Chiếc xe vẫn tiếp tục lăn bánh đi đến một nhà hàng sang trọng. Đây là dãy nhà hàng thuộc quyền quản lý và sở hữu của Hạ gia. Ở đây nổi tiếng với các món thịt bò cùng rượu vang vô cùng ấn tượng. Bên cạnh đó là khung cảnh lãng mạn với hoa hồng bulgaria cùng những ngọn nến vàng và hai chiếc ly thuỷ tinh được sắp xếp trước khi khách đến. Nơi đây quả thực là một nơi lí tưởng để hẹn hò hoặc cầu hôn.
- Hạ phu nhân, Sở phu nhân.
Nhân viên vừa nhìn thấy hai người liền nhanh chóng chạy ra để đón tiếp. Khi vừa nhìn thấy cô chủ nhỏ bên cạnh Hạ phu nhân cô gái kia cũng mỉm cười cúi xuống nhỏ giọng.
- Xin chào Di Nguyệt.
Có vẻ như cô bé cũng rất thích nữ nhân viên kia thể hiện qua nụ cười và ánh mắt ngây thơ của trẻ nhỏ. Cô chợt nghĩ đến sau này con cô cũng sẽ lớn như vậy, cô sẽ dắt cậu bé đi khắp mọi nơi để có thể dành hết tình yêu thương cho con.
- Chúng ta lên phòng thôi, tôi đã đặt sẵn một căn phòng riêng rồi.
Hạ Như Ân quay sang nhìn cô rồi nắm lấy tay Di Nguyệt để chuẩn bị lên trên phòng.
- Được, vậy chúng ta lên thôi.
Cô mỉm cười rồi cùng Hạ Như Ân đi lên trên phòng đã được chuẩn bị sẵn. Nhà hàng này vốn dĩ rất đông khách vì độ nổi tiếng và những món ăn chất lượng. Khách hàng đã thử qua ở đây hầu như đều không thể quên được hương vị đặc biệt cùng cách phục vụ tận tâm của nhân viên ở quán. Tuy nhiên sâu bên bên sự nổi tiếng ấy là một câu chuyện mà người tạo ra nó bây giờ không còn muốn nhớ về.
Hạ phu nhân năm đó chính là ở nơi này được Cảnh Nhược Đông cầu hôn. Cũng vì vậy mà sau khi thành vợ thành chồng cô quyết định sẽ sửa sang lại nơi này thành một nơi lãng mạn và làm bước đệm cho những tình yêu nảy nở về sau. Món ăn đặc trưng của quán là thịt bò cũng được làm theo sở thích của Cảnh Nhược Đông vì cô ấy nghĩ rằng đây là một cách để khắc sâu đoạn tình cảm đặc biệt này.
- Tôi nên gọi cô là Sở phu nhân hay luật sư Giản đây?
Hạ phu nhân ngồi xuống đối diện cô rồi kéo ghế cho Di Nguyệt ngồi lên cùng. Không phải hiếm khi được mẹ dẫn ra ngoài nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên hai mẹ con đi đến đây mà vắng bóng người cha thân quen nên cô bé có phần lạ lẫm. Duệ Y mỉm cười cũng có chút khó xử bởi lẽ gọi như nào thì cũng cảm thấy quá xa lạ.
- Gọi Duệ Y là được rồi, không cần quá câu nệ như vậy.
Dường như cô cũng cảm thấy có chút hảo cảm với người phụ nữ này tuy rằng cách nhau gần chục tuổi. Có lẽ sự tương đồng về hoàn cảnh đã giúp hai người hiểu nhau hơn mà phá bỏ đi ranh giới vô hình giữa tuổi tác.
- Vậy cô cũng gọi tôi là Như Ân đi đừng gọi là Hạ phu nhân nữa, nghe xa lạ quá.
- Được, Như Ân.
Hai người con gái bật cười rồi cùng nói chuyện với nhau. Những món ăn được mang lên, những câu chuyện được hé mở để cùng hiểu nhau hơn nhất là về cuộc sống hôn nhân. Một người phụ nữ vừa li hôn sẽ có những cái nhìn khách quan hơn và một người phụ nữ đang trong giai đoạn tìm về hạnh phúc sẽ có niềm tin trao lại cho người kia. Cô theo đó cũng học được rất nhiều cách nuôi dạy con cái từ Như Ân. Giữa một người đã làm mẹ và một người chuẩn bị làm mẹ thì câu chuyện về con cái vẫn luôn là câu chuyện không bao giờ đến hồi kết.
Suốt từ những tháng sau khi biết được con mình là trai cô đã sắm cho nó rất nhiều đồ. Từ quần áo đến giày dép hay những đồ chơi đều được xếp gọn vào trong căn phòng. Có những lúc nhìn chiếc nôi đu đưa cô lại có cảm giác như sắp được gặp con và ôm con trong lòng. Cô sẽ mặc cho con những bộ đồ đẹp, sẽ để con lớn lên từng ngày trong vòng tay yêu thương của cô. Dường như tất cả đã sẵn sàng chỉ đợi hai tháng nữa là có thể nhìn thấy đứa bé trong chiếc nôi đã được mua từ mấy tháng trước.
- Vậy là đứa bé đã được hơn bảy tháng rồi sao? Ba mẹ tài giỏi lại tài sắc vẹn toàn thì chắc chắn bé con sẽ thừa hưởng tất cả trí thông minh cùng nhan sắc của ba mẹ rồi.
Hạ Như Ân không ngại mà buông lời có cánh đến đứa bé trong bụng cô. Nhưng cũng không phải là không có cơ sở cho lời nói ấy mà thực sự như đã nói ba mẹ đều tài giỏi thì nhất định đứa bé cũng sẽ theo được một phần gen nào đó.
- Duệ Y đã có ý định đặt tên con là gì chưa?
Như Ân cầm lấy khăn giấy bên cạnh giúp Di Nguyệt lau tay sau đó nhìn cô hỏi. Tên của con cô cũng được cô suy nghĩ từ rất lâu rồi. Cái tên được cô chọn lọc kĩ lưỡng cũng suy xét mất cả tuần trời mới có thể đưa ra được lựa chọn cuối cùng. Duệ Y mỉm cười đưa tay xuống xoa bụng rồi khẽ gật đầu.
- Nó là Sở Hạ Vũ với ý nghĩa là mưa mùa hạ, con sẽ là một chàng trai mạnh mẽ, sôi nổi và đầy nhiệt huyết giống như ba của con.
Không phải ngẫu nhiên mà cô chọn cái tên này. Với ý nghĩa là một cơn mưa mùa hạ, đứa bé đến với cô vào một ngày hè nóng oi ả, những đợt nắng như đốt cháy lòng người đã mang Hạ Vũ đến với cô. Và dường như đứa bé đã làm dịu đi những nóng bức trong lòng cô để trả lại một chút gì đó tươi mát, một chút gì đó hy vọng và một chút hạnh phúc.
- Cái tên thật đẹp. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Quý Thứ Năm
4. Nhất Niệm Thành Kỳ
=====================================
Hạ Như Ân cảm thán rồi nhìn cô. Chỉ cần thấy ánh mắt của cô khi nhìn xuống dưới bụng cô ấy có thể biết được Duệ Y vô cùng yêu thương nó và trân trọng món quà nhỏ này đến cỡ nào. Sau khi dùng bữa xong cũng là lúc cả ba cùng trở về nhà. Bước ra khỏi nhà hàng cô không quên nán lại một chút để chào tạm biệt hai mẹ con Hạ Như Ân. Xe của Sở gia vẫn chưa đến vì vậy cô tiễn hai người lên xe rồi đừng chờ ở bên đường.
" Cuối cùng thì ngày này cũng đến. Cái ngày mà tao sẽ nhổ đi cái gai trong mắt này. "
Một nụ cười quỷ dị loé lên từ trong bóng tối. Nhìn cô đang quan sát đường rồi đi sang phía bên kia mà mỉm cười. Nhấn ga đội mũ thấp xuống một chút chiếc xe ô tô nhanh chóng lao vụt về phía cô với tốc độ vô cùng nhanh. Duệ Y giật mình chưa kịp lùi lại thì chiếc xe đã nhanh chóng chạy vụt qua đâm thẳng vào cô. Thân hình nhỏ bé ngã xuống ngay dưới lòng đường lạnh lẽo, chiếc xe vụt đi mất ngay trước tầm mắt của tài xế Sở gia.
- Sở phu nhân, Sở phu nhân.
Tất cả mọi thứ trước mắt cô tối sầm đi, một dòng máu nóng chảy xuống từ chân rồi thành một vũng máu lớn. Tài xế nhanh chóng chạy xuống ôm lấy cô, mọi người xung quanh cũng tò mò mà chạy lại nhìn. Xe cứu thương không nhanh không chậm cũng dừng lại ở trước nhà hàng Hạ gia sau năm phút. Gương mặt trắng bệch nằm giữa vũng máu tanh khiến ai nhìn vào cũng hoảng sợ. Cô được đưa lên trên giường rồi tiếng còi xe cứu thương cứ vọng mãi rồi tắt hẳn trong vô vọng.