• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Dụ mơ hồ nhận ra nguy hiểm.



Cậu phát hiện, kể từ sau khi cậu đáp ứng Lục Thời, chỉ sẽ hút máu của anh, người trước mặt, dường như triệt để lên tường cao, tâm tình hoặc hành động, đều trở nên trực tiếp hơn, càng thêm được voi đòi tiên.



Cũng càng thêm chân thật.



“Cậu thất thần rồi.”



Giọng nói hơi khàn xông vào lỗ tai, nhanh chóng câu trở lại suy nghĩ phát tán của Sở Dụ.



Cậu cảm thấy tình huống hiện tại, cậu có hơi không ứng phó được.



Hơn nữa, mơ thấy mình là hoàng đế thì thôi, lại còn mơ thấy Lục Thời là ái phi của mình! Còn mặc nữ trang!




Sở Dụ mày thật biến thái!



Ấp a ấp úng hồi lâu, Sở Dụ trả lời luẩn quẩn, “Tớ, tớ quên mất rồi! Đúng, tớ quên rồi! Tớ chỉ nhớ được, tớ làm hoàng đế, ngồi trên ghế rồng, lên triều sớm. Ái phi gì gì đấy, tớ không có ấn tượng gì cả!”



Cậu cố gắng mở to hai mắt, hi vọng Lục Thời có thể thấy rõ chân tâm hết sức chân thành trong mắt cậu.



“Quên?”



Giọng Lục Thời rất nhẹ, giơ tay lên, đầu ngón tay vừa nhẹ vừa chậm chạp sờ lên vành tai trắng nõn nhẵn nhụi của Sở Dụ, giống như miêu tả mà trượt đi, dọc theo má, xương gò má, rơi vào đuôi mắt, thong thả.



“Thật sự quên rồi?”



Sở Dụ giống như bị làm định thân chú (*), không dám cử động.




((*) định thân chú: bị làm phép đứng yên không nhúc nhích được)



Cậu đối diện hai mắt đen trầm của Lục Thời, cổ họng phát khô, khó khăn lên tiếng, “Ừ, thật sự quên rồi.”



Lục Thời nhìn Sở Dụ một lát, bỗng nhiên đứng thẳng, thu tay lại, một lần nữa đút vào trong túi quần jean, “Vậy thì thôi.”



Thời tiết càng ngày càng lạnh, Sở Dụ rời giường cũng càng ngày càng khó.



Sau lần thứ 3 giống như mộng du rời giường đi mở cửa cho Lục Thời, Sở Dụ cảm thấy tiếp tục như vậy không được.



Cậu từ trong ngăn kéo, lục ra chìa khóa dự bị của cửa phòng ký túc, đưa cho Lục Thời, “Cho cậu, buổi sáng tự cậu mở cửa đi vào, như vậy tớ có thể ngủ thêm 3 phút.”



Đối với ngủ nướng mà nói, 3 phút, cũng đã đủ quý, hiếm có!



Lục Thời nhận lấy chìa khóa, móc trên ngón tay, cầm lấy, “Được.”



Buổi tối hôm đó, Sở Dụ liền phát hiện như vậy rất tiện. Quên mang chìa khóa, không sao hết chỗ Lục Thời có, sẽ không bị nhốt ngoài cửa.



Lại qua một ngày, Sở Dụ dứt khoát lười mang chìa khóa, dù sao Lục Thời mang theo, sẽ mở cửa giúp cậu, hoàn mỹ!



Mồng 1 tháng 11, đại hội thể dục thể thao.



Mấy ngày trước, cả sân trường tư nhân Gia Ninh, đã cắm cờ treo biểu ngữ khắp nơi, viết khẩu hiệu kiểu như “Thanh xuân bay lên không phụ thiều quang”, “Chạy bộ tôi bạn cậu ấy, sống đến 98”.



7 rưỡi sáng lễ khai mạc, yêu cầu bảy giờ đã phải đến thao trường tập hợp.



Sở Dụ đang tiến hành giằng co khó khăn với chiếc chăn.



Nghe thấy tiếng “cạch” của khóa cửa mở ra, Sở Dụ nửa mở mắt, duỗi tay về phía Lục Thời đi vào, hàm hồ nói, “Mau, giúp tớ một tay, để tớ rời khỏi gối đầu......”



Lục Thời cầm tay Sở Dụ.



Sau đó Sở Dụ cứ như vậy nắm lỏng lẻo, lại mơ mơ màng màng ngủ mất.



Chờ đồng hồ báo thức lại lần nữa kiên nhẫn kêu điên cuồng, Sở Dụ mới rất không tình nguyện mở mắt ra.



Cậu ngồi dậy, theo thói quen giơ tay, để Lục Thời mặc quần áo giúp cậu.



Mặc xong, phát hiện Lục Thời vắt một cái cà vạt lên cổ cậu.



Sở Dụ ngáp một cái, mới nhớ tới, đây là chủ ý Chương Nguyệt Sơn nghĩ ra.



Ban đầu, Chương Nguyệt Sơn thương lượng với cán sự lớp, có nên mua quần áo đồng phục không, mọi người mặc đi vào sân, cả một lớp, đẹp mắt, còn có thể chữa trị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.



Nhưng quần áo quá xấu, chọn tới chọn lui không có cái bắt mắt, mọi người tỏ vẻ rất ghét bỏ.



Cuối cùng Chương Nguyệt Sơn cũng lười chọn tiếp, dứt khoát bán sỉ cà vạt màu đen nhỏ, và nơ bướm phong cách preppy màu xanh lá đậm, nam sinh mỗi người một cái cà vạt, nữ sinh mỗi người một cái nơ bướm, quần áo thì mặc áo sơ mi trắng đồng phục.



Mọi người đều cảm thấy rất vừa lòng, toàn bộ bỏ phiếu.



Nhớ tới chuyện này, Sở Dụ mở mắt ra, đánh giá Lục Thời.



Sau đó cơn buồn ngủ lập tức tỉnh táo.



Đồng phục trường tư Gia Ninh cắt tỉ mỉ vừa người, tùy tiện kéo một người, cũng có thể mặc ra được hơi thở thanh xuân bay lên cao ngất.



Bình thường, Lục Thời quen cởi một hai nút trên cùng, để lỏng cổ áo, lần này cũng không ngoại lệ, cho nên cà vạt nhỏ đen thắt rất lỏng, tản mạn lại tùy ý treo ở đó.



Không nghiêm cẩn, không nề nếp, không phù hợp lễ nghi.



Nhưng có loại thờ ơ rất đẹp.



Hơn nữa, loại lạnh nhạt trên người Lục Thời, thỉnh thoảng lộ ra khí chất không quá hợp với tuổi, xen lẫn với cảm giác thiếu niên, quả thực đòi mạng.



Sở Dụ có chút không dời mắt nổi.



Mắt, mũi, môi, hầu kết, chút xương quai xanh lộ ra —



Người này sao lớn lên, đẹp vậy.



Lục Thời cúi đầu, ngón tay linh hoạt đeo cà vạt giúp Sở Dụ, hỏi cậu, “Nhìn gì?”



“Cậu.”



Trong mắt xẹt qua ý cười, Lục Thời để cà vạt đã thắt xuống, kiên nhẫn tỉ mỉ chỉnh sửa cổ áo sơ mi giúp Sở Dụ.



“Đẹp không?”



Sở Dụ gật đầu lia lịa, “Đẹp!”



“Ừ, tự mình mặc quần, đến thao trường.”



Lúc Sở Dụ và Lục Thời đến, trên bãi tập chật kín toàn là người.



Chương Nguyệt Sơn xách tấm bảng màu lam viết “Lớp 11A”, vừa thấy Sở Dụ, “Hoa khôi trường, thật sự không thể làm người đi đầu? Thật sự không suy nghĩ thêm?”



Bình thường loại chuyện này, nếu không phải tìm người cao nhất lớp, thì tìm người đẹp nhất lớp.



Lớp A Sở Dụ đẹp nhất, công nhận.



Nhưng Sở Dụ không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, “Giơ bảng ngu lắm! Tao không cần!”



Mắt Chương Nguyệt Sơn chứa thất vọng và khổ sở, “Hoa khôi trường, mày mấy hôm trước không phải nói như vậy!”



Sở Dụ lẽ thẳng khí hùng, “Lớp trưởng, mày mấy hôm trước cũng không phải nói như vậy! Rõ ràng đã nói, đến trường đua dắt một con ngựa, tao mặc đồ cưỡi ngựa, cưỡi ngựa giơ biển lớp, phong cách Dora rõ ngầu! Giờ không có ngựa, mày cũng đánh mất tao.”



Khuỷu tay anh Mộng đụng đụng Chương Nguyệt Sơn, nhìn có chút hả hê, “Lớp trưởng, đúng thế đúng thế, nồi của mày!”



Chương Nguyệt Sơn chống biển lớp như quải trượng trên mặt đất, “Tao cũng muốn dắt ngựa đến thể hiện ngầu chứ, nhưng ngựa sẽ ị, đến lúc đó chúng ta vào sân đi nửa vòng, để lại cái gì đó, làm sao đây?”



Vuốt vuốt mái tóc, Chương Nguyệt Sơn ném biển lớp, “Anh Mộng, nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ này, phó thác cho mày!”



Anh Mộng đầy mặt khiếp sợ, “Tao?”



Chương Nguyệt Sơn nháy nháy mắt, tay đặt ở khóe miệng, giả vờ chặn lại, “Tao nói với mày nè, tao đã nghe ngóng, dẫn đầu lớp B mày biết là ai không? Chính là tiên nữ mày đang theo đuổi! Có muốn đứng một hàng với cô ấy không? Có muốn cách một lá cờ màu, thâm tình nhìn nhau với cô ấy?”



“Muốn!”



Anh Mộng hớn hở nhận lấy biển lớp, “Cái biển này, tao giơ!”



Chờ anh Mộng rời đi, Sở Dụ nhớ lại, “Lớp trưởng, không phải chứ, dẫn đầu lớp B không phải lớp phó thể dục cao 1m9 của lớp bọn họ sao?”



Chương Nguyệt Sơn bịt miệng Sở Dụ, “Nhỏ giọng nhỏ giọng, ngàn vạn đừng để anh Mộng nghe thấy, có thể lừa một lần thì một lần!”



Hắn đầy mặt thâm trầm, “Ài, anh Mộng sao dễ lừa hơn mày chứ?”



Sở Dụ:??



Chờ lớp A đi vào sân, đứng ở vị trí dự định, Sở Dụ cách kẽ người nhìn thấy, anh Mộng giống như cọc tiêu, đứng nghiêm, thỉnh thoảng nhìn về phía đất trống bên cạnh, đầy mặt mong đợi.



Theo khẩu hiệu lớp B hô, vòng quanh sân, càng ngày càng gần, anh Mộng có chút hưng phấn, nhưng vẫn vẻ mặt căng chặt, mắt nhìn phía trước.



Lớp B từ sau hướng lên trước, đứng ở vị trí dự định.



Anh Mộng đã làm xong chuẩn bị tâm lý, ánh mắt chứa gợi tình, nghiêng đầu nhìn sang.



Đập vào mắt chính là, một tên đàn ông da ngăm đen, còn cường tráng hơn mình.



???



Lớp phó thể dục lớp B lộ ra nụ cười trong sáng, một hàm răng trắng, hữu hảo gật đầu chào hỏi, hỏi anh Mộng,”Người anh em, mày sao thế, mắt rút gân?”



Anh Mộng lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy trái tim vỡ nát, lại quay đầu lại, lườm Chương Nguyệt Sơn.



Chương Nguyệt Sơn ngẩng đầu nhìn bầu trời, kiên quyết không kết nối tầm mắt đòi mạng của anh Mộng.



Tiếp đó chính là hiệu trưởng phát biểu, hiệu phó nói chuyện, trọng tài tuyên thệ, vận động viên tuyên thệ.



Cả quá trình, Sở Dụ đều đứng mệt.



Cậu đi theo Lục Thời, đứng ở đoạn cuối đội ngũ.



Đứng tới mức chân hơi nhũn, cậu dịch chuyển biên độ nhỏ về phía Lục Thời, cảm thấy khoảng cách không sai biệt lắm, liền bắt đầu dựa vào trên người Lục Thời.



Lục Thời phát hiện, không né tránh, ngược lại đứng thẳng, để Sở Dụ dựa thoải mái hơn chút.



Sở Dụ rất tự hiểu rõ bản thân nhỏ giọng nói thầm, “Ài, Sở Dụ, mày yếu ớt quá đi.”



Lục Thời phối hợp ngữ khí của cậu, “Cậu cũng biết à.”



Không dễ dàng đi hết quá trình, mỗi lớp chia cho lớp mình một mảnh ngồi xuống.



Hai phút đầu còn rất an tĩnh, không đầy một lát, lập tức giống như bỏ lệnh cấm, hạt dưa thịt khô socola, đồ ăn vặt có thể từ hàng đầu ném tới hàng cuối cùng.



Lão Diệp cười ha ha, cũng mặc kệ, còn cười híp mắt cảm khái nói, “Đây chính là thanh xuân phấn chấn chứ!”



Sở Dụ buổi tối hôm trước đọc manga muộn, có chút buồn ngủ.



Cậu ngáp một cái, hỏi Lục Thời, “3000m của cậu bao giờ?”



Tay Chương Nguyệt Sơn cầm danh sách trình tự thi, tranh đáp lại, “Lập tức bắt đầu! 3000m nam là hạng thi thứ 2, còn 5 phút, Lục thần có thể lên đường đi điểm danh rồi.”



Hắn lòng tin tràn đầy, “Lục thần, top 3 có thể có vi tích phân, lớp luôn vi tích phân xếp hạng top 5, là có tiền thưởng! Lúc tớ tính vi tích phân, tính hạng nhất cho cậu.”



“Ừm, ok.”



Chờ Lục Thời đến chỗ kiểm tra điểm danh, Sở Dụ nhìn xa xa, đoán thời gian gần đến rồi, bắt đầu tìm cặp sách của mình.



Chương Nguyệt Sơn xách cặp từ bên cạnh qua giúp cậu, “Hoa khôi trường, sao thế?”



Sở Dụ nhận lấy cặp sách, nhướng mày, “Tao muốn cổ vũ cho Lục Thời!”



Nói xong, Sở Dụ ôm lấy, đi tới hàng đầu lớp, kéo khóa kéo ra, từ trong túi lấy ra 3 hộp giấy dai.



Mở hộp ra, Sở Dụ lấy đồ bên trong ra, bày từng cái lên đất.



Giáo viên chủ nhiệm lão Diệp rất có hứng thú, nhìn 3 cái giá kim loại xếp lần lượt trên đất, bên trên đặt một cái hỏa tiễn mũi nhọn hướng lên trên màu đỏ, hỏi Sở Dụ, “Mô hình hỏa tiễn nhỏ? Học sinh Sở Dụ, cái đó có tác dụng gì?”



Sở Dụ rất hưng phấn, “Dùng để cổ vũ Lục Thời, em lập tức biểu diễn.”



Vừa nói, cậu từ trong cặp móc ra bật lửa đã sớm chuẩn bị, đốt kíp nổ.



Chỉ nghe “biu —” một tiếng, hỏa tiễn to bằng cánh tay bay lên không trung, phần đuôi kéo ra một bức tranh chữ màu đỏ dài mảnh, bên trên viết mấy chữ lớn, “Mọi người, không cần tranh cướp.”



Ánh mắt toàn bộ sân vận động tụ tới đây.



Sở Dụ chạy đến ngồi trước người thứ 2, đốt dây dẫn, lại “biu —” một tiếng, hỏa tiễn nhỏ bay lên không trung, trên tranh chữ đỏ chót lần này viết, “Hạng nhất, Lục Thời.”



Một tiếng “biu —” cuối cùng.



Tranh chữ viết hoành phi:
Đa tạ đa tạ.



Hết sức lớn lối, bá đạo, có phô trương.



Mọi người đều bị thao tác này dọa.



Lão Diệp ngửa đầu nhìn tranh chữ màu đỏ bay tới bay lui trong gió, đánh giá, “Thái độ khiêm tốn, biết nói đa tạ, ý tưởng cũng rất không tệ, chính là câu đối trên dưới không quá tinh tế, học sinh Sở Dụ, vận dụng ngôn ngữ của em phải cố gắng hơn nữa.”



Anh Mộng đang đứng bên đường chạy, cầm nước khoáng và socola đường glu-cô trong tay, chuẩn bị lúc có bạn học ngã xuống, cứu người.



Nhìn hoành phi phiêu lãng theo gió phía xa xa, hắn không nhịn được, “** mẹ, hoa khôi trường thật sự rất lớn lối, kỹ thuật kéo thù hận này, đỉnh nhất!”



Lục Thời đứng ở vị trí xuất phát, nghe vậy hỏi ngược lại, “Có vấn đề?”



“Pằng” một tiếng, súng lệnh vang lên, sau đó, là tiếng cố lên cao cao thấp thấp.



Bên cạnh đường đua tụ tập không ít nữ sinh, toàn là đến xem Lục Thời.



Sở Dụ phóng hỏa tiễn nhỏ xong, liền chạy đến điểm cuối, khoảng cách gần nhìn tình huống thi đấu của Lục Thời.



Dù gì hạng mục cũng là cậu chọn, kế hoạch huấn luyện là cậu lập ra, phải đến xem.



Nhìn quanh hai bên, Sở Dụ buồn bực, “Nhiệt tình của mọi người đối với cuộc thi thể dục vậy mà tăng vọt như vậy?”



Anh Mộng: “Đều là đến xem Lục thần.”



“Xem Lục Thời?”



“Đúng vậy,” Anh Mộng cảm giác sâu sắc loại chuyện hâm mộ này, suy nghĩ một chút, lo Sở Dụ buồn, lại bồi thêm một câu, “Hoa khôi trường không sao đâu, nếu mày ra sân chạy bộ, cũng có nhiều nữ sinh như vậy vây xem! Nhân khí của mày cũng rất cao!”



Sở Dụ gật gật đầu, không nói chuyện.



Lục Thời thể lực tốt, sức bật lại mạnh, vẫn luôn chạy ở vị trí thứ nhất, bỏ người thứ 2 non nửa vòng.



Chương Nguyệt Sơn cầm danh sách trình tự thi, vừa khẩn trương vừa kích động, “Lục thần khẳng định không có vấn đề đúng không? Có phải có thể cầm hạng nhất không? Phải không phải không? Nhất định khởi đầu tốt đẹp nhé lớp mình!”



Trong miệng Sở Dụ nói, “Khẳng định hạng nhất, không có hồi hộp.”



Nhưng trong lòng vẫn có một chút khẩn trương.



Đến lúc nửa vòng cuối, hạng 2 bắt đầu gia tăng tốc độ, Lục Thời cũng tốc độ nhanh, xông về phía điểm cuối, như gió.



Chương Nguyệt Sơn thở ra, “Tên tiểu tử hạng 2, trừ khi chân đạp Phong Hỏa Luân, nếu không không thể nào vượt qua Lục thần!”



Anh Mộng đã chuẩn bị xong khăn lông nước khoáng socola, kéo giọng hô, “Lục thần cố lên! Xông lên!”



Sở Dụ mắt thấy Lục Thời càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, ma xui quỷ khiến, đứng ở vị trí sau điểm cuối.



Giống như một cảnh dài, trong tầm mắt, Lục Thời tới gần, gần đến mức có thể thấy rõ đường cong cơ bắp căng lên của anh, vết ẩm ướt của mồ hôi trên da.



Vượt qua điểm cuối.



Giáo viên trọng tài bên cạnh báo thành tích, “Hạng nhất!”



Bởi vì quán tính, Lục Thời sau khi vượt qua điểm cuối, tiếp tục chạy một đoạn, cuối cùng dừng trước mặt Sở Dụ, dỡ xuống khí lực toàn thân, ngã xuống trên người cậu.



Sở Dụ lui về phía sau nửa bước, chống đường chạy xi măng nhựa, đứng vững.



Hai tay đỡ Lục Thời.



Cách quá gần, có thể cảm giác được ý nóng từ mỗi tấc da phát ra của Lục Thời, mồ hôi ướt tóc nhỏ giọt trên da mình, cùng với tiếng thở gấp bên tai.



Giống như người ra sân chạy 3000m là mình vậy, nhịp tim Sở Dụ có hơi nhanh.



Cổ họng Lục Thời mang theo ý cười trầm khàn, “Ngoan vậy, ở đây đón tớ?”



“Ừ.”



Sở Dụ có chút nghèo từ.



Lục Thời cười khẽ, lại gọi tên cậu, “Sở Dụ.”



“Gì thế?”



“Muốn cắn tớ không?” Giọng Lục Thời đè rất thấp, hơi thở rất nặng, “Tớ muốn rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK