Lúc Sở Dụ nộp bài tập, nhân tiện liếc nhìn, phát hiện bài thi của Lục Thời không có gì khác với mình, lựa chọn điền vào chỗ trống viết đầy cả, cả đề chỉ viết hai hàng mạch suy nghĩ, hoặc là dứt khoát chỉ vẽ 2 đường phụ trợ coi như xong chuyện, cả đề thoạt nhìn trống không.
Cậu đột nhiên lĩnh hội được cái mới — Hóa ra học thần thần đến trình độ nhất định, và học tra tra đến trình độ nhất định, là có chỗ chung!
Lớp phó học tập kéo họng, gắt gỏng giục, “Nhanh lên nhanh lên, bảng nguyện vọng hoạt động ngoài giờ học điền xong thì nộp lên đê! Lề mà lề mề sắp vào học rồi!”
Trong phòng học toàn là tiếng thảo luận, Chương Nguyệt Sơn cầm bút xoay người hỏi Sở Dụ, “Bạn học Sở, mày điền cái gì? Tao đang do dự chọn tennis hay là đấu kiếm, hay là Taekwondo? Tao thích hết!”
Tầm mắt rơi vào bảng nguyện vọng của Sở Dụ, hắn nghi ngờ, “Làm vườn à? Còn có mục này?”
Ngồi cùng bàn hắn một mực ở cốt lõi, biết nội tình, “Mục ‘làm vườn’ là mục ẩn, trên list không có.”
Ở cuối tờ giấy viết tên mình lên, Sở Dụ nắp lại nắp bút, “Đúng rồi, chuyên cung cấp cho người lười.”
Chương Nguyệt Sơn tò mò, “Mày chọn hoạt động ngoài giờ này là muốn làm gì? Sửa cành cắt lá cho thực vật?”
“Không phải đâu,” Sở Dụ giải thích nghi ngờ, “Phía sau thao trường của trường, cách rừng nhỏ, không phải có thực vật hằng ôn và nhà kính ấm sao, trách nhiệm của tao chính là, ấn nút, để thiết bị tưới nước cho thực vật hằng ôn trong vườn vận hành. Chờ thiết bị đo đạc ra dưỡng khí trong không khí và thổ nhưỡng là được rồi, liền sẽ tự động dừng vận hành.”
Chương Nguyệt Sơn xem thế là đủ rồi, hồi lâu không biết hình dung như thế nào, cuối cùng đánh giá, “Quả nhiên cực kỳ thích hợp với tên lười!”
Sở Dụ tự hào, tâm nói, đương nhiên, tao tỉ mỉ lựa chọn cho mình!
Lớp phó học tập thu bài tập nghỉ hè xong, lại gầm gào thu lần lượt bảng nguyện vọng, lúc thu đến 2 tờ cuối cùng, hắn lơ đãng nhìn — Lợi hại, Sở hoa khôi trường điền nghề làm vườn A, Lục thần điền nghề làm vườn B, một vườn thực vật hằng ôn, một nhà kính ấm, lại kích thích như vậy sao?
Tiết đầu buổi sáng là tiết toán, Sở Dụ không nghe hiểu, cũng không muốn miễn cưỡng bản thân, dứt khoát lôi manga ra tiếp tục xem.
Lật hai trang, cậu đột nhiên nhớ đến cái gì, đưa tay vào hộc bàn, lại sờ mò một hồi, cuối cùng sờ được kẹo sữa.
Nhét vào miệng nếm thử, Sở Dụ cau mày, phát hiện không phải ảo giác, kẹo này ăn, không có mùi sữa và vị ngọt đậm như trước kia.
Đầu tim tuôn ra 2 phần lo lắng không rõ, Sở Dụ lại nhét một viên kẹo trái cây vào miệng.
Hai kẹo ăn cùng nhau, đổi lại trước đây, sẽ khiến cậu ngấy phát sợ, nhưng hiện tại, cậu cũng chỉ nếm được chút xíu vị ngọt mà thôi.
Nhìn chằm chằm hai cái vỏ kẹo trong tay, Sở Dụ ngơ ngẩn —
Tui đây là, liên tục sốt nhẹ, cháy hỏng thần kinh vị giác rồi?
Tâm tình tốt vốn bởi vì thân thể khôi phục, trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc.
Buồn hơn nửa buổi sáng, Sở Dụ quyết định ngăn lại suy nghĩ lung tung của mình, an ủi bản thân nói, nói không chừng chỉ là bởi vì chức năng thần kinh tự chủ gì đó rối loạn, vị giác tạm thời trở nên trì độn mà thôi, mấy hôm nữa là ổn.
Cậu cầm một viên kẹo trong tay, đang xoắn xuýt ăn hay không ăn, đột nhiên cảm giác cổ họng khô ngứa khát.
Trời ạ, cảm giác này sao quen vậy?
Giống như là đồng bộ, cổ họng khô ngứa, đồng thời nhịp tim bắt đầu tăng tốc, mạch máu thái dương nổi lên, giống như một giây sau sẽ nổ tung vậy. Cảm giác nóng quen thuộc tràn ngập quanh thân, không, thậm chí còn nóng hơn hôm qua, khiến cậu có ảo giác mình một giây sau có thể bị nướng chín tại chỗ!
Sở Dụ sắp bị làm uất ức rồi — Cho rằng kẻ địch đã rút lui, không nghĩ tới là tụ tập nhiều binh lực hơn, hai mươi mấy tiếng sau, kéo nhau trở lại!
Hạ Trí Hạo qua thời gian nghỉ trưa đến tìm Sở Dụ, chỉ thấy cậu nằm bò trên bàn, mặt hướng vào tường, vẻ mặt sinh vô khả luyến, giống như đang cám ơn hoa vậy.
Đầu ngón tay hắn gõ bàn hai cái, “Sao thế, chưa tỉnh ngủ?”
Sở Dụ chậm rì rì quay đầu, hữu khí vô lực, “Gõ cái rắm ý mà gõ, có chuyện nói chuyện, nói xong thì đi nhanh lên.”
Hạ Trí Hạo khiêu mi, biết đây là đang mắc tính thiếu gia, không chọc vào được. Hắn nhanh nhẹn thu tay lại, nói chuyện, “Chị Lâm bảo tao nhắn lại mày, nói rất thích món quà, cám ơn mày đã nhớ lâu vậy, lần sau rảnh thì cùng đi chơi.”
Lại đặt cái bánh ngọt xách trong tay lên bàn Sở Dụ, “Tối qua thâu đêm, ngủ hết trên thuyền. Mày không phải thích ăn ngọt sao, sáng nay chị Lâm cố ý phân phó đầu bếp làm cái bánh ngọt này, bảo tao mang cho mày.”
Sở Dụ thiếu hứng thú, “Ờ, để xuống đi, có thể cáo lui rồi.”
Hạ Trí Hạo không muốn cáo lui, hắn bát quái, hạ giọng hỏi, “Đúng rồi, không phải truyền thuyết mày với Lục Thời gì đó mâu thuẫn sao? Thật hay giả? Cậu ta chọc mày chỗ nào? Có muốn anh em tìm người xử hắn giúp mày không?”
Sở Dụ cảm thấy trong mạch máu đang chảy đều là lava, hô hấp nóng tới bản thân cậu cũng sợ, nghe Hạ Trí Hạo vẫn ở trước mặt le ve như ruồi, cậu không khỏi khó chịu một trận, cau mày, “Biến biến biến, mày cắm ở trước mặt Lục Thời, sống không được 10 giây, bóp chết mày, giống như cái gì nhỉ? Đúng rồi, bóp kiến.”
Cổ họng cậu khô, giọng nói hơi khàn, lại bổ sung một câu, “Cậu ta không trêu tao, chỉ đơn thuần là khí tràng bất hòa, mày đừng có mà không có việc gì kiếm chuyện chơi nữa.”
Hạ Trí Hạo nhún nhún vai, “Được thôi, tao đi đây.”
“Chờ chút,” Sở Dụ cau mũi, ghét bỏ, “Mày nhanh thay quần áo đi, mùi hôi trên người, xông đầu tao đau.”
Hạ Trí Hạo kéo kéo cổ áo mình, hít sâu một hơi, buồn bực, “Mày nói trên người tao có mùi máu tươi cũng gần vậy, uống nhiều quá buổi sáng dậy ngã chảy máu, quấn băng xong, còn chưa kịp thay quần áo. Mày ngửi thêm, hôi chỗ nào?”
“Không ngửi, đi nhanh đi nhanh.”
Hạ Trí Hạo đi, Sở Dụ đang định tiếp tục gục xuống, dư quang liếc thấy — Lục Thời về phòng học lúc nào?
Bánh ngọt cuối cùng bị Chương Nguyệt Sơn và ngồi cùng bàn hắn chia nhau, Sở Dụ mệt mỏi nằm cả buổi chiều, không có khẩu vị, cơm tối không ăn, tự học buổi tối cũng không học, trực tiếp về ký túc.
Ký túc của trường tư Gia Ninh xa hoa, kém nhất, cũng là phòng bốn người có phòng tắm riêng. Sở Dụ ở tầng 5, phòng đơn xa hoa, trên mặt đất trải thảm lông dê dài màu sáng, giường lớn, bàn học giá để đồ tủ quần áo tủ giày đầy đủ hết, góc tường dựa vào ban công, dì Lan còn đặt một chậu hoa thiên điểu ở đó.
Tứ chi Sở Dụ như nhũn ra ngã xuống giường, ôm lấy chăn, ngủ mê man.
Nửa đêm nằm mơ, lại là giấc mơ giống vậy.
Khác biệt duy nhất chính là, tất cả cảnh vật đều trút bỏ thành đen trắng, trong hẻm nhỏ quanh co, Lục Thời nhìn về phía cậu, trên cánh tay trái, có máu đỏ tươi chảy róc rách xuống, đỏ chói mắt, là màu sắc duy nhất trong giấc mơ.
Mà cách một bức tường, Lục Thời từ trong cơn mơ tỉnh lại.
Trong tai dường như vẫn tràn ngập lời mắng chửi sắc bén của người phụ nữ đáng ghét kia, “Trong thân thể này của mày chảy dòng máu tạp chủng dơ bẩn!”
Dòng máu dơ bẩn.
Lục Thời cười lạnh.
Anh nằm ngửa trên giường, khắp nơi đều yên tĩnh, chỉ có điều hòa ở giữa phát ra tiếng vang rất nhỏ của đầu gió tràn ra khí lạnh.
Xuống giường đứng lên, hai tay Lục Thời đan xen, kéo góc áo, cởi T-shirt màu trắng ra, tiện tay khoát lên lưng ghế, bước vào phòng tắm.
Mấy phút sau, Lục Thời tóc ẩm ướt, quấn một thân hơi nước từ phòng tắm đi ra, lại thuận tay từ trong tủ lạnh nhỏ rút ra một chai nước khoáng, ở trước bàn học ngồi xuống. Anh tùy ý ở trên kệ chọn cuốn đề thi toán, mở ra.
Ngón tay anh rất dài, vặn nắp chai, xương ngón tay khẽ nhô ra, thon gầy hữu lực.
Nửa chai nước lạnh nuốt xuống, mới lại lần nữa ép trở lại đống lửa trong lòng xuống nơi sâu nhất.
Lục Thời lướt đề quen dùng bút chì.
Đầu bút ở trên mặt giấy mài vẽ, có tiếng xoạt xoạt.
Làm hai trang đề, Lục Thời dừng lại, từ trong ngăn kéo lấy dao gọt bút chì ra.
Lưỡi đao sắc bén, gọt xuống một mảnh vụn gỗ, lộ ra ruột chì màu đen bọc bên trong.
Tay Lục Thời dừng lại.
Dưới ánh sáng trắng sáng lên của đèn bàn, trên cổ tay trái Lục Thời thường đeo đồng hồ, là vết sẹo nhỏ lộn xộn. Cách năm tháng rất lâu, chỉ còn lại một đường nhàn nhạt, còn hơi đỏ.
Dao gọt bút chì di chuyển, cuối cùng dừng lại ở vị trí cổ tay, tay phải hơi dùng sức, mũi dao đâm vào làn da trắng lạnh, vạch xuống, máu đỏ thẫm trong nháy mắt tràn ra.
Lục Thời rũ mí mắt mỏng manh, trong mắt ánh ra huyết sắc, vẻ mặt hững hờ.