Sau đêm hôm đó Kiều Lệ Yến được đưa vào bệnh viện cũng giữ được đứa con trong bụng. Những ngày tháng về sau cô ta đều được Duệ Y một tay chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ. Đến khi sinh đứa bé cô đã đưa Kiều Lệ Yến trở về với gia đình của cô ta. Nhưng sau một tuần vì không thể chịu được áp lực và những cơn ác mộng kéo dài cô ta đã quyết định tự tử để lại đứa con thơ cho ba mẹ chăm nuôi. Bức di thư cuối cùng được viết với tất cả ý thức và sự tỉnh táo của Kiều Lệ Yến, cô ta chấp nhận hết những sai lầm cũng cảm ơn cô vì thời gian cuối cùng của cuộc đời đã tha thứ cho cô ta. Mọi chuyện kết thúc, người xứng đáng có được hạnh phúc sau cùng sẽ ở bên nhau, người một tay làm những chuyện trời không dung thứ cho dù có được tha thứ cũng chẳng hết tội.
- Tiểu Y à, ba con anh chờ em đã hai tiếng rồi đó.
Sở Chính Kì đứng nhìn cô mà than vãn. Hai bên tay là hai đứa bé song sinh hướng ánh mắt về phía người mẹ đang chăm chút nhan sắc hơn hai tiếng trời.
- Anh đợi một chút nữa đi, hôm nay là ngày vui của Tư Huệ em cũng muốn chỉnh chu nhất có thể mà.
Cô dặm lại chút phấn rồi lựa đi lựa lại hoa tai sao cho phù hợp nhất với bộ váy mà bản thân đang mặc. Sở Chính Kì sau khi trở thành người bố hai con cũng ngoan ngoãn ở nhà mà trở thành ông bố bỉm sữa, thời gian chăm con có khi còn nhiều hơn thời gian làm việc gấp mấy lần.
- Dục Hy, Cẩn Du, hai đứa mau nói mẹ con nhanh lên một chút đi, ba sắp đợi không nổi nữa rồi.
Hai bé trai mở to mắt nhìn người bố đáng thương nhưng chúng mới chỉ mười tám tháng tuổi làm sao biết cách để giúp anh đây. Tuy rằng hai cậu con trai này lúc nào cũng quấy nhiễu anh nhưng Sở Chính Kì lại vô cùng yêu thương cặp song sinh này. Càng nghĩ về những vất vả của cô trong chín tháng mười ngày và ngày đi sinh phải đau đớn ra sao anh lại càng thương yêu Dục Hy và Cẩn Du hơn.
- Đây đây mẹ ra đây, ba bố con đợi lâu rồi đúng không?
Duệ Y mỉm cười đi ra ngoài rồi bế Dục Hy lên. Anh theo đó cũng ôm Cẩn Du vào lòng rồi nhẹ thở dài mà bước ra bên ngoài. Cho dù có là tổng tài thì khi về nhà anh cũng phải đợi vợ trang điểm mà không dám hó hé câu nào mà thôi.
Hôm này là ngày vui của Tư Huệ và Khải Liêm, cuối cùng thì hai người bạn của cô cũng gặp được nhau và tìm về với bến đỗ bình yên. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như bác sĩ không giục cưới thì có lẽ bây giờ cô vẫn phải chờ đợi trong mòn mỏi.
Đám cưới của Tư Huệ hội tụ đông đủ dàn sao đình đám cả trong lẫn ngoài nước. Bên cạnh đó còn có cả bạn bè và gia đình của cô ấy. Tuy rằng lúc đầu vì gia thế của Khải Liêm được coi là không xứng với Tư Huệ, ba mẹ không có lại chẳng môn đăng hậu đối nên bị dư luận phản đối khá nhiều. Nhưng dần dần khi thấy được tình yêu thật lòng của hắn đối với Tư Huệ mọi người lại bỏ đi định kiến mà tác thành cho đôi bên.
- Duệ Y, ở bên này.
Lệ Châu vẫy tay về phía cô rồi gọi. Gia đình của Đoàn Dương và Lệ Châu cũng rất êm ấm, hai người kết hôn cách đây một năm và cũng có cho mình một cô tiểu thư tám tháng tuổi.
- Là Uyển Dư đây sao, có nhớ cô không hả?
Vừa nhìn thấy đứa bé trên tay Lệ Châu cô liền chạy tới nựng má đứa nhỏ. Uyển Dư từ khi sinh ra đã vô cùng đáng yêu, được thừa hưởng nét đẹp từ mẹ nên cũng dễ hiểu khi có thể thu hút được ánh nhìn và sự chú ý ngay từ khi còn là một đứa bé.
- Dạo này Uyển Dư nhà mình hay khóc đêm, chẳng biết lí do tại sao nên cũng mất ngủ vì con bé nhiều lắm.
Nhìn cô bé trên tay Lệ Châu cô lại càng cảm thấy yêu thích hơn. Hai đứa con trai nhà cô mới còn nhỏ mà đã nghịch không bằng ai, sợ rằng lớn lên không ai quản lại đi phá phách lung tung. Đâu như Uyển Dư vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu đến nhường này.
- Chắc tại con bé đói hoặc ngủ không sâu nên mới khóc đêm như vậy. Ngày trước Dục Hy cũng quấy khóc đêm nhiều lắm nhưng từ ngày được bố bồng ru ngủ là không còn tình trạng như vậy nữa.
Cô vừa nói xong Lệ Châu liền quay ra nhìn Đoàn Dương, ánh mắt đủ để hiểu rằng tối nay hắn sẽ phải chịu đựng những gì. Thôi thì đã có vợ có con cũng đành phải nghe theo vợ thuận theo con để mà sống yên ổn chứ biết sao bây giờ.
- Được rồi, anh bế Uyển Dư đi để em qua chào hỏi Dục Hy và Cẩn Du nào.
Lệ Châu đưa Uyển Dư cho Đoàn Dương rồi chạy ra ôm hai đứa bé song sinh kia vào lòng. Người ta thường nói con trai là bản sao của bố quả đúng không sai. Nhưng bây giờ không những có một bản mà có đến hai bản sao giống y đúc Sở Chính Kì. Hơn nữa hai đứa là anh em song sinh nên rất khó để nhận biết, chỉ còn cách mua lắc tay cho hai đứa, Dục Hy đeo bên phải còn Cẩn Du đeo bên trái mới có thể biết được đứa nào với đứa nào.
- Hai đứa càng lớn lại càng giống bố như vậy, chẳng lẽ không thừa hưởng được chút gì từ mẹ sao?
Lệ Châu vừa hôn lên má hai đứa bé vừa cảm thán. Đến cả ba mẹ chồng cô cũng nói rằng hai đứa giống y đúc anh hồi nhỏ làm bà cứ ngỡ rằng đó chính là Sở Chính Kì ngày bé của bà.
- Chẳng hiểu sao người mang nặng đẻ đau là mình mà hai đứa tinh quái này lại giống bố nó đến như vậy. Thôi thì con giống ai người đó chăm, đúng không anh?
Cô mỉm cười quay sang nhìn Sở Chính Kì, trong ánh mắt có tia lửa chạy ngang qua khiến cho anh chỉ đành câm nín mà gật gật đầu. Đâu ai có thể ngờ một tổng tài không để phụ nữ vào mắt như anh sau khi gặp được chân ái của cuộc đời lại trở thành người ấm áp, nuông chiều vợ con đến vậy kia chứ.
- Được rồi không nói nữa, sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi kìa, chúng ta vào thôi.
Cô gật đầu rồi cùng Lệ Châu đi vào bên trong để lại Đoàn Dương và anh cùng với đám nhóc đang quậy phá mà Uyển Dư cũng đang khóc nức nở. Hai người đàn ông vốn trên thương trường nói chuyện làm ăn,chính trị giờ đây lại chung một trí hướng là làm thê nô.
Buổi hôn lễ nhanh chóng được bắt đầu, Lệ Châu và Duệ Y chính là hai người phù dâu duy nhất của Tư Huệ. Cô dâu bước vào trong bộ váy cưới lộng lẫy đi phía sau là hai phù dâu cũng không kém sắc là bao. Không khí trở nên im lặng khi cô dâu dần bước đến lễ đài, gương mặt tươi tắn nhìn về phía người con trai đang đưa tay về phía mình rồi lại nhanh bước đi đến.
Sau khi tuyên thệ và trao nhẫn cho nhau là đến lúc những người bên cạnh cô dâu chú rể lên gửi lời chúc phúc đến hai người. Đầu tiên là nhà gái, ai cũng vui vẻ cho đám cưới của đôi uyên ương sắp về tổ ấm hạnh phúc. Tuy rằng người con trai mà Tư Huệ chọn không xuất thân từ gia đình quyền quý cũng không môn đăng hộ đối nhưng với tình yêu và lòng bao dung của hắn dành cho Tư Huệ thì mẹ của cô ấy cũng an tâm để gửi gắm đứa con gái của mình cho hắn.
- Tiếp theo xin mời Sở phu nhân là người bạn thân của nhà gái có đôi lời nhắn gửi.
Duệ Y mỉm cười đứng dậy cầm lấy mic rồi bước lên trên bên cạnh Tư Huệ. Cô không che giấu nổi cảm xúc, hai mắt rưng rưng nhìn nàng dâu trước mặt.
- Tư Huệ, hôm nay cậu rất xinh, là một trong hai cô dâu xinh nhất mà tớ từng gặp. Tính cách cậu ra sao tớ hiểu rất rõ, hôm nay là ngày vui của cậu mong rằng suốt những quãng đường về sau cậu sẽ luôn yêu thương, chăm sóc và bù đắp cho Dịch Khải Liêm.
Cô gạt đi giọt nước mắt đang trực trào nơi khoé mắt rồi bước đến bên cạnh Dịch Khải Liêm.
- Khải Liêm là người bạn tớ quen từ khi còn là một cô nhóc vùng quê, tuy rằng cậu không có ba mẹ, là cô nhi nhưng cậu luôn mang niềm vui đến cho tớ và cho mọi người. Cậu đã không ngừng nỗ lực cố gắng để xứng đáng với người cậu yêu. Và cho đến bây giờ khi cậu tìm được người con gái của đời mình tớ cũng rất vui. Mong rằng sau này cậu sẽ yêu thương cô ấy, chăm sóc cô ấy như cách mà cậu đã từng làm.
Một tràng pháo tay vang lên để kết thúc những lời nói sau cùng của cô. Còn hai chữ " với mình " ở cuối câu cô không muốn nói ra để hắn có thể tự hiểu. Nhưng có lẽ hắn nhất định sẽ đối xử tốt với Tư Huệ, hắn là người yêu rất sâu đậm, nhất định khi đã yêu Tư Huệ sẽ không còn ánh nhìn hướng về phía người con gái nào khác. Như vậy cô cũng không còn áy náy vì phụ một tấm chân tình của hắn suốt bao nhiêu năm cũng có thể giúp cho Tư Huệ có được người chồng tốt.
Bữa tiệc nhanh chóng được diễn ra tại một nhà hàng sang trọng. Cô dâu chú rể trong ngày cưới bận rộn đi mời khách. Vì Tư Huệ không uống được nhiều nên Khải Liêm đã gánh vác thay cho cô ấy. Đôi guốc cao làm chân cô ấy đau hắn cũng chạy đi để tìm một đôi dép thay thế vào. Chỉ cần nhìn qua cách mà hắn đối xử với Tư Huệ cô cũng biết được rằng hắn yêu cô ấy rất nhiều.
- Dục Hy à cái đó không phải để ăn đâu mà.
Sở Chính Kì thở dài lấy tờ giấy ăn trong miệng của cậu quý tử ra lần thứ năm trong bữa ăn ngày hôm nay. Còn Đoàn Dương bên cạnh cũng không khá hơn được là bao khi Uyển Dư liên tục quậy khóc không những vậy còn không để cho hắn đút lấy một thìa bột nào.
Quay lại với hai người vợ của hai ông chồng thê nô, Duệ Y và Lệ Châu đang uống với Tư Huệ đến say không phân biệt được ngày đêm. Rượu vào rồi lại cười nói vui vẻ không hề để tâm đến những ông chồng đang khổ sở vì con quấy khóc. Đúng là phận làm chồng cho dù trước đây có bá đạo ra sao thì cuối cùng cũng chỉ là thê nô cho cô vợ ở nhà mà thôi.
- Duệ Y, mau giúp anh đi mà.
- Tránh ra, tránh ra, em đang uống với Tư Huệ mà.
- END -