Mục lục
Thiên Lục Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ha ha, Hàn Nguyên, thực lực của ngươi cũng chỉ như vậy, hôm nay chiến đấu dừng ở đây đi.” Sau khi làm bị thương được Hàn Nguyên, Lý Phong cười to nói, hẳn vung tay phải lên, Tiểu Lôi liền trở về trên vai hẳn.

Theo Tiểu Lôi đột phá đến Đan Nguyên cảnh, năng lực của nó lại càng kỳ dị, cho dù là Lý Phong thi triển toàn lực phòng ngự cũng không ngăn cản được răng của Tiểu Lôi.

Trên thực tế, thân thể của những cổ trùng này đều vô cùng cứng rẳn, giống như khoáng thạch vậy, nhưng mà Tiểu Lôi ăn chúng nó lại giống như là ăn kẹo.

Thậm chí là khải giáp cấp Linh Huyễn cường đại cũng đều bị nó trực tiếp cắn thủng một lỗ lớn.

Mặt khác, Lý Phong còn phát hiện ra nó có một thiên phú rất cường đại, Tiểu Lôi không sợ bất kỳ độc tố nào. Cho dù hút những độc tố này vào, cũng sẽ dễ dàng bị thải ra, không tạo thành bất kỳ thương tổn gì cho thân thể.

Cho nên, Lý Phong đã chuẩn bị cho Hàn Nguyên này một sát chiêu, xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.

"Còn muốn chạy?"

Nghe được lời của Lý Phong, sắc mặt Hàn Nguyên lạnh nhạt.

Tuy rằng bị thương, nhưng mà thực lực của anh ta cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu, tay phải anh ta lại chộp về phía Lý Phong, lúc này ánh mắt của anh ta nhìn về phía tiểu thú trên người Lý Phong.

"Lúc trước ta không có chuẩn bị, hiện tại ngươi hoàn toàn không còn cơ hội làm ta bị thương nữa đâu.”

Nếu tiểu thú trên vai Lý Phong lại đến, anh ta sẽ: trực tiếp bóp nát nó!


"Ha ha, lần này không có cơ hội, đợi lần sau lại đến đánh cùng ngươi một trận.”

Lý Phong cười to nói.

Ngay khi tay phải Hàn Nguyên sắp tiếp xúc đến hắn, bóng dáng của hắn đột nhiên biến mất không thấy.

Lý Phong cứ như vậy mà trực tiếp biến mất trong hư không, không có bất cứ hiệu nào, giống như lúc ở lối vào đấy núi Thiên Khiển trước kia

“Người đâu?”

Nhìn Lý Phong đột nhiên biến mất trong hư không, trên mặt Hàn Nguyên lập tức lộ ra vẻ tức giận.

Ầm!

Lĩnh vực của anh ta giải phóng điên cuồng, nhưng dưới lĩnh vực căn bản không thể phát hiện được tung ích Lý Phong,

“Lý Phong lại đi rồi?"

“Xem ra hắn còn có thể sử dụng khả năng thuấn di."

“Không thể tưởng tượng nổi, Hàn Nguyên không những không làm gì được hẳn, lại còn bị hắn đả thương.”

“Có con át chủ bài này, có thể giết chết được Lý Phong chứ?"

Tất cả mọi người giận dữ nhìn về phía hư không, Hàn Nguyên điên cưỡng đối với Lý Phong cũng có chút kinh sợ trong lòng.

Trong khoảng thời gian chiến đấu ngắn ngủi, lại có thể khiến kết cục thành ra như vậy. Cho dù là Hàn Nguyên cường đại cũng hoàn toàn không làm gì được Lý Phong.

“Đi thôi, trận chiến kết thúc rồi, chúng ta cũng nên đi tìm bảo vật thôi.”

“Lúc trước xuất hiện nhiều Tinh thạch Ma Vực như vậy, dãy núi Thiên Khiển này chắc chắn còn phát sinh biến hóa lớn nữa, bên trong chắc chẳn còn rất nhiều bảo vật.”

“Nói không chừng ta có thể may mắn gặp được một cây hoa Thiên Hồn.”

Sau đó, các thế lực nhanh chóng rời đi.


“Lý Phong an toàn rồi.”

Tân Chỉ Lan và mọi người lúc này thấy Lý Phong biến mất, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, không chút do dự nhanh chóng rời đi.

Chớp mắt, trong hư không chỉ còn lại hai người Thiên Vụ cốc.

Vù!

Sắc mặt Kim Lệ Thiên Vu cốc vô cùng âm trầm, bay đến bên cạnh Hàn Nguyên.

“Kim Lệ, trong vực thẳm Ma Vực, có lẽ chúng ta không thể giết được Lý Phong.” Hàn Nguyên trầm mặc trầm giọng nói.

Trong mắt của anh ta tràn đầy sự tức giận, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lắc đầu.

“Bây giờ giết không chết, thì đợi sau khi rời khỏi đây nhất định phải giết được hắn!” Kim Lệ gào lên, trong mắt cô ta tràn đầy vẻ oán giận: “Đến lúc đó ngươi đã đột phá lên Thất phách cảnh, đột nhiên ra tay sẽ không có ai có thể phòng bị được.”

“Yên tâm, sau khi rời đi, ta nhất định sẽ giết chết Lý Phong” ánh mắt Hàn Nguyên trông rất đáng sợ.

Anh ta nhìn xuống dưới dãy núi, cũng bắt đầu đi thăm dò.

Thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt đã nữa giờ trôi qua.

“Hả?"

Đang do thám, đột nhiên sắc mặt của Hàn Nguyên và Kim Lệ khẽ thay đổi.


Họ đứng nguyên tại chỗ, các thân ảnh từ xa rất nhanh đã bay đến, nhìn dáng vẻ của những người này, thì chính là người trong Thiên Vu cốc trước kia.

Chỉ có điều Thiên Vu cốc đã giao ra hai ngàn Tính thạch Ma Vực, chỉ có hai người có thể vào được, những người khác đều bị chặn lại ở ngoài.

“Triệu Lộ, chuyện gì vậy? Sao các ngươi lại vào trong dãy núi Thiên Khiển này?” Hàn Nguyên trầm giọng nói.

Bên ngoài có mảng mỏng ngăn cản, chỉ có sự cho phép của Lý Phong bọn họ mới có thể vào trong.

Triệu Lộ nhìn Hàn Nguyên, rõ rằng có chút kính sợ, cô ta không dám do dự vội vàng đáp: “Trước kia chúng ta vẫn luôn đợi ở bên ngoài, thử đi vào nơi này. Mà qua nửa giờ sau, màng mỏng chặn chúng ta kia liền biến mất."

“Màng mỏng biến mất.”

Nghe Triệu Lộ nói, Hàn Nguyên sững sờ, anh ta không nói gì, nhưng bàn tay nắm chặt lại, sát khí khủng bố liền phát ra trên người anh ta.

“Tên Lý Phong đáng chết!!!”

Một tiếng kêu vô cùng phẫn nộ truyền ra.

Lý Phong rõ ràng đã cố ý lừa họ, cho dù không.giao ra tỉnh thạch Ma Vực, thì bây giờ họ cũng có thể vào trong một cách dễ dàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK