Dì Lan dẫn cậu đi dạo, gặp được người quen, sẽ nói, “Đây là tiểu thiếu gia của chúng tôi, có phải xinh đẹp đáng yêu lắm không?”
Người hợp tác trên thương mại, khen anh cậu làm việc quyết đoán có phong thái của cha, khen chị cậu ở trên thương giới di truyền thiên phú và tài hoa của mẹ. Lúc khen cậu, đều sẽ khen cậu rất đẹp, hoàn toàn di truyền tất cả ưu điểm của cha mẹ, không một ai ngoại lệ.
Cho nên Sở Dụ từ nhỏ đã biết ngoại hình mình rất đẹp.
Hồi dậy thì, Sở Dụ còn từng rất buồn, tại sao mình lớn lên lại đẹp vậy?
Sau khi nói phiền não của thời kỳ trưởng thành với anh chị, anh chị của Sở Dụ cũng rất lo.
Quãng nhập học lớp 10, Sở Dụ vẫn lâm vào điểm cuối của thời kỳ dậy thì.
Làm một học tra tiêu chuẩn, làm đề được hay không thật ra cũng không khác nhau lắm, nhưng thái độ của Sở Dụ rất nghiêm túc, luôn sẽ cố gắng hết khả năng của mình, bổ sung tất cả những gì còn thiếu.
Hồi khai giảng thi văn, cậu ngồi xuống trước tiên ngủ một giấc, sau khi tỉnh ngủ, đọc nhanh như gió, rất nhanh là nhìn thấy, ế, câu này mình biết!
Nước chảy mây trôi, điền xong câu.
Tiếp sau đó, nội dung phim một đường giống như ngựa hoang thoát cương, chờ lúc cậu kịp phản ứng, cậu đã được chọn làm hoa khôi trường tư Gia Ninh với số phiếu cao.
Không, tui không phải, tui không muốn làm, ai muốn làm thì làm.
Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi vẫn đang thảo luận.
Ngụy Quang Lỗi sờ cằm, “Mày từng thấy khoa khôi trường trông thế nào chưa? Cũng không tò mò chút nào? Không đến bản bộ xem sao?”
Chúc Tri Phi: “Tao đi đâu gặp? Bản bộ phân bộ cách xa nhau vạn dặm, mày cho là tao mọc thiên lý nhãn hay là chân đạp phong hỏa luân? Có công phu này, không bằng làm bài!”
Ngụy Quang Lỗi biết, Chúc Tri Phi thật sự là kiểu học sinh toàn tâm toàn ý nghiêm túc học bài, không giống mình, từ nhỏ thành tích đã tốt. Mặc dù không theo kịp Lục Thời nghịch thiên, nhưng cũng là một học bá đứng đắn.
Dư quang quét qua Sở Dụ đang cầm đũa chọt cơm, khuỷu tay Ngụy Quang Lỗi huých Chúc Tri Phi một cái, “Nè, Tiểu Phi, nói tới, tiểu thiếu gia với hoa khôi trường, ai đẹp hơn?”
Trợn tròn mắt, Sở Dụ siết chặt đũa, sặc suýt nữa không thở được!
“Tiểu Phi Tiểu Phi, tiên sư bố mày mới nhỏ!” Chúc Tri Phi thuận tay rót chén nước đưa tới trong tay Sở Dụ, suy nghĩ sâu xa, “Cơ mà, hoa khôi trường tao chưa gặp, tao vote tiểu thiếu gia một phiếu!”
Ngụy Quang Lỗi đồng ý, “Tao cũng vote tiểu thiếu gia một phiếu! Câu kia nói thế nào nhỉ? À đúng rồi, tiểu thiếu gia thịnh thế mĩ nhan!”
Tay Sở Dụ che ngực, ho khan càng lợi hại —
Mọe, bổn thiếu gia không thèm phiếu của các người! Không thèm!
Trời nóng nực, ăn ăn, Ngụy Quang Lỗi kéo giọng gọi, “Chú Dương, cho hai chai bia lạnh, loại vừa lấy ra trong tủ lạnh ấy!”
Sở Dụ đang cầm chén trà, mắt vẫn hơi đỏ, kinh ngạc, “Bia lạnh? Anh trưởng thành rồi?”
“Không, không nhiều không ít, vừa mới 17,” Ngụy Quang Lỗi nhướng mày, “Thời tiết này, uống bia lạnh, một ngụm sướng đến bay lên! Tao không gạt mày đâu, bí mật này tao vẫn chưa nói với người khác.”
Sở Dụ sinh non, thân thể không tốt, từ nhỏ được chăm sóc tỉ mỉ, đừng nói bia lạnh, ngay cả nước trái cây lạnh cũng chưa từng uống mấy lần.
Cậu bán tín bán nghi, “Thật à?”
Ngụy Quang Lỗi đảm bảo, “Thật luôn! Nếu không tin, mày uống thử một cốc trước xem? Mát lạnh, linh hồn cũng run rẩy!”
Sở Dụ rất muốn thử xem sao.
Cậu thật ra thất thích thế này, ở trong một quán nhỏ không ra sao cả thậm chí còn hơi cũ nát, hơi bẩn, mấy đứa bạn với nhau, câu có câu không chém trời nam đất bắc, tùy ý lại vui vẻ.
Chú Dương cầm bia tới, đặt bốn cốc thủy tinh lên bàn.
Ngụy Quang Lỗi cầm chai bia, rót đầy 3 cốc, “Anh Lục đừng uống, nếu không cổ họng sẽ phế luôn. Trên eo mày còn có vết vừa quấn băng vải, nếu để mẹ tao biết tao dẫn mày đi uống rượu, phải một gậy đập gãy cẳng chân tao luôn!”
Lục Thời nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Sở Dụ vẫn có chút sợ Lục Thời, nhưng ngồi một lát như vậy, sợ hãi cũng nhạt đi. Cậu bưng cốc thủy tinh lên, nhìn kỹ bia tỏa bọt khí bên trong, cảm thấy màu giống như trà ngâm.
Thấy Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi khẽ chạm cốc thủy tinh, ực cạn một cốc, cậu cũng học theo, cốc thủy tinh đặt khóe miệng, ừng ực máy cái uống hết.
Lành lạnh, theo thực quản đi xuống, quả thực sướng.
Chúc Tri Phi đỡ mắt kính, nói chuyện với Lục Thời, “Khai giảng mẹ tao để tao trọ ở trường, nói có thể tiết kiệm thời gian học. Chỗ ở Gia Ninh điều kiện tốt, tiền thuê đắt, cơ mà trường học miễn cho tao nửa chi phí, vẫn chấp nhận được. Tao định ở, anh Lục còn mày?”
“Ở trường.” Lục Thời dựa vào lưng ghế, tay trái tùy ý đút vào túi, ngón tay trắng lạnh thon dài cầm chén rỗng, xoay từng chút một nghịch. Họng anh đau, càng ít lời, rũ lông mi mắt, cả người lộ ra chút lạnh nhạt.
“Bên bản bộ, khẳng định giữ lại cho mày một phòng xa hoa.” Chúc Tri Phi đập bàn thở dài, “Lúc nào thì tao cũng có thể miễn tất cả chi phí học, cầm học bổng hạng nhất, ở phòng ký túc xa hoa 5 sao đây!”
“Chờ lúc mày thi qua được anh Lục cầm hạng nhất.” Ngụy Quang Lỗi bổ một dao, “Đương nhiên, mày hiểu tao hiểu, cái này sẽ chỉ ở trong mơ ha ha ha.”
“Con mẹ mày mau từ bên cạnh bố mày cút đi!”
“Ế,” Ngụy Quang Lỗi phát hiện có cái gì không đúng, giương cằm, “Tiểu thiếu gia này...... uống choáng?”
Sở Dụ không tiếng động ngồi trên ghế, mắt lom lom nhìn chằm chằm cốc thủy tinh rỗng, tiêu điểm tầm mắt lại không biết đặt đâu. Nghe thấy có người gọi cậu, cũng không phản ứng.
“Trời ạ, không phải chứ, thật sự say rồi?” Chúc Tri Phi cũng kinh ngạc, “Đây chính là một chén đã gục trong truyền thuyết?”
Lục Thời cau mày, “3 cốc.”
“Được rồi, 3 cốc đã gục, 1 cốc 3 cốc đều gà mờ, không có gì khác hết.” Chúc Tri Phi không nghĩ tới tửu lượng người ta gà đến mức này, “Người đó làm sao giờ? Đưa về? Nhà cậu ta ở đâu?”
“Đừng nhìn tao, tao không biết đâu, người bị mấy đứa Hạo tử chặn, tao với anh Lục đúng lúc đi ngang qua, anh Lục vốn cũng không định quan tâm, chắc là lương tâm bất an lại lộn lại, mang người ra ngoài.”
Chúc Tri Phi chú ý tới điểm này, “Anh Lục có lương tâm?”
Lục Thời nhấc mí mắt, “Biến.”
Ngụy Quang Lỗi muốn hỏi, tiểu thiếu gia này có phải quen biết với Lục Thời hay không, nhưng cho đến giờ, hắn cũng cảm giác được, Lục Thời hình như không chào đón tiểu thiếu gia này lắm.
Hắn cũng không tìm mất mặt nữa, “Vậy nếu không...... quẳng ở chỗ chú Dương, để chú Dương chăm sóc? Chờ cậu ta tỉnh rượu tự về?”
Chúc Tri Phi: “Thế không tốt lắm đâu, dù gì người ta cũng là uống với bọn mình gục xuống.”
Lúc này, điện thoại trên bàn của Sở Dụ vang lên, gọi tới hiển thị “Chú Trần”.
Hai mắt nhìn nhau, Chúc Tri Phi tự giác gánh tránh nhiệm nặng nề nghe điện thoại.
Mấy câu nói xong, Chúc Tri Phi tổng kết, “Tài xế nhà cậu ta, nói lập tức đến đón, bọn mình trông giúp một lát.”
Ngụy Quang Lỗi yên tâm, “Có người đến đón là tốt rồi, cơ mà, lát nhìn kỹ xem có phải chiếc Rolls-Royce lần trước không, trên TV không phải vẫn diễn sao, con mẹ nó bắt cóc gì gì đó.”
Mấy người ngồi chờ.
Cách mấy phút, Sở Dụ vẫn luôn rũ đầu ngẩn người đột nhiên ngẩng đầu, cau mũi ngửi ngửi, tầm mắt đặt trên người Lục Thời.
Cậu ngồi bên cạnh Lục Thời, hai người cách một khoảng rất rộng. Lúc này, Sở Dụ nghiêng người, ghé sát Lục Thời, âm thanh hàm hồ, giọng mũi cũng nặng, không tỉnh táo lắm, trong mắt liễm diễm giống như rót đầy ánh sáng màu hổ phách, “Trên người cậu giấu đồ ngon gì vậy? Thơm quá đi......”
Động tác Ngụy Quang Lỗi theo bản năng vậy mà là bịt mắt, lại nhích tới gần Chúc Tri Phi, hạ giọng, “Nè tao nói, kích thích quá! Anh Lục có phải bị giỡn không? Phải không phải không?”
Năm ngón tay hắn kéo ra một kẽ hở, “Cơ mà nói thật nhé, tiểu thiếu gia này uống rượu say cũng đẹp như vậy, nhan trị cũng quá là khiếp rồi đi?”
Lục Thời tối hôm qua lâm thời đánh nhau một trận, đối diện lặng lẽ mang theo dao, đâm anh một cái.
Vết thương ngang hông không xử lý tốt, chắc là nứt ra, máu tươi thấm qua băng vải, tiếp đó T-shirt cũng thấm ướt.
Cảm giác rướm máu ướt sũng rất hỏng bét, Lục Thời ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt, trong mắt có hai phần chán ghét.
Mùi hương mê người tiến vào xoang mũi Sở Dụ, dẫn tới trái tim cậu nhảy điên cuồng không thôi, cổ họng khô ngứa, ngay cả hít thở cũng mơ hồ gấp rút.
Loại cảm giác toàn thân giống như bị lửa đốt lại đến nữa.
Khát quá đi......
Đầu óc Sở Dụ càng mông lung, theo bản năng đi tìm, muốn biết mùi này phát ra từ đâu. Nếu như tìm được —
“Ngồi yên.”
Phát giác người Sở Dụ sắp nhoài lên người mình, Lục Thời không nhịn được khàn giọng ra lệnh, “Tự mình ngồi yên.”
Ngụy Quang Lỗi vốn định nói với anh Lục hắn, đừng giảng đạo lý với người uống rượu say, vô dụng.
Nhưng lời còn chưa nói ra, đã thấy Sở Dụ thật sự tự mình ngồi yên, còn giống như học sinh tiểu học, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi, chính là mắt trông mong nhìn Lục Thời, dáng vẻ rất tủi thân.
Ngụy Quang Lỗi cười to, “Tao nói anh Lục, người ta là sợ mày thật, lực uy hiếp này ha ha ha! Cơ mà, mày có phải thật sự giấu đồ gì ngon trên người không, câu dẫn tiểu thiếu gia thèm ăn.”
Lục Thời chống lại ánh mắt Sở Dụ, lại 2 giây dời đi. Anh đứng dậy, đốt ngón tay úp trên mặt bàn, “Chúng mày ở đây trông người, tao về trước, có việc gọi điện.”
Đi ra ngoài, Lục Thời nhớ tới lúc nãy Sở Dụ dựa tới, sợi tóc mềm nhỏ quét qua cánh tay anh, trên quần áo còn có mùi hoa cam nhàn nhạt, cùng với đôi mắt giống như phủ một lớp sương mù—
Anh ghét nhất, chính là loại dáng vẻ không có chút phòng bị nào, sạch sẽ, không có nửa điểm lo lắng thế này.