• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa to rơi hồi lâu rốt cục tạnh.



Lốp xe thỉnh thoảng nghiền qua một vũng nước đọng, trong bụi cỏ bên đường lớn, mơ hồ có tiếng nước chảy róc rách.



Cửa sổ xe thủy tinh ghế phụ mở ra một lát, Sở Dụ hóng hơi lạnh.



Quần áo bị mưa xối trên người cậu đã thay, hiện tại mặc chính là quần áo dự phòng Lục Thời để trên xe, có mùi nước giặt quần áo quen thuộc.



Lục Thời thấy cậu xoa hai cánh tay, nâng kính lên, thấp giọng nói, “Sẽ bị cảm.”



Chúc Tri Phi và Ngụy Quang Lỗi ngồi phía sau vẫn đang lớn tiếng tranh luận, sạp BBQ ở bờ sông rốt cục còn mở không.



Lục Thời lười tranh luận, trực tiếp lái xe đến bờ sông Thanh Xuyên.



Nước sông Thanh Xuyên tăng lên không ít, cột mốc đường dựng thẳng bị nước mưa cọ rửa rất sạch sẽ.



Bờ sông yên lặng, không có bóng người, mưa quá lớn, người câu đêm cũng không thấy, đừng nói tới sạp BBQ.



Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi chen chúc ở một bên, víu thủy tinh, nhất tề than thở, “Ài, bữa khuya không có chỗ trông chờ rồi!”



Lục Thời một tay bẻ lái, hỏi Sở Dụ, “Muốn ăn gì?”



“Tớ không muốn ăn gì cả,” Sở Dụ suy nghĩ một chút lại nói, “Tớ hơi lạnh, đồ nóng là được.”



“Ừ.”



Đèn xe sáng lên, quay đầu, Lục Thời một lần nữa lái xe trên đường.



Trước tiên đỗ xe về trong gara nhỏ của cửa hàng sửa chữa ô tô, mấy người rẽ dăm bảy lượt, cuối cùng đến trước một cửa quán nhỏ hẹp.



Cửa hàng rất nhỏ, ở cửa bày hai chậu lô hội dùng chậu gốm màu nâu đỏ đựng, bên cạnh dựng menu dùng sơn đỏ viết. Trong quán bật hai ngọn đèn nhỏ, năm cái bàn nhỏ.



Ngồi xuống ghế đẩu nhựa màu lam, Lục Thời hỏi Sở Dụ, “Bánh trôi rượu gạo được không?”



Sở Dụ không có ý kiến với ăn gì, “Được.”



Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi đã sớm đói, gọi hết toàn bộ món mặn chiêu bài. Lúc chờ món, đói phát sợ, còn ăn sạch một đĩa lạc.



Chúc Tri Phi sờ sờ cái bụng không có bất kỳ tích trữ nào của mình, nhớ tới gìđó, lại hớn hở, “Đúng rồi, quân đội bạn hôm nay gửi chiến báo!”



Ngụy Quang Lỗi đang xách bình trà rót nước cho mình, “Quân đội bạn gì cơ?”



“Chính là vụ Quản Dật Dương với Phòng Minh Triết ấy. Hai bọn nó chuyển trường nhanh, nhanh chóng đi học ở trung học Thập Nhất. Tao đúng lúc có mấy đứa bạn cấp 2, cũng ở trung học Thập Nhất. Tao lúc gọi điện thoại trao đổi học tập, không cẩn thận, nói ra vụ hai bọn nó kết bè, vu hoa khôi trường gian lận, mình thì trộm bài thi gian lận, làm chuyện tốt không để lại tên.”



Ngụy Quang Lỗi rót đầy chén trà giúp Chúc Tri Phi, “Người anh em, làm hay lắm!”



“Đâu có đâu có.”



Chúc Tri Phi đỡ mắt kính, ngữ khí nghiêm túc chút, “Hai tên đó, thành tích tốt, nhưng nhân phẩm không ổn, không bị dạy dỗ, sau này nói không chừng còn sẽ làm chuyện hãm hại người khác. Có người chính là như vậy, chưa bao giờ xem lại mình đã làm chuyện nát gì, hại người thảm cỡ nào, cho rằng chuyển trường, phủi đít, là có thể lật trời, bẻ sạch bản thân, một bộ hoa sen trắng nổi trên mặt nước. Nói không chừng, xong rồi còn sẽ giội nước bẩn lên người bị hại.”



Sở Dụ mở miệng, “Cám ơn.”



Chúc Tri Phi sờ sờ ót, “Không cần cám ơn với chả không cám ơn.”



Món ăn lần lượt lên.



Trước mặt Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi toàn là thịt, Lục Thời chỉ cần một bát mì, trước mặt Sở Dụ bày một bát bánh trôi rượu gạo.



Ngón tay Lục Thời tự nhiên mà dán vào thành bát, “Nóng lắm, từ từ uống.”



“Ừ.”



Sở Dụ cầm thìa sứ, múc một thìa canh, thổi thổi mới đưa vào trong miệng.



Nóng hổi theo thực quản đến trong dạ dày, toàn thân ấm áp lên.



Lúc ăn không ai nói chuyện.



Cho đến lúc để đũa xuống, Chúc Tri Phi mới nhìn về phía Sở Dụ, “Đúng rồi hoa khôi trường, tối nay về trường không? Hay là mai hẵng về?”



Trường tư Gia Ninh ở phương diện này quản không nghiêm, bình thường sẽ không kiểm tra ngủ. Chỉ cần bạn cùng phòng không nói, ngay cả cả đêm không ở trường, cũng thần không biết quỷ không hay.



Sở Dụ còn chưa nói, Lục Thời mở miệng trước, “Muộn quá rồi, mày về nhà ở, cậu ấy ngủ chỗ tao.”



Chúc Tri Phi gật đầu, ngay sau đó lại nói, “Đúng rồi anh Lục, ghế sofa nhà mày không phải có thể ngủ sao, hai người nằm trên giường 1m8 có chật không? Nhà tao có giường trống, nếu không hoa khôi trường về cùng tao?”



Lục Thời ngẩng mí mắt, không nói chuyện.



Sở Dụ vội vàng nói, “Không sao đâu, không phiền chú dì, tớ ở cùng Lục Thời.”



Chúc Tri Phi không miễn cưỡng, “Ừ, vậy được.”



Sở Dụ lại theo Lục Thời về nhà.



Bật đèn lên, Lục Thời nói trước, “Không phải lạnh sao, đi tắm nước nóng trước.”



Sở Dụ dầm mưa, mặc dù đã thay quần áo, tóc cũng sắp sấy khô tự nhiên rồi, nhưng thể chất cậu trước giờ không quá tốt.



Để tránh ngày mai bị cảm, Sở Dụ tự giác đến phòng vệ sinh tắm.



Tóc ẩm ướt đi ra ngoài, Sở Dụ đang định cầm khăn lông đã dùng qua để lau khô tóc, một chiếc máy sấy màu lam nhạt đã được Lục Thời đưa tới trước mặt cậu.



Mới tinh, dây điện vẫn quấn lại chưa tháo ra.



Rõ ràng lần trước đến, cậu hỏi Lục Thời trong nhà có máy sấy không, Lục Thời còn nói không có.



Sở Dụ chớp chớp mắt, đưa tay nhận, “Mới mua à?”



“Ừ.”



Đáp một tiếng, Lục Thời vòng qua Sở Dụ, đi đến phòng vệ sinh.



Nhẹ nhàng “cạch”, cửa phòng vệ sinh bị đóng lại, tiếp đó là tiếng nước chảy của vòi sen mở ra.



Xung quanh trở nên an tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng sao xa xa truyền đến. Gió mang theo hơi nước ẩm thấp, từ cửa sổ mở ra tràn vào phòng, có hơi lạnh.



Sở Dụ ở phòng ngủ tìm được ổ điện, “vù vù” sấy tóc. Hình ảnh trên đường đua, Lục Thời hạ cửa sổ xe xuống nhìn về phía cậu, lại vôý nhảy ra.



Xuất thần một lát, tầm mắt Sở Dụ chuyển đến trên bàn học của Lục Thời.



Bên trên chất đống không ít vở bài tập sách tham khảo, cùng với mấy tờ giấy trắng.



Trên giấy, đều dùng bút chì viết từ khác nhau.



Chữ viết quen thuộc, từng nét mang theo kiên quyết sắc bén.



Sở Dụ nhỏ giọng đọc ra nội dung trên tờ giấy trên cùng, “Xuân phong đạm đạm, thanh trú vĩnh, lạc anh thiên trượng, đào hạnh tán bình giao, tình phong lai vãng, diệu hương phiêu trịch......”




(Đây là mấy câu thơ trong một bài thơ cổ “Tây Giang Nguyệt mạn – Xuân phong đạm đạm”, tạm dịch là “Gió xuân thoang thoảng, ngày tháng bình yên vĩnh cửu, hoa rụng ngàn trượng, đào hạnh rơi đầy ngoại ô, đàn ong qua lại, mùi hương nồng nàn tung bay)



Cậu dù gì cũng học nghiêm túc hơn nửa tháng, xác định cái này chưa từng học.



Mò điện thoại ném bên cạnh qua, Sở Dụ thuận tay kiểm tra, phát hiện tên làn điệu này là《Tây Giang Nguyệt mạn》, không dùng trong sách giáo khoa.



Lại đổi chữ viết trên giấy, lần lượt bị search, phát hiện tác giả khác nhau, nhưng tên làn điệu giống nhau, đều là《Tây Giang Nguyệt mạn》.



Đây chắc là sở thích nhỏ của Lục Thời, hoặc là đơn thuần lúc làm đề luyện chữ?



Không để ý đến cái này nữa, Sở Dụ rút phích cắm, quấn lại dây máy sấy, mở một ván game, vừa chơi vừa chờ Lục Thời.



Cơ mà chưa chơi được 2 phút, Sở Dụ đã mệt rã rời, dùng chăn quấn mình thành kén, bắt đầu kể chuyện thôi miên bản thân.



Đây đã là thói quen hồi nhỏ của cậu.



Hồi còn bé mẹ cậu không ở nhà, anh chị đều ở nước ngoài học trường nội trú, một năm về không được mấy lần. Mỗi lần sau khi tắt đèn, cậu liền nhắm chặt mắt, nhưng vẫn sẽ sợ hãi không ngủ được.



Dần dần, Sở Dụ học được kể chuyện thôi miên bản thân.



Đúng lúc cậu nhỏ giọng kể chuyện vụn vặt, đột nhiên nhận thấy có gì không đúng.



Sở Dụ cẩn thận mở một mắt ra, nhìn về phía cửa, liền phát hiện chỗ đó đứng một người.



Lục Thời tắm rửa xong, mặc T-shirt màu xám rộng thùng thình, rất hào hứng nói, “Chuyện con rùa nhỏ nghe loa thông báo, vội vàng ra ngoài, leo lên núi?”



Giọng anh nhẹ nhàng khàn khàn, rất êm tai, âm cuối còn mang theo chút cười, khiến người ta nghe, lỗ tai tê dại khó giải thích được.



Sở Dụ phát hiện mình bại lộ, kỹ thuật diễn trong nháy mắt leo lên đỉnh, vẻ mặt thuần khiết lại nghi ngờ, “Cậu đang nói gì thế? Con rùa nhỏ nào?”



Lục Thời cũng không vạch trần cậu.



Ở bên kia giường nằm xuống, Lục Thời tắt đèn, “Mệt rồi? Ngủ đi.”



Sở Dụ tức lắm luôn —



Tui nghe ra được! Cậu ấy khẳng định đang cười tui!



Đúng lúc cậu xấu hổ muốn lặng lẽ cắn gối, ngón tay Lục Thời đưa qua, chạm chạm khóe môi cậu, “Muốn không?”



Sở Dụ thở phì phò há miệng, cắn đầu ngón tay Lục Thời.



Sáng hôm sau, Sở Dụ dậy muộn.



Lúc từ trên giường ngồi dậy, trong phòng chỉ có mình cậu, phía ngoài trời đã sáng trưng.



Lại nhìn thời gian, 11h rồi.



Quấn chăn ở trên giường lăn một vòng, Sở Dụ nhìn trần nhà, ngây ra 3 giây, quyết định trước gửi tin nhắn cho Chương Nguyệt Sơn, hỏi han tình hình.



Chương Nguyệt Sơn reply nhanh, hỏi Sở Dụ bệnh khỏi chưa.



Lại hỏi mới biết được, Chúc Tri Phi đã xin nghỉ giúp cậu, lý do là mắc mưa bị cảm sốt, đi bệnh viện, không đến được.



Sở Dụ trong nháy mắt bình tĩnh, ném điện thoại đi, lại thoải mái ngủ nướng, mới chậm chạp rời giường.



Kéo rèm cửa ra, Sở Dụ bị ánh sáng bên ngoài đâm vào mắt.



Cửa sổ phòng ngủ Lục Thời không đối diện đường lớn, mà là đối diện hẻm nhỏ phía sau đường Thanh Xuyên, không có người làm ồn. Đóng cửa sổ lại, càng không nghe thấy tạp âm ồn ào nhốn nháo.



Duỗi lưng một cái, tâm tình Sở Dụ tốt đẹp lại ngâm hai khúc, tầm mắt đột nhiên ngừng lại —



Trời ạ, dưới tầng không phải Lục Thời sao?



Con hẻm nhỏ hẹp, tay Lục Thời đút trong túi áo, đang nói cái gì với người ta.



Đối diện đứng mấy người, Sở Dụ nhìn kỹ, phát hiện còn là người quen — Anh zai tay xăm trổ từng gặp.



Anh zai tay xăm trổ rõ ràng rất kiêng dè Lục Thời, đứng ít nhất cách 2-3 bước.



Cơ mà nhìn tình huống này, dây cung của Sở Dụ căng lên, trong đầu nhảy ra Ngụy Quang Lỗi từng nhắc đến, Lục Thời lực chiến đấu cao, trình độ khiêu khích và kích thích người khác còn cao hơn.



Nghĩ đến hai hôm nay tâm tình Lục Thời rõ ràng rất nát, hôm qua còn suýt nữa liều mạng đi bão xe, trong lòng Sở Dụ có chút không nỡ.



Không đợi cậu có phản ứng, bên dưới Lục Thời không biết nói cái gì, anh zai tay xăm trổ mặc quần đùi đỏ chót hô một câu, một giây sau, dẫn theo đàn em trực tiếp vây lên.



“ĐM!”



Sở Dụ xoay người chạy xuống tầng.



Cậu chưa quen con đường này, sau khi xuống tầng, còn nhầm hướng, phát hiện không đúng, lại đổi hướng tiếp tục chạy.



Chờ cậu đến chiến trường, một đám xăm trổ tay đã gục một nửa.



Anh Cường thật ra không muốn đánh nhau với Lục Thời.



Gã sáng sớm, dẫn theo đám đàn em, đi từ đầu đường Thanh Xuyên tới cuối, lần lượt thu phí bảo vệ, thu rất vui vẻ, đã nghĩ đến buổi tối sẽ đi đâu bay lắc.



Đi qua hẻm đến gần đường, chuẩn bị rút lui, không nghĩ tới gặp phải một nam sinh mặc đồng phục, trong tay còn sách bữa sáng.



Thủ hạ có mấy đàn em là lính mới, thu phí bảo vệ hơi cao, thấy không có người khác đi cùng, mở miệng liền làm câu, “Ai đằng trước thế, tiền tiêu vặt tiền bữa sáng trong túi, đưa cho ông nội mày tiêu?”



Gã vốn thấy bóng lưng cảm thấy quen, còn chưa nhớ lại nguyên do đến đây, chỉ thấy nam sinh bị gọi lại kia, xách sữa đậu nành bánh bao xoay người lại.



Hô hấp anh Cường căng cứng lại.



Mẹ tiên sư huyết môi tám đời gì đấy, giờ cũng có thể đụng phải hung thần Lục Thời?



Đối diện Lục Thời, anh Cường rất có bóng ma trong lòng. Người này tuổi không lớn, ra tay lại độc, tới giờ gã vẫn nhớ cái cảm giác, gã bị Lục Thời lên gối húc vào bụng, ruột cũng sắp đứt đoạn.



Nhưng huynh đệ đều nhìn, người cũng bị gọi lại, nếu không có hành động gì, đại ca gã đây thật sự không có mặt mũi.



Anh Cường bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc tiếp tục bắt nạt, hay là khẩn cấp rút lui.



Nhưng Lục Thời không cho bọn họ cơ hội này.



Tiếng bước chân tới gần, anh Cường nằm trên mặt đất, hai tay ôm bụng, gã khó khăn xoay đầu, muốn bảo người đi đường hỗ trợ báo cảnh sát.



Lục Thời hôm nay, ác hơn lần trước nhiều, ánh mắt kia giống như nhúng vụn băng, cả người đều là tàn nhẫn, gã cũng muốn hỏi, rốt cuộc đứa đéo này trêu vào mày, khiến mày như bị điên!



Không nghĩ tới chờ nhìn thấy rõ người, gã một hơi không thở gấp lên được —**, thành viên đoàn thanh niên cộng sản!



Sở Dụ trông thấy Lục Thời đánh nhau, cũng không phải lần một lần hai, cậu lách qua tên xăm trổ tay nằm vật ra không thể động đậy, đứng bên cạnh Lục Thời, lo lắng, “Không bị thương chứ?”



“Không.”



Lục Thời thấy tóc Sở Dụ vẫn vểnh loạn, quần áo cũng không mặc cẩn thận, rõ ràng là chạy vội xuống.



“Tỉnh ngủ rồi?”



“Ừ, tỉnh rồi, tớ còn —”



Sở Dụ dừng lời, cau mũi.



Cậu ngửi thấy mùi rất đắng rất đắng, có chút giống mùi một thùng thuốc bắc to ninh trong cùng một bát.



Men theo mùi, Sở Dụ xoay người, phát hiện một người nằm góc tường, chắc là vết thương chưa khép lại, chảy ra không ít máu, đỏ chói mắt.



Sở Dụ lần đầu tiên ngửi thấy mùi đắng nồng như vậy, không nhịn được nhìn vết thương người đó thêm hai cái.



Mùi đắng như vậy khó ngửi như vậy, cũng thật hiếm thấy!



Cậu không phát hiện, Lục Thời đứng phía sau cậu, lúc phát hiện cậu quăng tầm mắt vào máu của người khác tràn ra, mặt mày đen trầm chợt lạnh xuống.



Tàn bạo nồng nặc đáy lòng không đè nổi nữa, hai tay Lục Thời đút trở lại túi, đi lên nửa bước, đôi môi ghé sát tai Sở Dụ, giọng rất nhẹ, “Cậu đang ngửi mùi máu của hắn sao? Sở Dụ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK