“Tô Bạch tiên sinh, thức ăn có hợp khẩu vị không?”
Trên bàn ăn, giọng cha Jenny vang lên.
“Cảm ơn Bá tác các hạ, bữa ăn này rất ngon.”
Tô Bạch nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng vẻ mặt vẫn tự nhiên như không.
Ngon... cái rắm!
Hắn ăn mấy quả cà chua liền.
Dù là cà chua do Jenny tự tay gọt cho hắn.
Cha Jenny dùng khăn ăn màu trắng lau đi vết máu ở khóe miệng.
Hắn vừa uống xong một ly đồ uống màu đỏ.
Sau đó, cha Jenny nhìn về phía Tô Bạch hỏi:
“Cảm ơn sự dạy bảo của ngươi đối với Jenny. Một tháng sau ta chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc quý tộc. Ta hy vọng rằng, đến lúc đó Jenny có thể có một màn biểu diễn tuyệt vời hơn nữa, ngươi có làm được không?”
Một tháng?
Tô Bạch chỉ cần ba ngày là đủ.
Ba ngày sau, hắn có thể rời khỏi trò chơi bất cứ lúc nào. Chỉ cần hắn lựa chọn rời khỏi trò chơi, đương nhiên hắn cũng sẽ rời khỏi đây thôi.
Vì vậy, Tô Bạch khẳng định nói: “Xin Bá tác các hạ cứ yên tâm.”
“Vậy thì tốt, chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, ta có thể bảo Jenny cho ngươi sơ ủng, để ngươi thực sự trở thành một thành viên của gia tộc Lane cao quý. Ngươi may mắn lắm đó, đã rất lâu rồi không có ai được hưởng phần thưởng quý giá như vậy đâu.”
Cha Jenny nói.
sơ ủng?
May mắn cái quỷ!
sơ ủng của Quỷ hút máu là biến một người thành quỷ hút máu.
Mười năm sau khi trò chơi kinh dị giáng lâm, thật ra không ít người chơi đã có được huyết mạch của quỷ hút máu.
Có một người chơi thâm niên nổi tiếng trên bảng, cũng không biết hắn làm thế nào mà có được huyết mạch quỷ hút máu.
Trong trò chơi kinh dị nguy hiểm trùng trùng, so với việc bị các loại quỷ quái giết chết, có được huyết mạch của quỷ hút máu cũng chẳng phải chuyện xấu.
Nhưng vấn đề là, biến thành quỷ hút máu thông qua sơ ủng của quỷ hút máu thì sẽ biến thành nô lệ của đối phương!
Ví dụ như nếu Jenny cho Tô Bạch sơ ủng, vậy thì sau khi Tô Bạch biến thành quỷ hút máu, Jenny bảo gì hắn sẽ nghe nấy, hắn sẽ không thể chống lại bất cứ mệnh lệnh nào của Jenny.
Tương đương với việc trở thành nô lệ trung thành nhất của Jenny.
Trừ khi Tô Bạch có thể giết chết Jenny, hoặc là có người giết chết Jenny.
Phần thưởng này... còn chẳng bằng không có phần thưởng!
Trông thấy vẻ mặt cha Jenny như thể hắn đã cho Tô Bạch một ân tình lớn lao, Tô Bạch cũng không hề tỏ ra miễn cưỡng. Hắn để tay trước ngực, khẽ cúi đầu: “Cảm ơn phần thưởng của Bá tác các hạ. Mấy ngày này, ta sẽ cố gắng.”
Cha Jenny hài lòng gật đầu, nói với Jenny: “Jenny, sắp xếp một căn phòng cho thầy ngươi. Được rồi, ta phải đi nghỉ ngơi rồi.”
Vừa dứt lời, sau lưng hắn đột nhiên mở ra một đôi cánh.
Hắn vỗ cánh bay ra ngoài từ một lỗ hổng trên cao trong đại sảnh, xem ra hắn ở một nơi khá cao trong lâu đài.
“Thầy ơi chúng ta đi thôi.”
Thấy cha đi rồi, Jenny cảnh giác nhìn thoáng qua những quỷ hút máu khác trong đại sảnh, lôi kéo Tô Bạch rời khỏi nơi này.
Ngay sau đó, Jenny dẫn Tô Bạch lên tầng hai, mở cửa một căn phòng đối diện với phòng nàng.
Đây cũng là một căn phòng, nhưng bên trong trống không.
“Thầy ơi, ngươi ở đây đi. Có chuyện gì thì ngươi kéo kéo sợi dây ở đầu giường này này.”
Jenny vô cùng cung kính với Tô Bạch.
Nàng còn chủ động giúp Tô Bạch sửa sang lại giường chiếu.
“Thầy ơi, nếu ngươi không muốn biến thành quỷ hút máu thì đến lúc đó, ta có thể giúp ngươi rời khỏi đây.”
Sau khi sửa sang lại giường chiếu, Jenny đóng cửa lại, nhỏ giọng nói với Tô Bạch.
Thực ra nàng rất động lòng với lời của cha, nếu có thể cho Tô Bạch sơ ủng, nàng có thể ở bên Tô Bạch mãi mãi.
Tuổi thọ của quỷ hút máu là vô tận, vừa nghĩ tới việc có thể mãi mãi bên nhau với Tô Bạch, khuôn mặt của cô nàng quỷ hút máu bệnh kiều này đã hơi nóng bừng lên rồi.
Nhưng giờ nàng không chỉ ngưỡng mộ, ái mộ Tô Bạch, mà còn tôn trọng hắn.
Nhất là sau khi Tô Bạch đổi từ “Thư Thư gửi Elise” thành “Thư Thư gửi Jenny”.
Tô Bạch nhìn về phía Jenny, nói: “Jenny, ngươi bằng lòng với việc mãi mãi là học trò của ta không?”
Mãi mãi là học trò của ta không?
Jenny đương nhiên là bằng lòng rồi!
“Thầy, ta bằng lòng!”
Ánh mắt nàng sáng ngời nhìn Tô Bạch, kiên định nói.
Tô Bạch lấy ra bản khế ước thầy trò kia: “Jenny, đây là khế ước thầy trò, có thể biến ngươi thành học trò vĩnh viễn của ta, nếu ngươi tin ta...”
Hắn còn chưa nói hết, Jenny đã cắn đứt ngón tay, ký tên mình lên khế ước thầy trò.
“Ký kết khế ước thầy trò thành công, Jenny trở thành học trò khế ước đầu tiên của ngươi.”
“Ngươi đạt được điểm nghề nghiệp 50, độ thông thạo nghề nghiệp 25.”
“Trước mắt quan hệ thầy trò là 50, chăm chỉ bồi dưỡng quan hệ thầy trò có thể tiến hành nhiều tương tác hơn.”
Sau khi Jenny ký kết khế ước, trên giao diện trò chơi lại xuất hiện thông báo.
“Thầy ơi đã được chưa ạ ?”
Jenny chớp đôi mắt to hỏi.
“Được rồi, Jenny.”
Tô Bạch bỏ khế ước vào trong kho hàng của trò chơi.
“Thầy ơi, ta đi ngủ đây, cha yêu cầu chúng ta bắt buộc phải ngủ trước 8 giờ.”
Jenny nói với Tô Bạch.
“Được, đi đi.”
Tô Bạch nói.
“Đúng rồi, thầy ơi, cho ngươi con dao găm này, có thể phòng thân.”
Jenny đang chuẩn bị đi thì lại nhớ ra điều gì đó, từ trong lòng ngực lấy ra một con dao găm tạo hình tinh xảo.
Tô Bạch nhận lấy con dao găm.
“Ngươi đạt được dao găm ma ngân, có thể gây ra sát thương nhất định đối với quỷ hút máu.”
“Nhắc nhở: Không nên mê tín vũ khí bằng bạc, tính sát thương của vũ khí bằng bạc bình thường đối với quỷ hút máu không cao, quỷ hút máu có thể bẻ cổ ngươi trước khi ngươi có thể làm chúng bị thương.”
“Nhắc nhở: Đồ vật đạt được trong phó bản hiện tại, nếu có nguồn gốc phi pháp thì không thể cất vào trong kho trò chơi.”
Trên giao diện trò chơi xuất hiện nhắc nhở.
Jenny lại đưa cho Tô Bạch một con dao găm ma ngân!
Trong không ít phim ảnh, quỷ hút máu đều sợ vũ khí bằng bạc.
Nhưng vũ khí bằng bạc mang từ bên ngoài vào gần như không có sức sát thương đối với quỷ hút máu, nhất định phải là vũ khí bằng bạc trong thế giới quỷ hút máu mới được.
Có vũ khí ma ngân cũng rất khó gây sát thương cho quỷ hút máu.
Bởi vì so sánh với bọn họ, tốc độ hay tốc độ phản ứng của con người đều quá chậm. Thậm chí ngươi có dùng một khẩu súng máy có đạn bằng ma ngân cũng chưa chắc bắn trúng được đối phương.
Nhưng dao găm ma ngân mà Jenny đưa hắn chắc chắn là rất quý giá.
Điều này cũng giúp Tô Bạch có thêm sức mạnh để tự bảo vệ mình.
“Cảm ơn ngươi, Jenny.”
Tô Bạch nói.
“Thầy đừng khách khí, ngươi là thầy giáo của ta mà ~ Thầy ơi, ta đi đây, ngủ ngon ~”
Jenny cười ngọt ngào.
Sau đó, nàng mở cửa, trở về phòng mình.
Trông thấy Jenny đi rồi, Tô Bạch khóa trái cửa chính rồi lại khóa trái tất cả cửa sổ. Sau đó hắn nằm trên giường, nhìn lên giao diện trò chơi.
Ngày thứ nhất rất thuận lợi.
Có Jenny rồi, hắn chỉ cần cẩn thận một chút thì chắc việc vượt qua ba ngày trong lâu đài quỷ hút máu được mệnh danh là nấm mồ của người mới này không phải việc khó.
Thu hoạch cũng không tệ lắm, hắn thu hoạch được khoảng 130 điểm nghề nghiệp, lại có thể thắp sáng một nghề nghiệp mới rồi.
Tô Bạch không có vội vã thắp sáng, mỗi một nghề nghiệp khác nhau lại phù hợp với một tình huống khác nhau.
Có một vài tình huống trang bị sai nghề nghiệp thì cũng không thể qua bàn.
“Ngủ.”
Hắn quyết định nghỉ ngơi.
“Có cả nước nóng sao?”
Tô Bạch phát hiện phòng vệ sinh của căn phòng này còn có cả nước nóng.
Mặc dù là lâu đài cổ nhưng đâu đó vẫn có cảm giác bắt kịp thời đại.
Cho nên, sau khi Tô Bạch tắm xong liền thoải mái nằm trên giường rồi ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ, hắn rút dao găm ma ngân Jenny cho mình ra, cầm sẵn trong tay.
“Không biết mấy tên kia ra sao rồi.”
Tô Bạch lại nghĩ tới 9... không, 8 người chơi khác.
E rằng 8 người chơi kia không được hưởng đãi ngộ như Tô Bạch đâu.
…
Chẳng mấy chốc, Tô Bạch đã tiến vào mộng đẹp.
Đêm dần khuya.
Ngoài cửa sổ phòng Tô Bạch, một bóng người chậm rãi rơi xuống.
Dưới ánh trăng thanh lãnh, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người kia có thân hình rất giống Lila.
Nàng chính là Lila.
Mặc dù ánh sáng trong nhà rất tối, nhưng dựa vào thị lực siêu cường của quỷ hút máu, Lila vẫn nhìn thấy Tô Bạch qua tấm kính.
“Ta biết ngay mà, Jenny sẽ sắp xếp cho hắn ở phòng này ~”
Ánh mắt Lila bắt đầu chuyển động.
Nàng chậm rãi rơi xuống, đi tới phía dưới cửa sổ, cố gắng mở cửa sổ ra.
Nhưng cửa sổ đã bị Tô Bạch khóa trái rồi, nàng căn bản không mở được.
Trừ khi, nàng dùng bạo lực làm hỏng cửa sổ, nhưng làm vậy sẽ tạo ra tiếng động, ắt sẽ khiến Jenny phát hiện.
Thính giác của quỷ hút máu cực kỳ nhạy bén.
“Ngươi tưởng đóng cửa sổ lại là ta không vào được sao?”
Lila nhìn Tô Bạch đang ngủ say, liếm đầu lưỡi của mình một lát rồi bay lên trên trời.
Ở đó có không ít ống khói.