• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Dụ đêm trước mơ ác mộng suốt đêm, chờ ngồi lên xe xuống núi, người buồn ngủ gà gật mãi.



Cậu cố chống tinh thần, nhất định muốn kể hết giấc mơ tối qua với Lục Thời.



“Chính là trong cái hang kia, tớ mơ thấy tớ ở bên trong không ra được, lớp trưởng cũng không có ở đó. Sau đó, một màn sương dày ‘xì’ một tiếng, không biết từ đâu, nhảy ra rất nhiều ma! Lục Thời cậu có thể tưởng tượng không? Bọn nó không coi ai ra gì bắt đầu ở trong hang mở party! Quỷ nhảy nhót không đẹp chút nào! Còn có tay trống, còn có DJ, DJ gãy cổ gãy tay, hình ảnh quá cay mắt!”



“Cho nên không phải không buồn ngủ, là không dám ngủ?”



Bị Lục Thời vạch trần, cũng không buồn, cậu rầm rì gật đầu, “Tớ chắc là có chút di chứng, không biết lớp trưởng có không, đến trường có thể giao lưu.”



“Di chứng gì?”



Sở Dụ tổng kết quy nạp, “Đầu tiên là di chứng truyện ma, tớ thật sự, không bao giờ tham dự đại hội truyện ma gì đó nữa! Thứ 2 là sợ tối, tớ ở trong hang sinh ra ảo giác, cứ cảm thấy có người đến cứu tớ ra ngoài, nhưng tỉnh lại phát hiện là giả. Hiện tại tớ có hơi —”



Bản thân Sở Dụ cũng không biết nên miêu tả thế nào, “Chính là, chính là tớ luôn cảm thấy, tớ bây giờ là đang nằm mơ, mà buổi tối nằm mơ mơ thấy mình vẫn bị nhốt trong hang, đó mới là thật. Khả năng có chút không phân rõ thực tế mà và trong mơ nữa.”



Cậu ủ rũ dùng đầu dựa vào cửa sổ xe thủy tinh, âm thanh đè xuống nhỏ chút, “Anh tớ liên hệ bác sĩ tâm lý cho tớ, tớ không muốn đi gặp. Không phải nói bác sĩ tâm lý thôi miên rất lợi hại sao, tớ nếu không cẩn thận nói ra bí mật nhỏ của tớ thì sao đây? Chắc là sẽ bị bác sĩ kia tưởng là tên điên, chứng vọng tưởng.”



Lúc mới xuất hiện bệnh hút máu, bản thân Sở Dụ cũng lật sách phương diện tâm lý học, hành vi hút máu của cậu, trên tâm lý học thật sự có vài loại giải thích.



“Vậy thì không đi.”



Lục Thời đưa tay, ôm cổ Sở Dụ kéo người qua, đè lên vai minh, “Ngủ đi.”



“Không ngủ, kiên quyết không ngủ, ngủ lại mơ thấy ma xấu xí mở party trong hang thì sao đây?”



“Sẽ không, sẽ không mơ thấy.”



Không biết có phải ám hiệu tâm lý của Lục Thời có hiệu quả hay không, Sở Dụ ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện vậy mà thật sự không mơ gì hết.



Chờ xe đã ở cửa ký túc xá, Sở Dụ nhảy một chân xuống xe, liền bị vây quanh một vòng.



Anh Mộng vỗ một cái lên vai Sở Dụ, “Rốt cục về rồi, mày không ở trường, luôn cảm thấy ít đi một phong cảnh!”



Sở Dụ cười to, “Anh Mộng, mày đây là đi đâu học gấp được 180 bí kíp bợ đít vậy?



Anh Mộng sờ sờ ót, “Tao vẫn luôn biết mà được chứ!” Hắn lại ho nhẹ hai tiếng, “Cơ mà, tao hiện giờ bợ đít có phải lợi hại hơn không? Tao luôn cảm thấy nói chuyện với con gái, phát huy không được. Trên mạng nói, phải luyện tập trong cuộc sống hàng ngày nhiều chút.”



Sở Dụ cảm thấy quả thật có tiến bộ, lại quan tâm đời sống tình cảm của anh Mộng, “Mày vẫn chưa theo đuổi được?”



“Đâu nhanh vậy? Cô ấy bảo tao học hành cẩn thận, không được phân tâm. Tao học hành cẩn thận, nhưng vẫn nhớ cô ấy, chuyện tình cảm, thật sự không phải tao có thể khống chế.”



Chương Nguyệt Sơn lười nghe tâm tư xoắn xuýt của thiếu nam thanh xuân anh Mộng, chìa tay quấn băng vải cho Sở Dụ nhìn, “Giống Ninja không? Ngầu chứ?”



Sở Dụ nhìn tay Chương Nguyệt Sơn, lại nhìn nhìn chân mình, cảm thấy Chương Nguyệt Sơn đúng là đẹp hơn mình rất nhiều lần, tức lắm á!



Lên lầu, Sở Dụ được anh Mộng và Lý Hoa một trái một phải đỡ đi, căn bản cũng không có cho cậu cơ hội chân chạm đất. Đến ký túc xá, Sở Dụ lục ra một đống đồ ăn vặt, đám người ồn ào đến trời tối mới tản đi.



Buổi tối, Chúc Tri Phi cũng chạy tới gõ cửa, nhìn thấy Sở Dụ, mắt lập tức liền đỏ.



Sở Dụ chỉ chỉ chân mình, “Ngoại trừ chân đau, không bị vết thương khác, người cũng rất ổn.”



Chúc Tri Phi hít hít mũi, lại không nhịn được cười, “Tớ còn chưa hỏi, sao cậu đã cướp trả lời trước?”



“Tớ đây không phải trả lời ra kinh nghiệm sao?” Sở Dụ cong mắt cười, cậu tỏ vẻ thở dài, “Ài, thiện hữu thiện báo, tớ chắc là quá thiện lương, ông trời không nỡ thu nhận tớ.”



Chúc Tri Phi cười nói, “Còn có câu, người ngu có phúc của người ngu!”



Sở Dụ thuận tay rút giấy bên tay nện qua, cười mắng, “Có ai thăm bệnh như cậu à?”



“Tớ đây không phải khơi dòng sao.”



Chúc Tri Phi ném giấy trở lại, đi vào trong nhìn hai cái, “Anh Lục đâu?”



“Anh Lục cậu đi ăn cơm rồi, thuận tiện đóng gói đồ ăn về giúp tớ.”



“Vậy được, tớ về trước. Cả ngày đến tối ở lớp học thêm, bận tới mức bài tập của tớ còn chưa làm xong.” Chúc Tri Phi xác định Sở Dụ không có chuyện gì, thả lỏng, trước khi đi còn tỉ mỉ đóng cửa lại.



Mọi người đi rồi, trong túc xá chỉ còn lại một mình Sở Dụ.



Cậu ngồi trên mặt thảm ngây ra một lát, chống người dậy, nhảy một chân, đi bật tất cả đèn. Chờ cả phòng ký túc sáng trưng, cậu suy nghĩ một chút, lại từ trong hòm đồ linh tinh, tìm ra cái đèn pin chưa bao giờ dùng, nhét vào cặp sách.



Đặt cặp sách vào bên cạnh, Sở Dụ lúc này mới một lần nữa ngồi yên ổn, tùy tiện tìm một quyển manga đọc.



Buổi tối, ở trong group lớp reply an ủi khắp nơi, gọi điện thoại cho Sở Hy và Sở Huyên hồi báo tình hình, lại nghe dì Lan ở nhà gọi điện thoại đến càm ràm nửa tiếng, Sở Dụ nhìn thời gian, giật mình đã gần 12h, cũng lên giường chuẩn bị ngủ.



Nhưng vừa nhắm mắt không được một lát, cậu lại ngồi dậy, lấy cặp sách tới, đặt bên gối.



Mơ mơ màng màng ngủ mất, Sở Dụ đột nhiên cảm giác giường lung lay kịch liệt, trên trần nhà còn có cát đá không ngừng nện xuống.



Cậu chợt mở mắt ra, theo bản năng nhảy xuống giường, lại rất nhanh kịp phản ứng — không, không đúng, là ảo giác.



Dưới ánh đèn sáng rực, Sở Dụ dựa vào tường trắng đứng, nuốt nước bọt.



Đánh giá toàn bộ xung quanh một vòng, Sở Dụ vẫn hô hấp dồn dập, nhịp tim nhanh hơn, làm thế nào cũng không bình tĩnh được.



Mò điện thoại mới qua, Sở Dụ theo bản năng gọi điện thoại cho Lục Thời, trong giọng nói là sợ hãi mà chính mình không phát giác.



“Lục Thời, cậu, cậu có thể đến đây không?”



Không tới hai phút, tiếng động của khóa cửa, Lục Thời cầm lấy cái chìa khóa, mở cửa tiến vào.



Sở Dụ đứng dán tường, mắt nhìn chằm chằm anh, không dịch chuyển một tấc.



Lục Thời không hỏi, tại sao hơn nửa đêm bật hết đèn, cũng không hỏi tại sao lại đặt cặp sách bên gối, tại sao không nằm trên giường, mà chân trần đứng bên tường.



Anh chỉ đi tới, nằm xuống trên giường Sở Dụ, “Nào, ngủ thôi.”



Một khắc kia nhìn thấy Lục Thời, nhịp tim từ từ vững vàng. Sở Dụ trấn tĩnh, một nhân nhảy tới, một lần nữa nằm xuống giường.



Sở Dụ không có lời tìm lời, “Vừa nãy cậu ngủ chưa?”



“Chưa, tắm xong, đang làm bài.”



“Làm bài? Môn nào?”



“Vật lý.”



“À.” Sở Dụ, lại nói, “Đề khó không?”



“Không khó.”



Sở Dụ còn muốn hỏi, Lục Thời lại, che mắt cậu, “Nên ngủ rồi.”



“Ừm.”



Sở Dụ ậm ờ một chút, lại nhỏ giọng nói, “Tay cậu...... có thể trước tiên đừng lấy ra được không?”



“Ừ.”



Nghe thấy Lục Thời đáp ứng, Sở Dụ lại thấp thỏm, “Cậu có thể cảm thấy tớ, cả ngày nhiều chuyện như vậy không?”



Cậu có chút sợ Lục Thời sẽ ngại cậu phiền.



“Không biết.”



Lúc này, tiếng điện thoại rung lên.



Tay Sở Dụ chống nửa người, thò đầu nhìn, “Điện thoại ở trên bàn học, hẳn là của cậu, có cần tớ cầm giúp không?”



“Nằm yên.”



Lục Thời đứng dậy, chân không giẫm trên thảm, cầm lấy điện thoại, nhưng vẫn không ấn nghe.



Sở Dụ ém chăn, nhìn đường cong gò má Lục Thời siết càng ngày càng chặt, không nhịn được nói, “Nếu không muốn nhận, thì không nhận? Hoặc là tớ nhận giúp cậu, cứ nói cậu không ở đây, thế nào?”



“Không cần.”



Lục Thời ấn nghe, đặt ống nghe bên tai.



Cách gần, trong phòng lại rất yên tĩnh, Sở Dụ mơ hồ nghe thấy là nam đang nói chuyện, giọng điệu không tốt lắm, hình như đang chỉ trích Lục Thời hai hôm trước tại sao không nhận điện thoại.



Lục Thời mặc quần thể thao đen rộng thùng thình, T-shirt màu xám, tay trái đút trong túi áo, rũ mắt, vẻ mặt không có chút sóng động.



“Anh rốt cuộc có đang nghe không?”



Lục Thời lúc này mới mở miệng, “Đang nghe.”



Bên kia ống nghe yên lặng một lát, đổi thành tiếng một người phụ nữ.



Lục Thời thấy Sở Dụ dựng thẳng lỗ tai, hai chữ tò mò đều sắp viết trên mặt, dứt khoát trực tiếp ấn hands-free.



“Lục Thời, con đừng cãi nhau với ba, con hai hôm nay không nhận điện thoại, ông ấy rất lo cho con.”



Sở Dụ vừa nghe đã nghe ra, là người mẹ nói chuyện kỳ cục kia của Lục Thời!



Cậu ôm chăn, cảm thấy logic này cũng rất kỳ quái, Lục Thời vừa nãy đâu cãi nhau với ba?



Phương Vy Vân tiếp tục nói, “Lần trước con đã đáp ứng ba con, tiệc mừng thọ của ông nội con nhất định sẽ về, ba con chỉ muốn hỏi con xem, bao giờ thì về nhà.”



Âm sắc Lục Thời lạnh nhạt, “Ngày mừng thọ con sẽ trực tiếp đến đó.”



Trong lời nói Lục Thiệu Chử tràn đầy tức giận, “Bảo anh về nhà một lần, là đòi mạng của anh hay là thế nào? Trực tiếp đến đó? Anh dứt khoát đừng về nữa!”



Ngữ điệu Lục Thời không gợn sóng, “Thật à?”



Rõ ràng là chỉ chờ Lục Thiệu Chử đáp ứng, anh liền trực tiếp không về nữa.



“Lục Thời!”



Lục Thiệu Chử tức giận, lại được Phương Vy Vân khuyên hai câu, miễn cưỡng gằn xuống nóng nảy, “Đến nơi sớm chút, con là cháu trai độc nhất, khách khứa đều đến, con không có ở đó, ăn nói thế nào?”



“Biết rồi.”



“Giọng điệu anh, anh cho rằng anh đang nói chuyện với ai? Anh —”



“Thiệu Chử, đừng dữ với con, em nói.” Phương Vy Vân cướp điện thoại, âm thanh dịu dàng, dặn dò, “Lục Thời à, đừng tính toán với ba con. Con ở bên ngoài một mình, mẹ không chăm sóc được con, tự con phải chăm sóc tốt bản thân, biết không? Thời tiết lạnh rồi, quần áo mặc nhiều chút, đừng như mẹ, bị bệnh không dậy nổi. Nếu con bị bệnh, mẹ đau lòng lắm đấy, phải không?”



Sở Dụ cảm thấy bà dì này lại bắt đầu nói lời kỳ cục, dùng sức khỏe mà nhỏ thuốc mắt (*) cho Lục Thời.




((*) nhỏ thuốc mắt: ý là đâm chọc, nói móc)



Cậu hơi lo lắng Lục Thời sẽ tức giận, hoặc là buồn, nhưng chờ cậu cẩn thận quan sát vẻ mặt Lục Thời, lại phát hiện bên môi Lục Thời dính chút cười, trong mắt toàn là chế giễu lạnh nhạt, giọng điệu thờ ơ, “Nói xong chưa?”



Phương Vy Vân ngẩn ra, “Lục Thời, sao con nói chuyện với mẹ như vậy? Con tâm trạng không tốt sao, có phải ở bên ngoài chịu oan ức gì không?”



Sở Dụ ở bên cạnh nghe nhìn, có loại cảm giác Lục Thời đang thờ ơ xem trò vui.



Trước khi Lục Thiệu Chử nói chuyện, Lục Thời mở miệng nói, “Con muốn ngủ.” Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.



Ném di động, Lục Thời hỏi Sở Dụ, “Thú vị không?”



Sở Dụ gật gật đầu, “Rất thú vị, mẹ cậu bà ấy nói chuyện...... vẫn kỳ cục.”



Lục Thời lại nằm xuống, kéo kín chăn, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Sở Dụ, “Bà ấy không phải mẹ tớ.”



Quả nhiên.



Sở Dụ gật gật đầu, “Ừ, nghe ra được.”



Phát hiện Lục Thời không muốn nhiều lời, Sở Dụ cũng không có hỏi nhiều, một mình lặng lẽ ở trong lòng não bổ ra vở tuồng, thuận tiện đau lòng nhóc đáng thương Lục Thời bị mẹ kế ngoài sáng trong tối chèn ép, cuối cùng phải bỏ nhà đi, tự lực cánh sinh.



“Đang nghĩ gì?”



Sở Dụ thẳng thắn, “Nghĩ chuyện của cậu.”



Lục Thời giơ tay lên, che kín mắt Sở Dụ, “Đừng nghĩ nữa, ngủ.”



Sở Dụ ngoan ngoãn nhắm nghiền mắt.



Sở Dụ là bị đánh thức.



Cậu cảm giác có đầu ngón tay sờ qua môi mình, xốp xốp ngứa ngứa, đối phương dọc theo đường môi chậm chạp cử động, cuối cùng dừng ở vị trí châu môi (*), trực tiếp tiến đầu ngón tay vào trong miệng cậu.




((*) châu môi: phần nhô ra ở trên môi trên)



Sau đó lực rất nhẹ, nhưng hoàn toàn không cho cự tuyệt cạy mở răng cậu.



Sở Dụ hoảng, cũng không dám mở mắt.



Cậu có thể cảm giác được đầu ngón tay Lục Thời đụng vào đầu lưỡi mình, giống như trêu ghẹo, đè ép trên dưới. Sau đó được voi đòi tiên, chống lên vách trong miệng trơn mềm.



Sở Dụ nhớ tới cuộc điện thoại trước lúc ngủ Lục Thời nhận, trong lòng đoán, Lục Thời hiện tại, chắc là tâm tình lại hơi không bình thường.



Cậu cố gắng thả lỏng, không giãy dụa, mà lỏng lẻo ngậm ngón tay Lục Thời, mặc anh hành động.



Tới lúc một ngón tay khác của Lục Thời vân vê vành tai cậu, khàn giọng ở bên tai cậu nói, “Tỉnh rồi, thì cắn đi, sau đó nói cho tớ biết, có thích vị máu của tớ không.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK