tô Bạch ngồi vào bàn ăn, trở thành khách của gia tộc quỷ hút máu này, còn bọn họ chỉ có thể thấp thỏm bất an làm người hầu.
Chỉ sợ làm sai chỗ nào, bị nắm được điểm yếu, sau đó bị hút thành cái xác khô!
Bốn người chơi này cũng ao ước được như Tô Bạch.
Trên bàn ăn, Tô Bạch nhìn các món được bê lên mà hơi cạn lời.
Không hổ là quỷ hút máu.
Đây là những món gì vậy?
Mao huyết vượng, tiết canh, bánh mì máu...
Đống máu này... không biết là cái gì, Tô Bạch không dám ăn.
Món ăn bình thường duy nhất là một loại cà chua.
“Thầy ơi, ngươi ăn cà chua à? Thật ra món bánh mì này cũng ngon lắm, nó được làm từ máu trâu đó. Ta còn chưa hút máu người bao giờ đâu.”
Jenny nhỏ giọng nói với Tô Bạch.
Hình như nàng sợ Tô Bạch sợ mình nên lại nhỏ giọng giải thích với Tô Bạch.
Hóa ra thiếu nữ bệnh kiều này thật sự là một thiếu nữ.
Nàng vừa tròn 16 tuổi không lâu.
Truyền thống của gia tộc Lane là trước năm 16 tuổi không thể hút máu người.
Thế nên thức ăn của Jenny đều được đặc chế.
Hiện tại Jenny quan tâm Tô Bạch khỏi nói, nàng chủ động bê cà chua tới cho Tô Bạch. Đây cũng là món ăn duy nhất không liên quan tới máu trên cả bàn ăn.
“Thầy Bạch, ta giúp ngươi gọt vỏ ~”
Jenny lại lấy ra một con dao nhỏ, cẩn thận gọt vỏ.
“Hừ!”
Cách đó không xa, Lila khẽ hừ một tiếng.
Trong lòng nàng chất đầy buồn bực rồi.
Nàng cầm lấy một cái bánh mì máu, gặm một cái.
“Phì, bánh mì này ai làm vậy, không còn tươi nữa.”
Lila cắn một miếng liền phun ra rồi mắng.
“Hôm nay có nhiều người hầu mới tới như vậy, ta không thèm ăn những thứ cũ kỹ này đâu, ta muốn ăn đồ tươi sống!”
Sau đó, nàng bỗng nhào mạnh về phía một người chơi.
Người chơi kia còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng cắn vào cổ.
“Á...”
Tiếng kêu sợ hãi của người chơi kia vừa vang lên đã ngừng lại.
Cơ thể của hắn khô héo chỉ trong một thời gian ngắn ngủi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhìn thấy cảnh này, ba người chơi khác đang giả làm người hầu trong đại sảnh ai cũng bị dọa cho sợ mất mật, mặt trắng như giấy.
Muốn chạy nhưng lại không nhấc chân lên nổi chỉ vì quá sợ hãi!
“Thoải mái ghê, máu người sống vẫn ngon hơn!”
Mấy chục giây sau, cuối cùng Lila cũng hút máu xong, nàng ném thi thể người chơi kia xuống đất.
Nàng vừa lau máu vừa nhìn Jenny với ánh mắt khiêu khích.
Jenny không chút yếu thế nhìn lại nàng.
“Jenny, ngươi phải trông kỹ thầy giáo của ngươi nha ~”
Lila kéo dài âm cuối, nhìn thoáng qua Tô Bạch bằng ánh mắt đe dọa, sau đó bóng người lóe lên, rời khỏi đại sảnh này.
Trên đầu bàn ăn, cha Jenny nhíu mày, nhưng không hề phê bình Lila.
Đối với quỷ hút máu mà nói, việc hút máu có khác gì việc con người ăn một miếng thịt kho tàu ngon bá cháy đâu?
“Mấy người các ngươi, khiêng hắn xuống đem đi thiêu đi.”
Quản gia quỷ hút máu ra lệnh.
Dường như thi thể của người chơi kia là rác rưởi chướng mắt vậy.
Ba người chơi còn lại không thể không sợ hãi tiến lên khiêng thi thể kia đi.
“Đù mé thế này là không công bằng!”
Một người chơi điên cuồng độc thoại trong nội tâm.
Bọn họ ở đây ai cũng nơm nớp lo sợ, không chú ý một tí thôi là mất mạng ngay, người chơi vừa chết đã trở thành chỗ trút giận của Lila.
Nhưng Tô Bạch lại được ngồi vào bàn ăn, bên cạnh còn có một cô nàng quỷ hút máu xinh đẹp gọt cà chua cho hắn!
Người so với người, đúng là tức chết người!