Vừa đổ mưa nhỏ, thời tiết gần đây lại ẩm ướt, tường giẫm lên trơn.
Sở Dụ đứng ở trên tường, bàn tay chống lấy cố gắng nhìn xuống, xác định dưới đất ẩm ướt. Cậu lo lắng, “Lục Thời, cậu nói tớ cứ nhảy xuống như vậy, có thể ngã, sau đó hủy dung không?”
Trong mười mấy giây nói những lời này, Sở Dụ đã não bổ ra thảm kịch mình nhảy từ trên tường xuống, sau đó rơi xuống không đứng vững, cả người ngã về phía trước, cuối cùng mặt chạm đất, trực tiếp hủy dung.
Càng nghĩ càng sợ, Sở Dụ tội nghiệp đứng trên tường, “Tớ giờ về nhà cậu ngủ vẫn kịp chứ? Nguy hiểm quá lớn, tớ không dám!”
Vốn Lục Thời nói quá muộn, ở lại đường Thanh Xuyên, sáng mai đến trường sớm là được.
Nhưng Sở Dụ vừa nghĩ, theo Lục Thời về nhà, hai người nhất định ngủ kề sát trên một cái giường. Khó giải thích, có chút mất tự nhiên, bèn kiên trì về trường.
Cậu hiện tại đã hối hận.
“Không kịp nữa.”
Đặt cái hộp Sở Dụ ôm bảo bối cả đường lên mép bồn hoa, Lục Thời ngửa đầu nhìn về phía Sở Dụ, “Sở Dụ, đừng sợ.”
“Sao có thể không sợ!”
Sở Dụ cảm thấy, hiện tại mặc kệ là nhảy phía trước hay nhảy phía sau, nguy hiểm hủy dung đều vô cùng lớn, “Nếu không —”
“Cái gì?”
“Nếu không tớ tối nay ngủ ở đây đi!”
Lục Thời bị làm cho cười, anh duỗi tay, giọng điệu dỗ dành, “Nào, tớ đỡ cậu.”
Thấy Sở Dụ do dự, Lục Thời lại nói, “Sợ thì nhắm mắt lại.”
Sở Dụ từ chỗ cao cúi nhìn Lục Thời.
Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn đường, hai tay đưa về phía mình rất đẹp.
Giống như bị đầu độc, Sở Dụ cẩn thận dịch về phía trước.
Đúng lúc này, xa xa có ánh sáng đèn pin chiếu tới, sau đó mơ hồ truyền đến tiếng bảo vệ, “Hình như có người, ai ở đó?”
“** mẹ!”
Cảm giác vận của mình hết sức nghịch thiên, Sở Dụ lập tức không ngồi xổm yên được, trái tim cậu vắt ngang, nhắm chặt mắt lại, nhảy nhào xuống.
Một giây sau, cậu được người đón vững vàng trong ngực.
Không ngã, không có mặt chạm đất, cũng không hủy dung.
Xung quanh chóp mũi, là mùi quen thuộc.
Tay Lục Thời ôm lấy eo Sở Dụ, không buông tay, ngược lại cứ tư thế này, ghé sát vào nói chuyện với Sở Dụ, “Sở Dụ, bảo vệ đến rồi.”
Sở Dụ bị hô hấp ấm áp của Lục Thời trêu ghẹo đến nỗi đầu tai ngứa, cánh tay vắt ngang bên hông lại nóng hơn, khiến cậu muốn phớt lờ cũng không được.
Suy nghĩ chết cứng mấy giây, Sở Dụ đột nhiên kịp phản ứng, “Bảo vệ? Bảo vệ! Nhanh nhanh nhanh, chạy nhanh! Bảo vệ trường tóm được nửa đêm lén ra ngoài hẹn hò, ngày mai sẽ dán lên lan can!”
Vội vội vàng vàng kéo Lục Thời chạy một đoạn, đầu óc Sở Dụ bị gió lạnh thổi tỉnh — Chờ chút, có gì đó không đúng.
Sở Dụ bỗng dưng dừng lại, xoay người, liền nhìn thấy tóc mái nhỏ vụn của Lục Thời bị gió đêm thổi lộn xộn, đang an tĩnh nhìn cậu, không thấy chút lo lắng, thậm chí trên khóe mắt, còn nhuốm chút vui vẻ.
Ánh sáng của đèn pin thỉnh thoảng quét qua bồn hoa gần đó, gió đêm đông thổi qua đầu lá, mang theo tiếng vi vu.
Ánh mắt dao động, thậm chí chỗ tay nắm cùng Lục Thời, còn nóng lên.
Sở Dụ mở miệng, “Cái đó...... bọn mình, vẫn chạy sao?”
Cậu đang ở trong lòng ghét bỏ mình — Cậu và Lục Thời cũng không phải nửa đêm hẹn hò, cậu rốt cuộc đang chột dạ cái gì?
Lục Thời trở tay nắm chặt, khép bàn tay ấm áp của Sở Dụ vào trong lòng bàn tay mình, “Đương nhiên.”
Hai người lại chạy.
Sở Dụ đi theo phía sau Lục Thời, tay bị nắm lấy, không buông ra.
Cậu nhìn bóng lưng Lục Thời, cảm thấy tứ chi chỉ đang vận động máy móc, đại não căn bản không đuổi kịp.
Giờ nghĩ lại, cậu cũng không biết, mình rốt cuộc mình tích cóp được dũng khí từ đâu, không có chút lùi bước mà ôm lấy cái hộp, đến đường Thanh Xuyên tìm Lục Thời.
Cậu đã cực kỳ rõ ràng, cho Lục Thời đáp án.
Về ký túc xá, mặt Sở Dụ đã bị gió lạnh thổi tê cứng.
Nhanh chóng vào phòng tắm xối nước nóng, đến tận lúc nước nóng làm da nổi phấn hồng, Sở Dụ mới cảm giác mình một lần nữa sống lại.
Sấy khô tóc, lại mặc đồ ngủ vào, Sở Dụ chân không giẫm trên mặt thảm, xoắn xuýt hồi lâu.
Đúng, không được, đêm nay thật sự không thể ngủ cùng Lục Thời.
Đi về phía cửa hai bước, Sở Dụ lại lui về, đứng trước giương, gẩy gẩy tóc, chỉnh sửa cổ áo, lúc này mới đi ra ngoài, gõ cửa ký túc bên cạnh.
Cửa mở ra, ánh sáng ấm áp theo khe cửa mở rộng đổ xuống. Lục Thời hơi cúi đầu, hỏi Sở Dụ, “Buồn ngủ?” Vừa nói, nghiêng người đi, nhường đường.
Lướt qua vai Lục Thời, có thể nhìn thấy đèn bàn đặt trên bàn học đang sáng.
Sở Dụ đoán, Lục Thời hẳn đang làm đề.
Cậu không vào, tầm mắt chuyển động, nhìn chằm chằm dây thừng trên mũ sweater đen của Lục Thời, nhỏ giọng nói, “Tớ tối nay ngủ một mình.”
Nói xong câu này, Sở Dụ hoảng hốt có loại cảm giác tra nam, mình ngủ với người ta đủ rồi, đảo mắt đã trở mặt.
Lục Thời không rõ ý tứ, “Ngủ một mình?”
Sở Dụ vội vàng gật đầu, “Ừ, đúng!”
“Ok.”
Nằm lại trên giường mình, Sở Dụ nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà ngẩn người. Trở mình, lại nhìn chằm chằm vách tường xuất thần.
Bên kia tường, là Lục Thời.
An lòng, đè toàn bộ suy nghĩ rối rắm trong lòng xuống, Sở Dụ quấn chặt chăn, nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau, lúc Sở Dụ đến lớp, trời vẫn còn chưa sáng.
Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa đã đến, đang học thuộc cổ văn, Sở Dụ không có tinh thần gì, “Sớm —”
Dư quang liếc thấy trên bàn mình, xếp gọn gàng 3 quả táo đỏ bọc tinh xảo.
Nửa câu sau nghẹn cứng, “Không phải, ** mẹ, trên bàn tao đặt cái gì!”
Chương Nguyệt Sơn nhiệt tình nhắc nhở, “Hoa khôi trường, đó là táo, vừa to vừa tròn, vừa đỏ vừa bóng, ba quả!”
Giống như lo Sở Dụ chưa tỉnh ngủ đầu óc đần độn, nghĩ mãi không hiểu, Lý Hoa cũng quay đầu, dùng ngữ điệu trầm bổng du dương nói, “Ở trường tư Gia Ninh xa xôi, lưu truyền một truyền thuyết hay ho!”
Sở Dụ mông lung mở miệng, “Không phải, giờ vẫn chưa đến Giáng Sinh mà, còn nửa tháng nữa, sao đã bắt đầu tặng táo rồi? Không đúng, sao lại muốn tặng táo cho tao?”
Lý Hoa sắc bén chỉ ra, “Hoa khôi trường, mày có phải có hiểu lầm gì với nhân khí của mình không?”
Nhìn đăng ten và ruy băng quấn trên quả táo, cùng với mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi, Sở Dụ theo bản năng nhìn chung quanh.
May quá, Lục Thời chưa đến.
Không, Sở Dụ, mày có tiền đồ tí đi, Lục Thời đến thì sao?
Chương Nguyệt Sơn xem náo nhiệt, “Hoa khôi trường, mày định xử lý đống táo này thế nào?”
Sở Dụ cũng không có manh mối gì, “Không thì...... trả lại?”
Lý Hoa xoay xoay bút, “Nữ sinh người ta đã sớm đề phòng thao tác này của mày, căn bản không để lại tên.”
“Trả cái gì?”
Tiếng Lục Thời đột nhiên từ phía sau truyền đến, Sở Dụ giật mình, không dám quay đầu.
Để cặp sách đen lên bàn học, Lục Thời nhìn thấy ba quả táo bọc tinh xảo đặt chỉnh tề trên bàn Sở Dụ, “Ba quả?”
Anh nhìn về phía Sở Dụ, “Cậu nhận?”
Một giây này, Sở Dụ đã nhận ra nguy hiểm.
Cậu vội vàng khoát tay, “Không phải, tớ không có, lúc tớ đến, đã bày ở đây, thật đấy!”
“Ừ.”
Lục Thời rũ mắt, lấy hết cả táo lẫn giấy gói, “Tịch thu.”
Buổi trưa, chuông tan học vừa vang lên, anh Mộng đã chạy đến, mãnh liệt đề nghị, “Các anh em, hôm nay thứ sáu rồi, bọn mình có nên đi ăn một bữa ăn mừng ngày nghỉ sắp đến không? Tỷ như, đến Hoa Hồng Gai ăn BBQ?”
Chương Nguyệt Sơn tò mò, “Mày không phải đã quấn chặt với táo rồi sao?”
Anh Mộng đau khổ, “Bố mày mấy hôm nay ăn táo, thật sự sắp ói rồi.” Hắn nắm tay, ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu, “Chờ tao ăn xong bữa BBQ này, chiều về lại tiếp tục gặm táo!”
Ngữ khí Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa chỉnh tề, “Chậc, đây chính là tình yêu!”
Anh Mộng vóc người 1m88, nghe thấy hai chữ “tình yêu”, cổ tai lập tức đỏ thấu. Hắn gãi gãi ót, “Đừng bíp bíp nữa, tao chỉ hỏi một câu, ăn không?”
Sở Dụ vừa định hưởng ứng lời kêu gọi, đã bị Chương Nguyệt Sơn đạp nhẹ một cái ở dưới bàn.
Sau đó, cậu nghe thấy Chương Nguyệt Sơn do do dự dự, “Nhưng mà ăn BBQ sẽ nổi mụn —”
“Tao mời khách!”
Chương Nguyệt Sơn mặt mày hớn hở, “Đi đi đi!”
Sở Dụ thở dài trong lòng, lớp trưởng thật là tâm cơ!
Trên con đường chính của trường, chất kín toàn người.
Anh Mộng và Chương Nguyệt Sơn vai kề vai đi cùng nhau, từ mùi vị khác nhau của táo, nói đến giấy bọc táo, bắt đầu tranh luận đến rốt cuộc là dây lụa đẹp hay đăng ten đẹp.
Sở Dụ nghe, không đầy một lát, lực chú ý lại dính lên người Lục Thời.
Giống như một khi đã xác định bản chất của tâm tình nào đó, rất nhiều thứ, liền sẽ trở nên khác.
Cậu nhìn Lục Thời, kề sát Lục Thời, đầu tim luôn có chút khô hanh.
Giống như mồi lửa, vững vàng mà điểm xuyết ở đó, không lúc nào là không in xuống dấu vết.
Cậu không nhìn đường, vừa không để ý, liền đụng phải lưng anh Mộng ở phía trước.
Bịt mũi, Sở Dụ hỏi, “Sao đột nhiên không đi?”
Lý Hoa lời ít ý nhiều, “Có biến.”
Nhìn lướt qua phía trước anh Mộng, Sở Dụ phát hiện, là mấy nữ sinh cản đường.
Bốn nữ sinh, có một người cầm táo trong tay, rất rõ ràng, là định đích thân tặng.
Cũng không biết tặng cho ai.
Sở Dụ bịt mũi, trong lòng lẩm bẩm, không được tặng cho tui không được tặng cho tui —
“Bạn Lục Thời, quấy rầy nhé, xin hỏi có thể nhận quả táo này không?”
Giọng nói tinh tế, lúc nói đến nửa câu sau, giống như muỗi vo ve.
Nhưng Sở Dụ vẫn nghe rõ.
Táo là tặng cho Lục Thời.
Loại cảm giác khẩn trương kia lại xuất hiện, thậm chí còn nghiêm trọng hơn trước, khiến cậu cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Sở Dụ cơ hồ là nín thở chờ phản ứng của Lục Thời.
Sau đó cậu phát hiện, Lục Thời đầu tiên là nghiêng mặt qua, nhìn cậu một cái, sau đó mở miệng nói với nữ sinh, “Xin lỗi, tớ có người mình thích rồi.”
Trong nháy mắt, không khí hít vào trong phổi.
Nhưng một khắc sau, sau lưng Sở Dụ ngừng lại —
Có...... người mình thích rồi sao?”
Đến quán đồ nướng ngồi xuống, Lục Thời và Chương Nguyệt Sơn đến tủ lạnh lấy đồ uống.
Anh Mộng vừa thấy người đi xa, cúi đầu nhanh chóng hỏi, “Trời mẹ! Lục thần vậy mà có người trong lòng rồi! Trước đây không có tí xíu tin đồn nào! Hoa khôi trường hoa khôi trường, có thể tiết lộ hai câu không, rốt cuộc là ai thế? Vậy mà câu được Lục thần của chúng ta cảm động phàm tâm!”
Tinh thần Sở Dụ không ở đây, ngơ ra mấy giây, mới phân biệt được anh Mộng đang hỏi cái gì.
“Tao cũng không biết.”
Anh Mộng ngược lại không nghi ngờ Sở Dụ biết nội tình nhưng giấu không nói, chỉ liên tục cảm khái, “Công tác giữ bí mật của Lục thần, làm quá tốt rồi đi! Thậm chí ngay cả hoa khôi trường cũng không biết......”
Sở Dụ không nghe anh Mộng đằng sau nói gì nữa, trong tay cậu nhón một viên lạc, không nhịn được nhìn về phía tủ lạnh.
Tới tới lui lui toàn là người mặc đồng phục giống nhau, nhưng nhìn liếc qua, chỉ có Lục Thời đập vào mắt.
Mặc kệ cách bao xa, cậu chỉ dựa vào bóng lưng, đã có thể nhận ra người.
Vỏ đỏ của hạt lạc bị vò nát, Sở Dụ nhớ tới lời Lục Thời vừa nói.
Tớ có người mình thích rồi.
Tự học buổi tối kết thúc, tầng trên tầng dưới toàn là tiếng chấn động “đùng đùng”.
Chúc Tri Phi đứng sau cửa lớp, “Anh Lục, hoa khôi trường, nhanh lên nhanh lên!”
Chờ ba người tụ tập ngoài phòng học, theo dòng người đi xuống dưới tầng, Chúc Tri Phi hớn hở, “Thạch Đầu mượn được cần câu cá, mỗi người một cần!”
Hắn lại nói với Sở Dụ, “Hoa khôi trường, buổi tối lạnh thì hơi lạnh, nhưng câu đêm thật sự thú vị, tuyệt đối không lừa cậu, cậu đi một lần là biết!”
Hoạt động này đã sớm hẹn từ lâu, đến bờ sông Thanh Xuyên câu đêm.
Sở Dụ hứng thú rất cao, cậu kéo kéo cổ áo, “Tớ chuẩn bị sẵn sàng rồi, thêm một cái áo nữa!”
“Cơ trí!”
Về đường Thanh Xuyên, ném hết cặp sách trong cửa hàng sửa chữa ô tô của Ngụy Quang Lỗi, thu dọn đồ xong, bốn người liền xuất phát đến bờ sông Thanh Xuyên.
Đêm đông, gió thổi đông cứng mặt, ngay cả sạp BBQ cũng không mở. Bờ sông vắng vẻ, ve kêu ếch kêu cũng không có, càng thêm mấy phần quạnh quẽ.
Sở Dụ là lần đầu tiên ra ngoài câu đêm, cậu cúi đầu nhìn kỹ đường, dọc con đêđi về phía trước, một bên nghe Ngụy Quang Lỗi truyền thụ chọn vị trí quăng cần thế nào.
Không đầy một lát, Chúc Tri Phi cắt đứt lời Ngụy Quang Lỗi, “Tớ nói, hoa khôi trường cậu tùy tiện tìm một chỗ quăng cần là được, đừng nghe Thạch Đầu truyền thụ kinh nghiệm linh tinh. Nước sông Thanh Xuyên chất tốt, cá nhiều, đâu cần tốn sức chọn tới chọn lui nhiều vậy.”
Ngụy Quang Lỗi vác cần câu, lườm Chúc Tri Phi, không phục, “Chờ bố mày câu được 10 cân 8 cân cá lên, cho mày xem xem cái gì gọi là câu cá khoa học!”
Xác định vị trí xong, Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi liên tiếp quăng cần, hai người đều nghiêm túc, chuẩn bị tranh giành thắng thua.
Sở Dụ nghĩ, nếu sát nhau, không biết cá có thể bị câu trước không, dù sao bờ sông dài, dứt khoát đi thêm lên phía trước một đoạn.
Nhìn mặt nước đen kịt, Sở Dụ đang nghĩ có nên quyết định vị trí không, Lục Thời vẫn luôn không nói chuyện bỗng dưng nói, “Đi thêm về phía trước.”
Sở Dụ không có dị nghị, cầm lấy cần câu mồi câu, còn có thùng tôn nhỏ, đi theo phía sau Lục Thời, tiếp tục đi lên một đoạn đường.
Cho đến lúc Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi đã biến thành bóng dáng mơ hồ nơi xa, nói chuyện cũng không nghe thấy nữa, Lục Thời mới dừng lại, dùng cần câu chỉ chỉ mặt đất, “Chỗ này.”
Sở Dụ treo mồi xong, không quá thuần thục quăng cần.
Lưỡi câu tiến vào trong nước, ở dưới mặt nước gợn sóng mấy cái.
Mặt sông quấn quanh sương mù nhàn nhạt, thủy sắc giống như mực xanh. Nhìn về phía xa, có mấy ngọn đèn lưa thưa, bị gió thổi, điểm sáng rơi vào trong mắt liền lung lay lập lòe.
Sở Dụ tùy ý ngồi xuống trên đất.
Không đầy một lát, Lục Thời ném lưỡi câu xong, ghé tới ngồi bên cạnh cậu.
Hai cần câu dài nhỏ đặt trước người, song song kéo dài về phía xa, treo trên mặt sông.
Yên lặng, hai người cũng không nói chuyện.
Chỉ có ngọn gió nho nhỏ, thổi tản đi hơi thở trên người Lục Thời, bị Sở Dụ tóm lại.
Tay thò vào túi áo, Sở Dụ cầm Noãn Bảo Bảo giấu bên trong.
Cậu muốn hỏi Lục Thời,
cậu ban ngày nói, cậu đã có người mình thích.
Cậu thích ai.
Nhưng cậu không hỏi ra khỏi miệng.
Giống như có một đáp án, treo ở cổ họng.
Nhưng trong lòng có chút vội vàng, khiến cậu vẫn nói ra, “Lục Thời.”
“Ừm?”
Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng mà nhu hòa.
Còn nhẹ hơn cả sương mù bay trên mặt sông, còn mềm hơn cả cơn gió đêm hè.
Sở Dụ nghĩ, đâu có nhiều do dự chần chờ như vậy.
Thích, chính là thích.
Cậu hỏi, “Cậu ban ngày nói, cậu đã có người mình thích. Cậu thích...... là ai?”
Lục Thời quay đầu sang.
Khuôn mặt anh ở trong ánh sáng lờ mờ, có chút mơ hồ.
Nhưng Sở Dụ lại có thể ở trong lòng, vẽ chính xác từng đường cong.
Cậu nghe thấy Lục Thời đáp lại, “Tớ cho rằng biểu hiện của tớ, đã đủ rõ ràng.”
Giọng Lục Thời hơi thấp, có chút khàn, âm cuối cắn nhẹ.
“Sở Dụ, cậu muốn yêu đương với tớ không?”
Giờ khắc này, Sở Dụ không một chút khẩn trương.
Mồi lửa điểm xuyết trên đầu tim kia, bị gió thổi động, trong giây phút, dọc theo mạch máu, đốt cháy tứ chi bách hài.
Cậu nghe thấy chính mình nói, “Muốn.”
“Sở Dụ.”
Lại lần nữa gọi ra cái tên này, Lục Thời giơ tay lên, hai ngón tay nắm cằm Sở Dụ.
Anh ghé sát, chóp mũi lướt qua chóp mũi, lại chuyển qua vành tai Sở Dụ, nhẹ giọng nói, “Tớ muốn để cậu bị nhiễm mùi của tớ, tớ muốn ở trên người cậu, khắc tên của tớ.”
Lúc này, đôi con ngươi anh đen nhánh, giống như đầm sâu.
“Tớ không phải một người tốt, không lâu sau này, thậm chí sẽ cõng lên vết nhơ. Tình yêu mà tớ có thể cho cậu, nặng nề, vấy bẩn, thậm chí mang theo rất nhiều thứ sẽ làm tổn thương đến cậu. Như vậy, cậu còn muốn ở bên tớ chứ? Sở Dụ.”
Bờ sông Thanh Xuyên, ánh đèn u ám, đốm sao thưa thớt.
Lục Thời hỏi như vậy.
Sở Dụ nhìn gò má Lục Thời trong bóng đêm, nhẹ giọng trả lời, “Ừm, tớ sẵn lòng.”