• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

148  

Thẩm Tích thật sự bắt đầu theo đuổi Từ Doãn Xuân. 

Thẩm Tích lúc thì mang trà sữa cho Từ Doãn Xuân, lúc lại rủ cậu lên thư viện, thỉnh thoảng còn hẹn cùng nhau ăn cơm. 

Vệ Tu nhìn thấy hết mọi chuyện, đáy lòng giận dữ. 

Không phải y chưa từng nghĩ đến việc “giữ gìn nam đức” thay Từ Doãn Xuân, nhưng trong lòng y có “tật”, lại thấy Từ Doãn Xuân ngu ngơ vui tươi hớn hở tiếp nhận, cuối cùng dứt khoát hờn dỗi không nói năng gì.

Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia, Thẩm Tích hẹn tôi mai đi dã ngoại.” 

Vệ Tu: “Mai tôi phải làm việc, cậu tự đi đi.” 

Từ Doãn Xuân phấn khởi rạng rỡ, Vệ Tu ngoài cười nhưng trong không cười. 

Không, y không tức giận, y chẳng có ý gì khác với Từ Doãn Xuân hết. 

Có người thích Từ Doãn Xuân y mừng còn chẳng kịp, sao lại tức giận, sao lại ngăn cản được chứ? 

149 

Thẩm Tích là một học sinh nghèo, cách theo đuổi người ta mộc mạc mà tươi mới, cậu định cùng đi dã ngoại trước rồi đến thủy cung sau. 

“Hôm nay tôi mang theo ít món tự làm, tay nghề bình thường thôi, để cậu chê cười rồi.” Thẩm Tích vẻ mặt bình thản lấy ra hộp cơm đã chuẩn bị trước: “Cơm chiên trứng, thịt chiên giòn, thịt xào măng chua…” 

Thẩm Tích không phải kiểu Omega “yếu đuối hiền thục” thường thấy trong tiểu thuyết, nhưng tay nghề nấu nướng rất giỏi, món ăn gia đình làm ra vô cùng ngon miệng. 

“Woa.” Từ Doãn Xuân bắt đầu chả.y nước miếng: “Thơm quá.” 

Thẩm Tích đắc ý mỉm cười. 

“Vậy cậu cũng nếm thử món tôi mang đi.” Từ Doãn Xuân lôi ra hộp cơm của mình, đầy ắp ba hộp lớn. 

Hộp cơm vừa mở, nào là vịt bát bửu, thịt hầm mật ong, gà hầm hạt dẻ, canh rau cải, còn có một bát canh cá bạc rau cần và một hộp bánh gạo nhân táo đỏ. 

Thẩm Tích ngẩn ra, đây là món từ nhà hàng nào? Sao lại đẹp mắt thế này? Món nhà làm của cậu sao sánh bằng được? 

Nhưng Thẩm Tích nghĩ rồi lại cười, thôi vậy, nếu tay nghề của Từ Doãn Xuân giỏi hơn cậu, sau này cậu học từ chỗ Từ Doãn Xuân là được, coi như đây là sở thích chung của cả hai. 

Thẩm Tích: “Không ngờ tay nghề của cậu lại tốt như vậy.” 

Từ Doãn Xuân: “Tay nghề của tôi bình thường lắm, đây là do thiếu gia làm.” 

Thẩm Tích: “?” 

Từ Doãn Xuân: “Sáng nay thiếu gia làm đấy, anh ấy bảo làm nhiều quá nên chia cho tôi mang ra ngoài. Tay nghề anh ấy giỏi lắm, cậu nếm thử đi.” 

Thẩm Tích: “???” 

Vệ Tu có bệnh sạch sẽ, chê người khác nấu ăn không sạch, cuối cùng tự mình xuống bếp. 

Tay nghề của y tốt, chỉ cần rau xanh đậu phụ bình thường cũng nấu được món ngon, năm xưa còn từng làm cơm cho lão hoàng đế. 

“Alpha khéo tay thế này hiếm thấy lắm đúng không?” Từ Doãn Xuân cố ý nháy mắt với Thẩm Tích. 

Thẩm Tích cười mà không đáp. 

Hay cho Vệ Tu, Alpha xảo quyệt thảo mai thế này đúng là không thấy nhiều thật. 

Ở đầu bên kia thành phố, Vệ Tu nhìn sắc trời bên ngoài, thầm nghĩ giờ ăn chắc đã đến rồi. 

Nếu Thẩm Tích thấy món ăn rồi cho rằng y cố tình phá đám, hay nghĩ y có ý đồ gì với Từ Doãn Xuân, vậy thì cậu cực kỳ sai rồi.

Y là đại thiếu gia cơ mà, sao có thể cố ý xuống bếp vì một người hầu cơ chứ? 

Hôm nay chẳng qua y tình cờ dậy sớm, tình cờ muốn nấu ăn, tình cờ hôm qua lại mua nguyên liệu nên mới tình cờ làm vài món nhỏ, tuyệt đối không phải tính toán từ trước. 

…  Huống chi Tiểu Xuân của y kiếp này không thể đói được, đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK