Tới lúc đi trên đường lớn sáng sớm, bị gió mát thổ qua, ngọn nửa kia vẫn chưa tắt, ngược lại còn càng đốt càng mạnh.
Mùi máu tanh, dã tính và tính công kích tràn đầy sàn đấu vật, gợi lên bản năng của Sở Dụ. Cậu liếm liếm môi dưới, nếm được chút mùi thơm ngọt quen thuộc.
Máu của Lục Thời.
Nghĩ đến đây, cùng với hình ảnh liên quan bị nhớ lại, Sở Dụ miệng đắng lưỡi khô, hận không thể lập tức cách xa vạn dặm tên đầu sỏ Lục Thời này.
Cậu cảm giác mình hiện tại, thật sự không chịu được chút kích thích.
Thấy Sở Dụ đi trên đường cùng mình, lại cứ cố ý cách xa 2 bước, tinh thần không ở đây, dáng vẻ không biết đang nghĩ gì, bước chân Lục Thời từ từ chậm lại.
Sở Dụ không phát hiện, tất cả lực chú ý của cậu, đều đặt vào tâm tư nhỏ làm thế nào áp chế kích động của mình.
Đến lúc Lục Thời đột nhiên dừng lại, nắm chặt cổ tay cậu, kéo mạnh cậu đến sau thân cây, ngữ khí nguy hiểm hỏi cậu, “Sở Dụ, em đang nghĩ gì?”
Ánh sáng bốn phía vốn không sáng lắm, càng không nói đến hơn nửa ánh đèn còn bị cành lá tươi tốt của hàng cây bên đường cách trở, Lục Thời đứng trước mặt Sở Dụ, từ trên xuống dưới bao phủ người trong bóng của mình, ánh mắt không vui rất rõ ràng.
Sở Dụ vẫn ngơ chưa kịp phản ứng, đã bị Lục Thời nắm cằm.
Giọng Lục Thời trầm thấp nhu hòa, “Hửm?”
Lệ khí trên người anh vẫn chưa tản sạch, mặt mày đè ép chút nóng nảy, vết rách khóe môi đỏ lên, nhưng chút vết thương nhỏ này, không chỉ không phá hỏng mỹ cảm của tướng mạo, ngược lại tôn lên mấy phần bướng bỉnh và bất tuân cho ngũ quan anh.
Lục Thời ghé quá gần, Sở Dụ theo bản năng muốn lui về sau. Động tác rất nhỏ bị phát hiện, một giây sau, ngón tay nắm cằm Sở Dụ thêm chút lực, con ngươi Lục Thời cũng trầm thêm vài phần.
Hơi thở của đối phương ùn ùn kéo đến, vô cùng tính xâm lược tràn đầy xoang mũi, không thể né tránh. Ngửi mùi này, Sở Dụ cảm giác mình không chịu được.
“Lục Thời, anh, anh không được dựa vào em gần vậy.”
Giọng cậu mềm, còn run rẩy, một cái là có thể phân biệt ra được, cũng không phải là lãnh đạm, cũng không phải là chán ghét, giống hơn là nguyên nhân khác.
Trong lòng có suy đoán, Lục Thời đi phía trước nửa bước, thân thể ghé gần hơn chút, nhận thấy được gì đó, khóe môi anh câu lên, tràn đầy ác ý và trêu chọc, “Ghé gần quá, thì sẽ thế nào?”
Giờ khắc này, Sở Dụ cảm thấy, người này quá là xấu xa! Đã nói không được ghé quá gần, còn cố ý dán tới!
Cậu tức giận nhìn chằm chằm Lục Thời, dựa lưng vào thân cây, lùi cũng không có chỗ lùi. Không đầy một lát, chút tức giận kia hóa thành khói, cậu có chút không nhịn được, dứt khoát yếu thế gọi một tiếng, “Anh ơi.”
Ai ngờ nghe hai chữ này, màu con ngươi Lục Thời sẫm lại, anh nhìn chằm chằm ánh mắt Sở Dụ, cảm xúc tuôn lên sắp hóa thành thực chất.
Sở Dụ nhìn hiểu ám sắc tuôn ra trong mắt Lục Thời.
Hầu kết cậu giật giật, hô nhỏ, “Anh ơi, về thôi.”
Dọc đường đi, hai người không nói gì khác, chỉ là bước chân, che giấu mấy phần vội vàng.
Đèn cửa hành lang hỏng chưa sửa, giẫm lên cầu thang, dừng trước cánh cửa đóng chặt, Lục Thời cầm chìa khóa mở cửa phòng.
Cửa bị đóng “rầm” một tiếng, đèn cũng không kịp bật, Sở Dụ đã bị Lục Thời đè trên ván cửa, nặng nề hôn xuống. Sở Dụ cũng kiềm nén hồi lâu, đường cong cổ xiết chặt, ngẩng cao cằm hôn môi với Lục Thời.
Giờ khắc này, không giống như bình thường.
Xâm nhập và cướp đoạt mãnh liệt mà nguyên thủy giữa giống đực, ở khoảng cách thân mật như vậy, không thể giấu được.
Lực hôn rất nặng, đôi môi hai người phát đau.
Nhưng thuận theo mà đến, kích động càng thêm mãnh liệt khó kìm.
Trong tầm mắt một mảnh đen nhánh, không nhìn thấy gì cả. Chỉ có nhiệt độ của hai người giao nhau, tiến thở hổn hển giống như sợi tơ dày đặc quấn lấy nhau.
Giữa lúc hôn, tay Sở Dụ vòng lấy cổ Lục Thời, tràn ra thanh tuyến căng thẳng khẽ run, “Lục Thời, không......”
“Em muốn.”
Hô hấp Lục Thời cũng dồn dập, anh dụ dỗ, “Ngoan chút, không được cự tuyệt.”
Sở Dụ không nói ra lời nữa, không chịu nổ, cậu hàng phục bản năng hút máu, há miệng cắn vai Lục Thời.
Máu tươi theo cổ họng bị nuốt xuống, sự sung sướng cực lớn mà hút máu mang đến ở dưới tay Lục Thời bị tăng lên lớp lớp, khiến cậu không chịu nổi phát ra nức nở trầm thấp, cơ bắp toàn thân căng thẳng, mấy giây sau chợt buông lỏng.
Bật đèn, Lục Thời đẩy cửa sổ ra, mặc kệ gió đêm xuân thổi vào.
Sở Dụ từ trong ngăn kéo tìm được rượu cồn và tăm bông, thấm ướt tăm bông, cúi người xuống, từng chút thoa lên vết thương ở khóe môi Lục Thời.
Tiện tư thế này, Lục Thời khoát tay lên sau eo Sở Dụ.
Thân thể Sở Dụ mẫn cảm run lên một cái.
Cậu lo Lục Thời lại làm gì đó, cảnh cáo, “Đang khử trùng cho anh, không được lộn xộn.”
“Ừ.”
Lục Thời lười biếng dùng tay chống đầu, mắt nhìn Sở Dụ, giống như thú dữ thu lại nanh vuốt, không có chút uy hiếp nào.
Chờ Sở Dụ khử trùng vết thương hai lần, Lục Thời đứng dậy.
Sở Dụ hỏi anh, “Anh đi tắm?”
Lục Thời hơi rũ mắt, vẻ mặt lười biếng mệt mỏi, “Không tắm, rửa tay.”
Sáng sớm, lúc Lục Thời ra ngoài, Sở Dụ vẫn quấn chăn bông, không rời giường. Trước khi đi, Lục Thời nghiêng người hôn hôn trán trơn bóng của Sở Dụ, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Trong phòng khách sạn nghỉ dưỡng Mangalli, Phương Vy Thiện mặc áo ngủ màu đen, ngồi trên sofa kiểu Âu, bưng một ly cafe.
Mặc dù bị giam một đoạn thời gian, nhưng Phương Vy Thiện rõ ràng không chịu khổ gì cả, vẫn phúc hậu như cũ, nụ cười hòa ái.
Lục Thời từng rất thân cận người cậu này.
Mà bây giờ, hai người ngồi đối diện, đều không có ý mở miệng trước.
Phương Vy Thiện cầm muỗng cafe bằng bạc, từng vòng khuấy cafe, nhiệt khí lượn lờ bay lên, hắn đang đoán, Lục Thời tìm hắn, mục đích rốt cuộc là gì.
Chuyện của chị hắn Phương Vy Vân, hắn mấy hôm trước đã thương lượng với Lục Thiệu Chử — Không biết người đối diện là ai, đang núp trong bóng tối ngáng chân bọn họ.
Thủ đoạn cài máy nghe trộm vào trang sức của Phương Vy Vân và đồng hồ của Lục Thời, khiến người ta khó lòng phòng bị, cho nên chị hắn mới không cẩn thận, để lộ chuyện từng giết người.
Còn bởi vì điện thoại bị nghe lén lâu dài, thường xuyên qua lại, Phương Vy Vân tất nhiên sẽ trong lúc lơ đãng lộ ra chút manh mối.
Cuối cùng bị người tóm được chứng cứ có sẵn — Đêm hôm đó, cảnh sát lặng lẽ đi theo đến dưới cầu, bắt quả tang.
Vốn Phương Vy Vân vẫn còn đường sống, có lẽ sẽ không bị khép tội nhanh như vậy. Nhưng ai có thể nghĩ đến, năm đó quá mức sơ ý lơ là, Phương Vy Vân vậy mà lưu lại một dấu vân tay trên xi măng giấu xác!
Giờ hay rồi, chứng cớ vô cùng xác thực, ngay cả muốn tìm luật sư thoát tội cũng không thoát được.
Phương Vy Thiện giờ ngoảnh lại nhìn, cảm thấy chuyện của Phương Vy Vân, hơn nửa là bởi vì vận khí không tốt, làm việc không đủ chu toàn.
Đáng lo hơn chính là, Phương Vy Vân đã chết, liên lụy đến Phương gia cũng không sống yên.
Đối với Lục Thời, trong lòng hắn vẫn nắm chắc. Chút khoan dung kia của chị hắn, cho dù ngoài mặt đối xử với Lục Thời giống như đối xử với con ruột, nhưng âm thầm, khẳng định không tốt lắm.
Đến mức chuyện chị hắn giết Giang Nguyệt Mạn, hắn thật sự không để trong lòng.
Người đã chết 18 năm trước, có gì ghê gớm đâu.
Lúc này, quan trọng nhất chính là, Phương gia bọn họ một khoảng thời gian sau này, phải dựa vào Lục gia sống, người thừa kế Lục Thời này, hắn phải nịnh, không đắc tội được.
Nghĩ tới đây, Phương Vy Thiện bày ra nụ cười, hòa ái nói, “Hôm nay tìm tôi, là có chuyện gì không?”
Hắn không dám xưng cậu như trước đây, thậm chí ngữ khí cũng bày ra cực kỳ ôn hòa.
Lục Thời xé mở túi đường, rót đường vào chén cafe, cầm thìa nhỏ bằng bạc thong dong khuấy, không có ý trả lời.
Vừa thấy vẻ mặt này của Lục Thời, trong lòng Phương Vy Thiện liền nén giận.
Từ lúc hắn được kéo ra ngoài, Lục Thiệu Chử đối xử với hắn, liền hét đến quát đi, không cho chút thể diện.
Bây giờ ở chỗ Lục Thời, cũng không lấy được chút tươi cười.
Trong lòng nén giận, nụ cười trên mặt lại không thể nhạt.
Phương Vy Thiện cười nói, “Gần đây có hứng với cafe? Bạn tôi từ Cuba mang theo một lon Cubita, tôi cho người mang qua cho cháu, thế nào?”
(Cafe Cubita: một nhãn hiệu cafe cao cấp của Trung Quốc)
Lục Thời để thìa bạc xuống, cầm lấy khăn lạnh bên cạnh, tỉ mỉ lau sạch ngón tay.
“Không cần, ông giữ lại tự uống.”
Để khăn lạnh xuống, Lục Thời giương mắt, chống lại tầm mắt Phương Vy Thiện, “Hôm nay tìm ông, là có chính sự nói.”
Phương Vy Thiện cũng vẻ mặt đứng đắn, “Chuyện gì?”
Ngữ khí Lục Thời không nhanh không chậm, “Hẳn là, cuộc sống gần đây của Phương tiên sinh không ổn lắm nhỉ?”
Trên mặt Phương Vy Thiện chất đống nụ cười, “Làm sao sẽ? Mặc dù sống không khá giả như trước kia, nhưng anh rể chịu đưa tay ra kéo lúc Phương gia gặp khó khăn, tôi đã vô cùng cảm kích.”
“Không bằng trước đây? Hẳn cách xa trước đây nhỉ?” Lục Thời nhìn thẳng Phương Vy Thiện, ý hữu sở chỉ, “Hơn nữa, tiếng
‘anh rể’của ông, còn có thể gọi bao lâu?”
Phương Vy Thiện bị khinh thường trong giọng nói của Lục Thời đâm chọc, hắn giữ vững vẻ mặt, ngữ khí không đổi, “Mặc dù chị tôi đã chết, nhưng tình cảm vẫn đó, cháu nói là sao?”
Lục Thời giơ khóe môi, là châm biếm không chút che giấu.
Đầu óc Phương Vy Thiện xoay chuyển nhanh, ý thức được gì đó.
Hắn cẩn thận điều chỉnh nét mặt, đổi lại ngữ khí thấp thỏm, “Không phải...... Lục Thời, cháu sao lại nói vậy? Có chuyện gì mà cậu — tôi không biết?”
Tư thế ngồi của Lục Thời lười nhác, tựa vào lưng sofa, nhẹ nhàng gật đầu, “Đừng có mà nói với tôi, ông không biết cái tên Y Nhị Ty?”
Phương Vy Thiện càng thêm không hiểu, lần này Lục Thời đến tìm hắn nói mấy lời này, rốt cục là mục đích gì.
Hắn bảo thủ trả lời, “Biết, biết, là bồ nhí anh rể nuôi bên ngoài. Đàn ông mà, hoa tâm, nuôi bồ, không có gì lạ.”
Lục Thời: “Vậy ông khẳng định biết, Y Nhị Ty lập tức sẽ chuyển chính. Chờ sau khi cô ta chuyển chính, cũng có anh em họ hàng phải chiếu cố nâng đỡ. Ông nói, anh em của Y Nhị Ty, so với anh em của vợ cũ chết không vẻ vang, ai nhẹ ai nặng?”
Biểu tình Phương Vy Thiện có chút ngưng lại.
Hắn sao có thể không biết?
Tình cảm của Phương Vy Vân và Lục Thiệu Chử trước giờ không tốt, nếu không Lục Thiệu Chử cũng không thể cứ ở bên ngoài nuôi phụ nữ. Những năm này, Phương gia bọn họ cảm giác, Lục gia cũng cố kỵ cái nhìn của người ngoài, cho nên đối xử với Phương gia cũng không tệ.
Hiện tại, chiếm vị trí Lục phu nhân, đã không phải chị hắn nữa. Toàn bộ, đều phải sửa cách nói.
Lại nghĩ tới hiện tại, ngay cả trợ lý của Lục Thiệu Chử, cũng dám bày sắc mặt khó chịu với mình. Phía sau nếu không phải có thái độ của Lục Thiệu Chử, chỉ là một trợ lý làm sao dám?
Vừa nghĩ sâu xa như vậy, Phương Vy Thiện càng kinh hãi.
Lục Thời quét qua vẻ mặt rất nhỏ của Phương Vy Thiện, cười khẽ, tiếp tục nói, “Về phần Phương Vy Vân, rốt cuộc tại sao nhanh như vậy đã bị phán tử hình, còn không có chút khoan nhượng nào, tôi không tin ông không biết rốt cuộc là bởi vì sao.”
Anh kéo thẳng sống lưng, thân thể thoáng nghiêng về phía trước, từng chữ từng câu nói rõ ràng lại chậm chạp, “Lục gia không cho phép Phương Vy Vân vấy bẩn danh tiếng Lục gia, ước gì bà ta chết nhanh một chút. Sau khi Phương Vy Vân chết, như thế nào mới có thể để cho người khác quên đi chuyện của Lục phu nhân? Đương nhiên là, đổi một Lục phu nhân mới.”
Nói xong, Lục Thời một lần nữa tựa vào lưng sofa, giọng điệu khôi phục lười nhác, “Lại nhìn bộ dạng lo lắng không yên của Lục Thiệu Chử, trong lòng ông ta không biết vui cỡ nào, Phương Vy Vân xảy ra chuyện này. Bị bắt, chết, vị trí Lục phu nhân để trống, ông ta rốt cục có thể danh chính ngôn thuận cưới Y Nhị Ty về nhà.”
“Sao có thể —”
Tiếp xúc ánh mắt Lục Thời, một suy nghĩ đột nhiên nổ tung trong đầu!
Tay Phương Vy Thiện bưng chén cafe run lên, cafe hất lên mặt thảm, để lại vết bẩn sẫm màu.
Âm thanh hắn bất ổn, “Ý cháu là, là —”
Câu kế tiếp, hắn không dám nói ra.
Lục Thời vững vàng bưng chén cafe, uống một hớp. Tầm mắt sắc bén nhìn về phía Phương Vy Thiện, “Rõ ràng đoán được chân tướng, lại không dám nói?”
Phương Vy Thiện vội vàng đặt chén cafe xuống, trên trán đã nổi một tầng mồ hôi.
Hắn nghe hiểu ý tứ trong lời Lục Thời.
Nuốt nuốt nước bọt, Phương Vy Thiện mới nói ra lời.
“Lục Thiệu Chử cố ý lục chuyện giết người năm đó ra, không tốn chút sức nào, giết chị tôi. Vậy ông ta, vậy ông ta —”
Con ngươi Phương Vy Thiện hơi co lại, hô hấp trở nên dồn dập.
Lục Thiệu Chử có thể quyết tâm, thiết kế giết chết Phương Vy Vân, nhường ngôi cho Y Nhị Ty.
Lại đá văng một Phương Vy Thiện, chuyện dễ dàng cỡ nào?
Trái tim Phương Vy Thiện nhảy rất nhanh, hắn mạnh mẽ tự ổn định tâm tình, nhìn chằm chằm Lục Thời, hỏi, “Cháu muốn làm gì?”
Hắn không tin, Lục Thời cố ý tới gặp hắn, nói với hắn nhiều lời như vậy, sẽ không có mục đích.
Lục Thời thay đổi trạng thái lười nhác không nhanh không chậm, ngồi thẳng, vểnh chân dài, vẻ mặt nghiêm túc vài phần.
“Lục Thiệu Chử vì Y Nhị Ty, có thể lục ra chuyện năm đó, không chút lưu tình đưa Phương Vy Vân vào chỗ chết. Vậy, nói không chừng một ngày kia, ông ta cũng vì Y Nhị Ty và con của Y Nhị Ty, để tôi đột phát bệnh cấp tính, chết ở chỗ nào đó.”
Phương Vy Thiện nhìn Lục Thời.
Hắn lúc này mới phát hiện, người ngồi trước mặt, đường cong ngũ quan đã từ từ thành thục, khí chất toàn thân, không có chút nhược.
Lòng bàn tay ra mồ hôi, hắn chợt nắm chặt năm ngón tay, “Cháu muốn làm gì?”
Trong mắt Lục Thời là dã tâm không chút che dấu.
“Tôi đã lớn, hiện tại, tôi là người thừa kế duy nhất của Lục gia. Ông nội đã già, nếu Lục Thiệu Chử xảy ra chuyện gì, bị bắt, hoặc là dứt khoát chết, ông nói, sẽ ra sao!”
Giờ khắc này, Phương Vy Thiện hiểu toàn bộ!
Con sói Lục Thời này, là bị ép hung hãn, muốn lật đổ bố mình, mình thượng vị!
Hắn suy nghĩ trong đầu, chị hắn đã chết, vậy, Lục gia rốt cuộc là Lục Thiệu Chử và Lục Thời ai cầm quyền, liên quan gì đến hắn? Hắn muốn xem, là ai có thể cho hắn nhiều lợi ích hơn!
Lục Thiệu Chử bị đàn bà mê hoặc, thủ đoạn âm ngoan, đã không đáng tin. Đợi thêm mấy năm, mình nói không chừng sẽ rơi vào kết quả thê thảm gì.
Mà Lục Thời tuổi còn nhỏ, cánh chim chưa lớn, không có kinh nghiệm không có nhân mạch. Nếu như Lục Thời thượng vị, tất nhiên phải dựa vào hắn và Phương gia.
Thậm chí, tuổi còn nhỏ, không có giúp đỡ, còn đại biểu sẽ vô cùng dễ nắm trong tay.
Đẩy ngã Lục Thiệu Chử, nắm Lục Thời trong tay mình, đến lúc đó —
Móng tay đâm vào trong thịt lòng bàn tay, kềm chế kích động và dã tâm, Phương Vy Thiện lại không lập tức đáp ứng, mà ra vẻ do dự nói, “Nhưng chuyện này, nguy hiểm quá lớn, sao cháu lại tới tìm tôi?”
Lục Thời thành khẩn nói, “Tôi còn nhỏ, không có thân thích nhà ngoại. Ở nội bộ Lục thị, cũng không có trông cậy. Tôi có thể dựa vào, chỉ có ông và Phương gia. Ngoại trừ tìm ông, tôi không biết còn có thể tìm ai.”
Những lời này, Lục Thời có yếu tố yếu thế bên trong.
Cũng là những lời này, trúng ý nguyện của Phương Vy Thiện, hợp tâm ý hắn.
Hắn gắng gượng, lại lần nữa từ chối, “Mặc dù tôi trên danh nghĩa là cậu của cháu, nhưng dù sao cũng không có liên hệ máu mủ.”
Lục Thời lại lần nữa nói, “Nhưng mà, mọi người đều biết ông là cậu tôi. Huống chi, tôi chỉ có mình ông là cậu.”
“Quả thật, trừ tôi ra, không có ai khác sẽ nguyện ý giúp cháu.”
Bàn tay Phương Vy Thiện vỗ tay vịn sofa hai cái, trầm ngâm hồi lâu, mới rốt cục nói, “Được, tôi sẽ giúp cháu.”
Lục Thời cũng bình tĩnh lại, nói với Phương Vy Thiện, “Vậy thì, hợp tác vui vẻ.”
Nghe thấy tiếng động ở cửa, Sở Dụ mới từ trong mở tỉnh lại. Nhắm mắt, cậu theo bản năng duỗi tay tìm Lục Thời ở đâu.
Chờ tay được Lục Thời cầm lấy, Sở Dụ mơ hồ mở mắt, “Anh ra ngoài?”
Bởi vì vẫn luôn quấn trong chăn, tay Sở Dụ rất ấm. Lục Thời nắm ngón tay cậu, lại không nhịn được nắn bóp đốt ngón tay cậu, không nỡ buông ra.
“Ừ, đi gặp Phương Vy Thiện.”
Sở Dụ chống nửa người, duỗi tay cởi áo khoác Lục Thời, “Thời tiết mùa xuân dễ ngủ, bỏ lỡ là không còn đâu. Đi lên đi lên, nằm thêm với em, không dễ gì cuối tuần không cần đi học, có thể ngủ nướng vui vẻ.”
Lục Thời không cự tuyệt.
Chờ Lục Thời nằm xong, Sở Dụ trước một bước nằm nhoài trong ngực Lục Thời. Cậu ngáp một cái, dán lấy ngực Lục Thời, “Thuận lợi không? Phương Vy Thiện có đáp ứng hợp tác không?”
Lục Thời ôm lấy người, cằm cọ qua đỉnh đầu Sở Dụ, “Đáp ứng rồi.”
Sở Dụ ở trong ngực Lục Thời buồn ngủ, miễn cưỡng chống tinh thần, “Anh thuyết phục hắn thế nào?”
“Anh chỉ nói với hắn, ra tay trong bóng tối, muốn đưa Phương Vy Vân vào chỗ chết chính là Lục Thiệu Chử.”
“**.”
Cơn buồn ngủ của Sở Dụ chạy toàn bộ không còn.
Cậu ngẩng đầu, nhìn Lục Thời, lập tức hiểu mấu chốt trong đó.
Đầu tiên, không ai biết đứng trong tối tính kế chính là Lục Thời. Dưới tình huống không rõ ràng rốt cuộc là ai ra tay, Lục lão gia tử, Lục Thiệu Chử, Y Nhị Ty, cùng với rất nhiều người khác, ai cũng có hiềm nghi.
Mà Lục Thời ban đầu, lúc tặng Phương Vy Vân dây chuyền cài máy nghe trộm bên trong, cũng lắp máy nghe trộm đồng dạng vào đồng hồ của mình. Từ đó trở đi, anh thành công biến mình thành người bị hại, cởi sạch phần lớn hiềm nghi.
Không ai sẽ nghi ngờ anh tuổi còn nhỏ, lại là người thừa kế duy nhất của Lục gia.
Sau đó, Lục Thời lợi dụng chuyện Y Nhị Ty và Lục Thiệu Chử, từng bước ép sát, cuối cùng ép tinh thần Phương Vy Vân hỏng bét, ở trong điện thoại nói ra đầu mối trí mạng.
Sau khi Phương Vy Vân chết, lại lợi dụng nghi ngờ và bất bình của Phương Vy Thiện đối với Lục Thiệu Chử, từng lớp một làm sau hơn cảm giác nguy cơ, khiến Phương Vy Thiện cắn ngược lại Lục Thiệu Chử một miếng.
Lục Thời giống kẻ đi săn cực giỏi điều khiển lòng người, kiên nhẫn trốn trong bóng tối, từng bước bày mưu, làm từng chút một, không vội không loạn.
Trong lòng chan chát, Sở Dụ ngửa đầu, hôn hôn môi Lục Thời.
Nhanh chóng, chuyện này cũng sắp kết thúc.
Ánh nắng ấm áp mùa xuân chiếu xuống, tứ chi con người mềm nhũn.
Sở Dụ đi bên phải Lục Thời, đeo cặp sách một bên vai, lười biếng không có tinh thần.
Cánh hoa không biết tên bị gió cuốn lấy rơi xuống rào rào, thỉnh thoảng rơi vào đầu vai hai người.
Che miệng ngáp liền hai cái, Sở Dụ lại bắt đầu xoắn xuýt về ký túc xá trước hay đến phòng tự học trước.
“Hoa khôi trường! Lục thần!”
Nghe thấy tiếng la, Sở Dụ quay đầu, liền thấy anh Mộng mặc một bộ bóng rổ bản chính cống, đứng bên sân bóng rổ đang giơ cao hai tay, một bên kéo giọng gọi, một bên nhảy, giống như sợ bọn họ không nhìn thấy.
Sở Dụ giơ tay lên vẫy hai cái, đáp lại.
Anh Mộng không nhảy nữa, hô to, “Qua chơi bóng không!”
Khuỷu tay nhẹ nhàng đụng đụng Lục Thời bên cạnh, Sở Dụ hỏi, “Anh Lục, chơi bóng không?”
Lục Thời không trả lời, mà hỏi trước, “Em muốn nhìn không?”
Nụ cười của Sở Dụ lập tức rực rỡ lên, cậu gật liên tục mấy cái, “Muốn chứ, lâu lắm không nhìn rồi!”
“Ừ, vậy đi thôi.”
Đến bên sân bóng, Chương Nguyệt Sơn cũng ở đây, còn có hai người lớp bên, không quen, nhưng đều biết.
Chương Nguyệt Sơn cầm bóng tới, đập bóng kêu bộp bộp, cố ý hỏi Sở Dụ, “Hoa khôi trường, chơi không?”
Sở Dụ nhận cặp sách và áo khoác Lục Thời đưa tới, đứng về sau một bước, “Một mình Lục Thời đã có thể nện bọn mày, nếu thêm tao, tràng diện quá ngược, tao sợ trái tim nhỏ của bọn mày không chịu được!”
Chương Nguyệt Sơn bị chọc cười, “Tạ ơn hoa khôi trường không ngược!”
Sở Dụ ngẩng ngẩng cằm, cười híp mắt đáp lại “Không khách khí.”
Cậu nói xong, đang định xách đồ ngồi vào ghế nghỉ bên cạnh, chỉ nhìn chơi bóng, tuyệt không động thủ. Đột nhiên bị anh Mộng túm lại.
Âm thanh anh Mộng rất nhỏ, “Hoa khôi trường, không nhìn ra, mày vậy mà...... cuồng dã như vậy?” Chớp chớp mắt, anh Mộng ra hiệu, “Từ thực tế, vết thương khóe miệng Lục thần, có phải mày cắn không?”
“Cuồng dã cái rắm ý!” Sở Dụ vẻ mặt
“Trong đầu mày toàn viết cái gì”, trên dưới đánh giá anh Mộng, “Thật sự không phải tao cắn, đánh nhau bị thương.”
Thầm nghĩ hóa ra là ậy, anh Mộng đang muốn về sân bóng, liền nghe Sở Dụ nói, “Tao không thích cắn chỗ đó, bình thường đều cắn chỗ khác.”
Anh Mộng vừa nghe sương sương, không cảm thấy có cái gì. Cách một lát, lật tới lật lui những lời này suy nghĩ mấy lần, đột nhiên hiểu ra —
Trời ạ, nổ kinh vậy?
Lục Thời cởi áo khoác xuống, chỉ mặc một cái sơ mi trắng. Anh một tay cởi nút áo ở cổ, lại xắn ống tay áo đến khuỷu tay, đảo mắt đã thay đổi phong cách.
Bất quá ở trên sân dẫn bóng ném rổ, áo sơ mi trắng ít nhiều vẫn không tiện lắm.
Sở Dụ ngồi trên ghế sân bóng, nhìn nhìn, đột nhiên nhớ tới, cặp sách mình để một cái T-shirt.
Cậu gọi Lục Thời.
Lục Thời mới ném được 1 cú 3 điểm, sải mấy bước đến gần Sở Dụ, cúi đầu, “Huh? Gọi anh?”
Sở Dụ lấy T-shirt nhét trong cặp ra, đưa cho Lục Thời, “Mặc tạm chút? Nhỏ hơn nửa size so với anh bình thường mặc, nhưng khẳng định rộng rãi linh hoạt hơn áo sơ mi trắng.”
“Được.” Tầm mắt rơi vào trên quần áo, Lục Thời bỗng nhiên nói, “Mặc áo của em, có thể dính mùi của em không?”
Rõ ràng một câu rất đơn giản, Sở Dụ lại hơi nóng mặt, cậu lẩm bẩm, “Dính không phải tốt lắm sao? Trên người em toàn là mùi thơm! Thơm cực!”
Lục Thời cười khẽ, ánh mắt nhìn Sở Dụ dịu dàng lạ lùng.
Tay anh phủ trên nút thắt, cởi mấy nút, động tác chợt dừng lại.
Sở Dụ nghi ngờ, “Sao thế?”
Nút áo sơ mi trắng đã nới lỏng 5 cúc, áo mở rộng hơn nửa, lỏng là lỏng lẻo, một cái là có thể nhìn thấy xương quai xanh, lồng ngực, cùng với đường cong cơ bắp căng chặt xinh đẹp trên người.
Còn lại hai nút áo, muốn cởi hay không.
Sở Dụ nhìn, cảm thấy thế này thật sự quá câu người, còn mê hoặc hơn cả cởi toàn bộ áo sơ mi!
Lúc này, Lục Thời đứng ở trước mặt cậu hai tay đút túi, cúi người, ghé sát bên tai cậu nói, “Anh giờ đã có bạn trai, quần áo chỉ có thể cởi cho người ấy nhìn. Em nói đúng không, bạn trai.”