Hôm đó đổ mưa rất to, nước mưa liên tục không ngừng dọc theo tường thủy tinh chảy xuống, giống như màn che ngăn cách tất cả.
Cậu ngậm lấy vai Lục Thời, do dự không dám dùng sức.
Lục Thời lại thủ thỉ, “Ngoan, cắn xuống đi.”
Cảm giác vui sướng và thỏa mãn khổng lồ lần đầu tiên hút máu tươi trong ký ức, lại một lần nữa đánh thức tại thời khắc này, nổ tung ầm ầm ở chỗ sâu thân thể.
Sở Dụ cảm thấy một cỗ khô nóng dọc theo sống lưng vọt lên, cậu bắt đầu không nhịn được run rẩy, nhũn ra, thậm chí đứng cũng không vững.
Chỉ có răng dùng sức ngậm lấy môi mỏng của Lục Thời, không nỡ buông ra một chút.
Nhận thấy được đau nhói càng thêm rõ ràng truyền đến trên môi, người trong ngực giống như không xương, Lục Thời thả lỏng tựa vào trên tường, đỡ người vào trong ngực, thỏa mãn thở dài.
Ánh mắt Sở Dụ không tỉnh táo lắm, cậu lỏng lẻo nắm chặt áo khoác Lục Thời, hàm hồ gọi tên Lục Thời, thần thái, động tác, giọng nói, đều lộ ra lệ thuộc sâu sắc không che giấu được.
Lục Thời cực kỳ hưởng thụ.
Anh cần sự ỷ lại giấu kín lại độc nhất vô nhị như vậy, đây là nơi anh nghỉ ngơi, là ánh sáng anh nắm chặt trong tay quyết không đánh mất.
Trong bụi cỏ bên cạnh truyền đến tiếng xột xột xoạt xoạt. Suy nghĩ Sở Dụ hấp lại, hơi đỏ khóe mắt, “Tiếng gì vậy?”
Giọng mũi cậu rất nặng, nói xong, lại không nhịn được dùng đầu lưỡi liếm máu trán ra trên môi Lục Thời.
“Một con mèo, nhìn lâu lắm rồi.”
Động tác Sở Dụ chợt động, cậu cẩn thận ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một con mèo đen đứng trên tường, đang trên cao nhìn xuống bọn họ.
“Nó, nó đã nhìn bao lâu rồi?”
“Từ lúc em đè anh lên tường hôn cắn.”
Sở Dụ đối mắt với con ngươi màu vàng sáng, lại bị gió đêm thổi, hơi tỉnh táo chút.
Thấy Sở Dụ đứng thẳng, Lục Thời dùng bụng ngón tay lướt qua đuôi mắt Sở Dụ, lại thong dong dùng giọng khàn khàn nói chuyện, “Nước mắt thoải mái đã chảy ra rồi? Máu anh uống ngon vậy?”
Âm cuối rất nhẹ, ngữ điệu hơi giương lên, ngay cả không khí xung quanh cũng bị cuốn lên gợn sóng.
Sở Dụ không biết lần thứ mấy nghĩ như vậy —
Người con trai này thật sự quá đặc biệt đến đòi mạng!
Cậu duỗi tay, trực tiếp che miệng Lục Thời, rầu rĩ nói, “Anh, anh bây giờ đừng nói chuyện.”
Nói chuyện hung hơn một chút, nhưng ngữ khí cậu mềm nhũn, giống như làm nũng.
Nói xong, Sở Dụ lại bổ sung một câu, “Em vốn hơi nhũn chân không đứng vững, nghe anh nói vậy, càng nhũn...... càng, càng không đứng vững.”
Đương nhiên, không chỉ là nhũn chân không đứng vững, còn có chút phản ứng khác, nhưng cậu xấu hổ nói. Cơ mà hai người cách gần như vậy, chắc là Lục Thời cũng đã phát hiện.
Ánh mắt Sở Dụ bay loạn, chống lại ánh mắt Lục Thời, lại chợt cố định.
Mắt Lục Thời rất đẹp.
Đôi con ngươi rất đen, lông mi cũng dài, mắt hai mí theo hình mắt quét qua, đuôi mắt hẹp dài lại xinh đẹp.
Bình thường, bên trong đều là lạnh nhạt thờ ơ, nhưng hôm nay, lại giống như hồ nước trong suốt đã dung hòa, thậm chí điểm thêm ý cười.
Sở Dụ nhìn đôi mắt này, không khắc chế được, ghé tới, nhẹ nhàng hôn xuống mí mắt mỏng của Lục Thời.
Bạn trai cậu, mãi đến bây giờ, rốt cục mới hơi thoải mái, vui vẻ chút.
Sáng hôm sau, điện thoại Lục Thời đặt ở đầu giường vang lên. Anh xuống giường, đến ngoài phòng xép nghe điện thoại.
Sở Dụ ngủ mơ màng, trở mình, phát hiện bên cạnh trống rỗng, lại nhắm hai mắt duỗi cánh tay, vỗ trên giường lúc lâu, lúc này mới kịp phản ứng, người không có ở trên giường.
Không tìm thấy dép trước khi ngủ ném đâu, Sở Dụ chân không giẫm trên mặt thảm đi ra ngoài, liền thấy Lục Thời đang đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn cao ốc và nhà cao tầng phía ngoài.
Thò đầu qua, không phát hiện có gì đẹp, Sở Dụ ngáp một cái, “Ai gọi thế?”
“Lục Thiệu Chử.”
“Ông ta? Ông ta gọi làm gì?”
“Hỏi anh Tết âm lịch có về không.”
Cuộc sống của Sở Dụ trải qua hỗn loạn, trong nhầ cậu cũng không có truyền thống ăn Tết.
Mấy năm trước, là bởi vì cha qua đời ngoài ý muốn, người một nhà không đoàn viên được, Thi Nhã Lăng 30 mồng 1 Tết, căn bản đều tăng ca họp, cố ý bỏ qua ngày lễ này, để tránh thấy cảnh thương tình.
Nghĩ tới đây, Sở Dụ cảm thấy, mẹ cậu mấy năm gần đây mặc dù càng ngày càng lạnh nhạt, nhưng yêu ba cậu là thật, cậu hồi bé từng thấy rất nhiều lần, mẹ cậu uống rượu say, nửa đêm ôm hình ba cậu khóc, vừa khóc vừa gọi tên ba cậu, cuối cùng mang theo nước mắt đi ngủ.
Chẳng qua là, bà phải chống đỡ một gia nghiệp lớn như vậy, thề phải ném xuống một số thứ.
Thi Nhã Lăng không đón Tết âm lịch, Sở Huyên và Sở Hy ra ngoài học trường nội trú không về được, ngày lễ này ở Sở gia càng không có ý nghĩa.
Chỉ có dì Lan vẫn kiên trì, mồng 1 Tết âm hàng năm, đều làm món ngon cho Sở Dụ.
Đặt cằm trên vai Lục Thời, Sở Dụ giống như koalas, từ phía sau ôm lấy Lục Thời, lười biếng hỏi, “Sau đó thì sao? Anh nói thế nào?”
“Anh nói không về.”
“Ồ,” Sở Dụ suy nghĩ một chút, “Ông ta hẳn sẽ không miễn cưỡng anh nhất định phải về nhỉ? Vừa xảy ra chuyện Phương Vy Vân.”
Lục Thời gật đầu, “Ừ.”
Đâu chỉ không miễn cưỡng, Lục Thiệu Chử cơ hồ ước gì Lục Thời không nên về. Ông ta chột da, lo Lục Thời sẽ truy hỏi, về lý do
“Mẹ anh lúc sinh anh đẻ khó qua đời”rốt cuộc là thế nào.
Đi qua đi lại trong phòng sách, Lục lão gia tử ngồi phía sau bàn làm việc bị lắc lư hoa mắt, “Anh không thể ngồi yên sao?”
Lục Thiệu Chử lúc này mới dừng lại, ngồi xuống trên ghế.
Lục lão gia tử nhắm hai mắt lại, “Lần này, chuyện Phương Vy Vân bị chọc ra, tuyệt sẽ không phải trùng hợp, tất nhiên là có người theo dõi Lục gia chúng ta. Anh gần đây, cần phải cẩn thận.”
Ông ta lại hỏi, “Lục Thời thế nào?”
Lúc hỏi ra những lời này, ngữ khí Lục lão gia tử là bình thản như thường, nhưng ánh mắt lại không có chút ôn hòa.
“Cha, nói đến Lục Thời, chỗ con cũng có phát hiện mới!”
Trong phòng sách chỉ có hai người bọn họ, Lục Thiệu Chử nói chuyện không quá cố kỵ, nói thẳng, “Điện thoại của Phương Vy Vân bị nghe trộm thời gian dài, nhưng người làm chuyện này rốt cuộc là ai không truy xét được, con nghi ngờ, tìm người cũng tra xét ở trong nhà toàn bộ một lần.”
Ấn đường Lục lão gia tử nhảy lên, ánh mắt sắc bén, “Tra được cái gì?”
Lục Thiệu Chử cẩn thận nói, “Trong dây một sợi chuyền kim cương của Phương Vy Vân, giấu thiết bị nghe trộm.”
Ngón tay Lục lão gia tử gõ thành ghế, trầm giọng hỏi, “Dây chuyền là ai tặng?”
Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng dường như đã biết đáp án.
“Quái là quái ở chỗ, dây chuyền là Lục Thời tặng.” Lục Thiệu Chử ngay sau đó lại nói, “Dây chuyền này là Lục Thời mua tặng Phương Vy Vân, cha biết đấy, Lục Thời từ nhỏ đã thích làm Phương Vy Vân vui, con vẫn nhớ rõ, dây chuyền này sau khi Lục Thời mua về, còn cố ý đến hỏi con, Phương Vy Vân sẽ thích hay không.”
Đốt diêm, châm một điếu xì gà, Lục Thiệu Chử tiếp tục nói, “Lại nữa, con nhớ lúc Lục Thời mua dây chuyền này, còn mua cho mình một cái đồng hồ đeo tay cùng nhãn hiệu. Đồng hồ đeo tay nó không mang đi, đang đặt ở ngăn kéo trong phòng. Lúc con cho người mở đồng hồ ra, phát hiện bên trong cũng có thiết bị nghe trộm.”
Nghe đến đây, ngón tay Lục lão gia tử siết chặt tay vịn ghế, lại chậm rãi buông ra.
Khói xì gà tản ra, Lục Thiệu Chử không có chút phát giác mà ném hộp diêm, “Cha, nhà mình sớm đã bị người theo dõi! Lục Thời tuổi còn nhỏ, lúc mua đồ không chú ý, bị người động tay chân. Dây chuyền Phương Vy Vân thường xuyên đeo, đoán chừng chính là bởi vì vậy, mới bị người tóm được dấu vết giết người, theo sát, chuyện cuối cùng từng bước đi tới cục diện hiện tại!”
“Ừ, thụ đại chiêu phong, Lục gia chúng ta đến bây giờ, thoạt nhìn gọn gàng, trên thực tế, không biết bao nhiêu người đang ở chỗ tối nhìn chằm chằm.” Lục lão gia tử thở dài, lại hỏi, “Phương Vy Thiện anh định làm thế nào?”
Lục Thiệu Chử nụ cười ôn hòa, “Chuyện cô ta tự mình làm sai, bị phán tử hình, chuyện này không đẩy lên đầu chúng ta. Con định vớt người lên, Phương gia mấy năm nay quá suy sụp, không trợ lực nhiều, nhưng Phương Vy Thiện, vẫn có tác dụng. Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ở cửa này, con kéo người một cái, Phương Vy Thiện sẽ nhớ ơn. Người ngoài nhìn, Lục gia chúng ta đối với Phương gia, cũng là hết lòng quan tâm giúp đỡ.”
“Không tệ, cứ làm vậy đi.”
Lục lão gia tử trầm ngâm hồi lâu, lại hỏi, “Thiệu Chử, chuyện Giang Nguyệt Mạn năm đó, anh vẫn nghi cha sao?”
“Cha, con nói lời này, năm đó là con trẻ tuổi khí thịnh, không hiểu chuyện, mới làm nhiều chuyện hoang đường như vậy. Sao sẽ trách cha? Nếu không có cha, cũng không có con hôm nay!”
Lục Thiệu Chử nói xong, lại nghĩ tới, “Cha, cha xem Y Nhị Ty —”
Lục lão gia tử vén mí mắt, “Người phụ nữ kia con nếu thật sự thích, chờ chuyện này qua, cưới về không tồi. Nếu như có thể sinh con trai, thì càng tốt.”
Lục Thiệu Chử vui mừng, nhưng nghĩ lại, “Cha, ý cha là—”
Năm đó vì danh tiếng Lục gia và nguyên nhân khác, ông ta không thể ly hôn với Phương Vy Vân, nhưng ông ta không muốn Phương Vy Vân sinh con, cho nên mới làm giải phẫu buộc ga-rô. Không có nguy hiểm con riêng, những năm này, ông ta ở bên ngoài tình nhân vô số, Lục lão gia tử cũng không hỏi nửa câu.
Ngoài ra, người thừa kế Lục Thời này, cũng khiến người ta hết sức hài lòng và yên tâm.
Nhưng bây giờ—
Lục lão gia tử đứng dậy đi ra ngoài thư phòng, “Lục Thời chỗ nào cũng tốt, nhưng chỉ dựa vào một năm rưỡi nay, nó không về nhà, liền nhìn ra được, đứa nhỏ này chủ ý quá đứng đắn, tính lại bướng, luân lý thân tình, đều không thúc nó được. Không nói con, ngay cả cha cũng không thể khống chế hoàn toàn. Hơn nữa chuyện này, con tưởng trong lòng nó không còn nghi ngờ? Thiệu Chử, nhân lúc giờ vẫn trẻ tuổi, sinh thêm một đứa đi.”
Sở Dụ và Lục Thời lúc về đường Thanh Xuyên, đã gần đến cuối năm. Không ít cửa hàng đóng cửa, trên cột đèn và hàng cây hai bên đường, treo đầy đèn màu hình thù xấu xí và đèn lồng đỏ rực.
Nghe nói bọn họ từ thành phố A về, Ngụy Quang Lỗi xung phong đến đón.
Lúc chờ người đến, Sở Dụ nhìn xe motor ba bánh màu đỏ tươi, sợ ngây người, “Thạch Đầu, đây chính là tọa giá mà cậu mới mua?”
Ngụy Quang Lỗi giữa đông, còn cạo trọc đầu, tôn lên vết sẹo cạnh mắt, thoạt nhìn hết sức giống xã hội đen, giả bộ hung thần ác sát chút, có thể dọa khóc trẻ con.
“Không tệ, secondhand, chính chủ không cần nữa, tớ lượm về sửa chữa, lái ngon.” Hắn duỗi tay vỗ vỗ thanh thép và vải bạt hàn trên đỉnh xe ba bánh, “Tớ đích thân hàn lên đó, ngầu không?”
Sở Dụ thấy hàn rất tinh tế, vỗ tay, “Ngầu! Trời mưa che mưa bình thường chắn gió, trời trong chắn mặt trời, không tệ không tệ!”
Ngụy Quang Lỗi sờ sờ cằm, đắc ý, “Ngồi lên đi, nhanh lên, cho các cậu cảm thụ kỹ thuật lái xe của sư phụ Ngụy!”
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng cười, cảnh sát giao thông thi hành nhiệm vụ quát, “Chiếc xe bên kia là xe ba bánh hay xe ba gác thế, không được đậu ở đây chèo kéo, nhanh lên, lái đi!”
“Ngay đây,” Ngụy Quang Lỗi cuống quít ngồi lên ghế lái, “Anh Lục tiểu thiếu gia, lên xe lên xe, bọn mình đi thôi!”
Chờ lái về đường Thanh Xuyên, xương Sở Dụ suýt nữa bị rung rời ra, cậu vịn Lục Thời, nói câu lương tâm, “Thạch Đầu, tớ cảm thấy, sau này vẫn là không phiền cậu điều động tọa giá nữa!”
Bản thân Ngụy Quang Lỗi cũng bị xóc khó chịu, muốn ói không ói được, liên tục khoát tay, khó nhọc nói, “Tớ cũng cảm thấy vậy, thứ này ngồi, xương đều sắp long ra!”
Sở Dụ rất vui, mình và Ngụy Quang Lỗi đạt thành nhận thức chung, không cần ngồi cái xe nát này nữa!
Cơ mà tọa giá của Ngụy Quang Lỗi vẫn có tác dụng không nhỏ, tỷ như tết nhất mua hàng tết, có thể chất đống hết đồ, một xe kéo về nhà.
Tối 30 Tết, người lớn tụ tập chơi mạt chược xem tiết mục cuối năm, Ngụy Quang Lỗi hào khí, mua một đống pháo hoa, chất trên xe ba bánh, kéo đến bờ sông Thanh Xuyên.
Sở Dụ cầm Noãn Bảo Bảo, bị gió sông thổi rét run, cơ mà run nhiều, cũng quen.
Cậu hỏi Ngụy Quang Lỗi, “Thạch Đầu, cậu xác định, bọn mình đốt pháo hoa thả ở bờ sông, thật sự sẽ không có cảnh sát đến phạt tiền?”
“Dùng nhân cách đảm bảo, bờ sông Thanh Xuyên không ai đến bắt. Tiểu thiếu gia, cậu rốt cuộc thả không?”
“Đương nhiên muốn!”
Sở Dụ đã sớm muốn đốt một xe pháo hoa cho đã ghiền, khổ nỗi không có cơ hội.
Hiện tại hiếm thấy có cơ hội, cậu giúp Ngụy Quang Lỗi cầm pháo hoa bày ra, “Nói thật với cậu, tớ ngay cả tiền mặt cũng mang theo hết rồi, nếu thật sự gặp phải chú cảnh sát đến phạt tiền, tớ phải bảo chú ấy chờ tớ một lát, chờ tớ đốt hết pháo, tớ đóng tiền phạt gấp 10 lần!”
Ngụy Quang Lỗi cười to, “Cậu đây mới là tư thái phú nhị đại chứ! Gìn giữ gìn giữ!”
“Đương nhiên! Cái gì cũng không nhiều, chỉ mỗi xinh đẹp và nhiều tiền!”
Nhớ tới gì đó, Sở Dụ lại quay đầu lại hỏi Lục Thời, “Mấy giờ rồi?”
“Hai phút nữa là 10 giờ.”
“Trời đất!” Sở Dụ đặt đồ trong tay xuống, vội vàng chạy đến bên cạnh Lục Thời, từ trong túi áo khoác Lục Thời lấy điện thoại mình ra, mở nhóm lớp, “Đúng 10h cướp bao lì xì, may mà em không bỏ lỡ!”
Trong nhóm lớp, cơ hồ toàn bộ thành viên online, Chương Nguyệt Sơn đang chủ trì trật tự.
“Lớp trưởng – Chương Nguyệt Sơn: Mọi người cướp bao lì xì văn minh, vui vẻ đón năm mới!”
Tin này một mực xoát bình, xoát đến 10h tất cả mới dừng lại.
Bao lì xì đầu tiên phát ra, Sở Dụ dùng tốc độ tay nhanh nhất cả đời. Nhưng trên màn hình hiển thị “0.01”, Sở Dụ cảm giác mình bị tổn thương!
Cậu giục Lục Thời, “Nhanh nhanh nhanh, cùng cướp bao lì xì đi! Em chỉ cướp được một tí tiền!”
Lục Thời trước giờ không tham gia loại hoạt động này, lần này cũng không ngoại lệ.
Thấy Sở Dụ sốt ruột, anh cau mày, “Chỗ nào hay?”
Sở Dụ giương mắt, nhìn Lục Thời, “Anh ơi, cướp giúp em?”
Lo không thể đả động Lục Thời, cậu còn thêm 2 chữ, “Anh ơi, xin anh!”
Lục Thời không nói chuyện, nhưng cầm điện thoại ra, mở group lớp.
Sở Dụ xác định, mình đã gãi đến chỗ ngứa của Lục Thời — gọi
anh.
Mặc dù có chút gì đó, nhưng hữu dụng!
Ba vòng bao lì xì cướp được, Sở Dụ không thể không thừa nhận sự thật vận may của mình cực kém.
“Lớp phó thể dục – anh Mộng: Đmmm a ha ha ha, hoa khôi trường cái quái gì vậy, giờ đã mười mấy bao lì xì rồi nhỉ? Tiền mày cướp được gộp lại, có được 10 đồng không?”
“Hoa khôi trường – Sở Dụ: Biến!”
“Lớp phó học tập – Phương Tử Kỳ: Tao đếm, hoa khôi trường cướp được 6 đồng 7 mao 5! Ha ha ha ha!”
“Lớp trưởng – Chương Nguyệt Sơn: Tưởng mình cướp được 39 đồng đã là thảm nhất group, không nghĩ đến còn có hoa khôi trường lót cuối! Tao hay rồi, tao đã sống lại!”
“Hoa khôi trường – Sở Dụ: Tình bạn mỏng manh không chịu được khói mù như vậy, không sống được năm nay, chắc tao sẽ phải tuyệt giao với bọn mày!”
Trong group có người hỏi, ai cướp được nhiều nhất.
“Lớp phó học tập – Phương Tử Kỳ: Tao tính toán, Lục thần cướp nhiều nhất, tổng cộng cướp được 2762! Vận may này, đề nghị Lục thần đừng rửa tay, nhanh đi mua vé số!”
Hơn 2700? Có so sánh có bi thương, Sở Dụ tức á!
Đúng lúc này, tiếng Ngụy Quang Lỗi truyền tới, “Ngẩng đầu!”
Sở Dụ theo bản năng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời. Nghe liên tục mấy tiếng “Piu —”, pháo hoa vọt lên không trung, “Ầm ầm ầm” liên tiếp nổ tung.
Điểm sáng nhỏ vụn càng rõ ràng dưới màn đêm đen kịt, giống như ngân hà bắn ra, sao rơi lả tả.
Quang ảnh rơi vào trên mặt sông Thanh Xuyên, bị sóng nước khuấy nát, đẹp lạ lùng.
Dưới pháo hoa nổ tung đầy trời, Lục Thời cúi đầu, hôn đuôi mắt Sở Dụ, “Không giận nữa, của anh đều cho em.”
Sở Dụ còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một “tinh”, thông báo bao lì xì.
Trong group lớp, Lục Thời gửi một bao lì xì riêng, chỉ định Sở Dụ nhận.
Trên bao lì xì là avatar Sở Dụ, mấy chữ phía dưới, “Của anh đều cho em.”