• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tranh thủ lúc nghỉ giữa trận đấu, Ngô Thùy Dương được chú đưa về, vừa về đến nhà thì thấy Tùng Dương đang một mình ở phòng khách xem trận chung kết trực tiếp ở TV, không thấy bố mẹ đâu thì chắc đã rủ nhau đi bộ.

Chú không trở về luôn mà ở lại xem cùng Tùng Dương, dù sao có người xem xem cùng vẫn vui hơn là xem một mình.

Ngô Thùy Dương không có việc gì làm nên cũng ngồi xem cùng.

Trên màn hình TV, trận đấu đang diễn ra, mà 2 bình luận viên thì đang nói như một cái súng bắn liên thanh, Ngô Thùy Dương nhất thời không hiểu được họ đang nói cái gì.

Dẫu đã từng chơi game, nhưng cô không hiểu nhiều về game, cho nên ngồi xem chỉ biết là đội nào vừa bị giết nhiều người hay là phần thắng sắp nghiêng về đội nào, còn lại cô không hiểu gì hết.

“Đường trên đang đẩy lên, chúng ta đang cố gắng lấy một đường lính siêu cấp…”

“Ồ!!! Estella đang bắt lẻ!”

“Estella bắn rất đau, Zero đã bị gạ gục. Là lợi thế cho chúng ta!”

“Chúng ta đang có cơ hội để dành chiến thắng trận đấu này, cơ hội lần thứ 3 vô địch thế giới liên tiếp của YT Gaming.”

“Và chúng ta sẽ làm được, tôi tin là như vậy!”

Ngô Thùy Dương nghe liên tục những câu bình luận, cô thực sự ngưỡng mộ, nói nhanh như vậy mà không vấp chút nào sao?



Tùng Dương phấn khích nhảy cả lên ghế.

Trận đấu vẫn đang diễn ra hấp dẫn, tự nhiên Thùy Dương cũng bị cuốn theo xem không rời mắt.

“Bắn rất cháy, Estella lúc này là không thể bị hạ gục, không hổ danh thần rừng số 1 thế giới!”

Ở một góc dưới màn hình, hình ảnh thu bé của sân khấu trực tiếp, máy quay quay đến khuôn mặt của người quen, Estella không chút căng thẳng, đúng lúc lại nhếch môi hơi cười, nụ cười đốn tim các chị em đang xem trận đấu.

“Tôi vừa thấy Estella đang cười, không biết có phải anh ta biết được tôi vừa khen anh ta là thần rừng số 1 thế giới hay không mà anh ta lại nở một nụ cười. Chính xác là nụ cười chứng minh anh ta không chỉ đi rừng xuất sắc nhất thế giới mà còn là gamer có nhan sắc…”

Chưa kịp bình luận hết câu thì trên màn hình hiển thị trận đấu vừa xảy ra một điều gì đó mà camera trận đấu chưa kịp lia đến, bình luận viên chưa bắt kịp.

Lúc nhìn ra đã thấy đội bạn thêm 2 người lên bảng đếm số, chính là chết không kịp định hình chuyện gì đã xảy ra.

“Không thể tin được! Không thể tin được là Estella vừa đi săn! Estella vừa mới cân hai.”

“Đúng vậy, tôi không thể ngờ trong tình huống như thế này, Estella lại dám liều mạng như thế. Nhưng mà anh ta có khả năng!”

“Thật điên rồ, tôi thực sự muốn xem lại tình huống vừa rồi, xem rốt cuộc Estella đã làm cái gì.”

Hai bình luận viên vẫn thay nhau nói, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, từ lời bình luận kia, cộng thêm với biểu cảm của Tùng Dương, Ngô Thùy Dương chắc chắn Đặng Minh Duy vừa lập kỳ tích gì đó trong trận đấu.

Tùng Dương khoanh tay tự hào: “Không uổng em thần tượng.”

Chú ngồi bên cạnh cũng gật đầu: “Lại ẵm thêm cái cúp thế giới nữa rồi!”

Không còn chút kịch tính nào nữa, ai xem cũng đoán ra được đội nào thắng, bình luận viên không cần giữ chút hình tượng nào, liên tục gào tên YT Gaming, gọi tên thật từng tuyển thủ thi đấu.

“Hủy diệt, và đó là chiến thắng dành cho YT Gaming. Một chiến thắng 4-1 vô vô cùng hoàn hảo. Lại một lần nữa YT Gaming lại vô địch.”

Sau đó thì cô không còn nghe gì cả. Chiến thắng rồi, bình luận viên gào lên không rõ tiếng nữa, quá vui mừng, quá phấn khích.



Ngô Thùy Dương không phải fan của đội tuyển này, cô chỉ để ý mỗi bạn nam đẹp trai với khuôn mặt không có biểu cảm gì đang được đồng đội vây quanh ôm lấy kia.

“Lúc nào thắng xong Đặng Minh Duy cũng giữ cái bộ mặt đó hả?”

Tùng Dương gật gật đầu: “Thần thái của nhà vô địch nó thế, chị hiểu sao được.”

Ngô Thùy Dương bĩu môi, tiếp tục theo dõi phần trao giải cho nhà vô địch giải đấu.

Ngoại trừ cúp, tấm bảng ghi rất nhiều con số kia, mỗi tuyển thủ còn nhận thêm chiếc huy chương. Riêng đối với người xuất sắc nhất giải đấu, sẽ được nhận thêm một tấm tiền thưởng riêng, số tiền cũng rất lớn cùng với một chiếc cúp danh giá.

Ngô Thùy Dương vừa nói vừa chỉ vào cái huy chương Estella đang đeo trên màn hình TV: “Cái huy chương kia, sớm muộn gì cháu sẽ được giữ cho xem.”

Chú đang tính đứng lên đi về, nghe Ngô Thùy Dương nói xong lại không muốn bước, đứng lại nhìn cháu gái vài giây.

“Cả họ có mỗi đứa cháu vừa xinh vừa giỏi, thế mà lại thần kinh!”

Ngô Tùng Dương nghe xong phì cười, cậu rất thích ai đó trong nhà chê chị gái mình, vì bình thường Ngô Thùy Dương luôn được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

~~~

Ngô Thùy Dương nghĩ ngợi nửa tiếng, dẫu sao cũng từng nói chuyện cũng nói chuyện cùng nhau xem như là thân thiết, quà cũng đã tặng mà đi ăn chung cũng ăn rồi, hơn nữa Đặng Minh cũng là đang dỗi cô, 2 tuần không liên lạc, dù sao cũng có chút nhớ!

Nhưng mà sao anh lại không chủ động liên lạc cho cô?

Hoặc là không là gì quan trọng cả, chứ làm sao có chuyện dỗi nửa tháng như thế?

Lúc này trong đầu Thùy Dương liên tục đấu tranh, có nên gọi hay không cũng khiến cô nghĩ đến rối mù, lăn lộn vài vòng trên giường cũng không nghĩ ra.

Đang tiếp tục lăn từ đầu giường đến đuôi giường, Ngô Thùy Dương giật mình, đứng hình mất vài giây khi nghe tiếng “Alo” rất lạnh lùng phát ra từ điện thoại.

Nhìn vào điện thoại, cuộc gọi đã kết nối hơn 30 giây, tức là từ lúc cô không may ấn nhầm đến lúc bên kia trả lời lại cũng là hơn 20 giây.



Rốt cuộc là anh giận dỗi cái gì mà đợi ấn nghe nhưng tới 20 giây sau mới lên tiếng?

Tuy nhiên điều đó không còn quan trọng bằng việc tại sao cô lại ấn nhầm vào gọi cho anh khi mà mới chỉ đắn đo dừng ở bước mở số của anh từ trong danh bạ ra?

Chưa bao giờ Ngô Thùy Dương lại rơi vào hoàn cảnh tự nhiên không biết nên nói gì vào lúc này, cô bối rối không nghĩ ra gì cả, cuối cùng lại nói mấy câu không phải ý của cô:

“Ừm, em xin lỗi! Em ấn nhầm. Làm phiền anh rồi.”

Đầu giây bên kia im lặng vài giây, cuối cùng cũng nói thêm mấy từ: “Không sao!”

Ngô Thùy Dương nhất thời không biết đang rơi vào trong hoàn cảnh gì, cũng không biết nên nói gì, không khí vô cùng xấu hổ.

“Em bận tiếp đi, anh tắt máy nhé!”

Cô chợt nghĩ đến bảo anh đợi một chút, chúc mừng anh một câu, nhưng cuối cùng nghe câu nói kia, cô lại chỉ có thể ừm một tiếng.

Cuộc goi kết thúc.

Ngô Thùy Dương chợt thấy có chút hụt hẫng, cũng không hiểu tại sao.

Cô còn nghĩ là anh sẽ nói mấy câu giận dỗi, sau đó cô sẽ chủ động dỗ anh, và thế là có thể nói chuyện lại bình thường, thế nhưng thái độ anh lại có chút lạnh lùng, đúng lúc lúng túng, Ngô Thùy Dương thực sự rơi vào trạng thái không biết phải nên làm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK