• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

266 

Vệ Tu lập tức lên đường, đồng thời gọi điện cho Thẩm Tích, được biết mười phút trước Từ Doãn Xuân đột nhiên bảo cậu về nhà. 

Thẩm Tích nghi hoặc: “Xảy ra chuyện gì à?” 

Xác nhận Thẩm Tích không bắt cóc Từ Doãn Xuân, Vệ Tu lạnh lùng đáp “Không liên quan đến cậu” rồi cúp máy. 

Từ Doãn Xuân vốn rất cảnh giác, chắc hẳn đã phát hiện nguy hiểm nên lập tức bảo Thẩm Tích rời đi. 

Quả nhiên khi Vệ Tu xác nhận định vị của Từ Doãn Xuân, y thấy hắn đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. 

Vệ Tu lao đến đó bằng tốc độ nhanh nhất. 

Y đạp tung cánh cửa nhà xưởng, vừa nhìn đã thấy Tiểu Xuân của mình đang đáng thương co rúm ở góc tường, trên mặt còn đỏ. 

“Thiếu gia…” Từ Doãn Xuân tủi thân gọi. 

Lý trí của Vệ Tu lập tức đứt phựt. 

267 

Tiếp theo, Từ Doãn Xuân được chiêm ngưỡng một trận đánh mãn nhãn. 

Chính xác hơn là một trận ẩu đả đơn phương. 

Sát khí cùng với pheromone áp đảo của Vệ Tu bùng nổ mãnh liệt. Cả đời y đấu võ chỉ thua đúng một lần… đó là lần để đưa Từ Doãn Xuân về nhà, cố ý để Tam hoàng tử rạch một nhát lên mặt mình. 

Vì thế đám lính đánh thuê hay đặc công gì đó y chẳng coi ra gì. 

Ban đầu tên lính đánh thuê kia tràn đầy tự tin, thấy Vệ Tu thì cười lạnh: “Mày cũng là cấp S…” 

Lời còn chưa dứt, Vệ Tu đã xuất hiện ngay trước mặt gã. 

Gã vội vàng lùi lại, tuy nhiên ngay cả chống cự cũng vụng về, chưa đến ba chiêu đã bị Vệ Tu đá bay vào tường. 

Gã tưởng đã xong, nhưng giây tiếp theo lại bị lôi ra. 

Từ Doãn Xuân nhìn đến mê mẩn… đẹp, quá đẹp. 

Thiếu gia của hắn mãi mãi ưu nhã như vậy, dù cho giận dữ ngập đầu thì động tác cũng cực kỳ phóng khoáng.

Chỉ tiếc là kết thúc quá nhanh, hắn còn chưa xem đã mắt. 

Từ Doãn Xuân bỗng thấy nóng ran cả người. 

… Đáng ghét, dáng vẻ thiếu gia đánh người còn hiệu quả hơn thứ thuốc kích dục chết tiệt mà Quý Thần tiêm cho hắn. 

268 

“Tiểu Xuân!” Vệ Tu tiến lên ôm Từ Doãn Xuân: “Bị thương sao?” 

Từ Doãn Xuân né một chút, không dám đến quá gần Vệ Tu. 

“Đau lắm à?” Vệ Tu tưởng mình chạm phải vết thương của hắn, xót xa không thôi. 

Từ Doãn Xuân khẽ bảo: “Người bẩn, đừng chạm…” 

Vệ Tu: “Đến lúc nào rồi mà còn để ý cái đó!” 

Vị thiếu gia mắc bệnh sạch sẽ kia ôm chặt Từ Doãn Xuân đầy bụi bẩn. Từ Doãn Xuân vốn còn lo mình không kiềm chế được, nhưng vừa được thiếu gia ôm, mọi phòng tuyến trong lòng lập tức sụp đổ, òa khóc: “Tôi vẫn luôn chờ thiếu gia!” 

“Là tôi đến muộn.” Vệ Tu tự trách: “Ai đánh cậu?” 

Từ Doãn Xuân: “Tất cả bọn nó! Đánh suốt!” 

Đám người của tổ chức Luận Kiếm Hắc Ám nằm la liệt bên cạnh: ! 

Rõ ràng chỉ đánh vài cái nhẹ hều thôi mà! 

Từ Doãn Xuân: “Quý Thần còn dùng kim tiêm đâm tôi! Kim to lắm luôn!” 

Vệ Tu quay sang nhìn Quý Thần, ánh mắt lạnh lẽo âm u, khiến Quý Thần nổi hết da gà. 

269 

Vệ Tu trước tiên xử lý đám lưu manh kia một trận. 

Quý Thần gọi không ít người đến, cuối cùng Từ Doãn Xuân cũng được ngắm nhìn thoả thuê dáng vẻ oai phong của thiếu gia khi đánh người. 

Phía bên này Từ Doãn Xuân vui vẻ, phía bên kia Quý Thần lại sợ đến run bần bật. 

Ban đầu tiếng kêu la thảm thiết quanh đó càng ngày càng nhiều, sau đó dần ít đi, cuối cùng im bặt, chỉ còn mỗi mình Quý Thần là vẫn tỉnh táo. 

Tiếng bước chân đến gần, Vệ Tu đứng trước mặt Quý Thần. 

Máu nhỏ từng giọt xuống mặt Quý Thần, hắn thấy hai tay Vệ Tu nhuốm đầy máu tươi. 

Hiệu quả của thuốc mê trên người hắn đã giảm bớt, hắn vùng vẫy đứng dậy. 

“Vệ Tu, rốt cuộc nó có gì hơn em mà anh sẵn lòng vì nó như vậy…” 

“Cậu ấy không cần hơn bất kỳ ai.” Vệ Tu nói: “Cậu ấy là mạng của tôi, vậy là đủ.” 

Quý Thần sợ hãi tột độ, lục lọi khắp người chỉ tìm được ống tiêm chứa thuốc kích dục. 

Hắn lanh trí, cầm ống tiêm đâm thẳng vào người mình. 

Hắn vốn đã dao động vì pheromone của hai Alpha cấp S, giờ cộng thêm thuốc, chưa đến vài giây đã rơi vào trạng thái ph.át tì.nh. 

270 

Pheromone nồng nặc của Omega lan tỏa, Vệ Tu khựng bước. 

Quý Thần cười: “Sao, không chịu nổi à? Xem ra anh cũng chỉ có đến thế.” 

Lời vừa mới dứt, Vệ Tu lại tiến lên một bước. 

Quý Thần: “Không kìm được nữa đúng không? Lại đây…” 

Vệ Tu một tay túm cổ áo Quý Thần, vẻ mặt lạnh lẽo. 

Quý Thần nhận ra điều bất thường, vội nói: “Khoan… anh, anh không được đánh Omega!” 

Vệ Tu thẳng tay tát hắn một cái. 

“Vậy cậu lại được đánh Từ Doãn Xuân sao?” 

271 

Trong nhà xưởng bỏ hoang, mọi người nằm la liệt, Quý Thần dù đã ngất xỉu nhưng pheromone vẫn không ngừng tỏa ra. 

Vệ Tu hít sâu một hơi, bước nhanh đến chỗ Từ Doãn Xuân. 

Y ôm cậu lên, vội vàng lên xe. 

Trên xe cả hai không nói lời nào. 

Thuốc ức chế trên người Từ Doãn Xuân đã hết từ lâu, pheromone không ngừng tăng cao. 

Vệ Tu cũng chẳng khá hơn chút nào, pheromone của y bị Quý Thần khơi dậy, giờ lại ở chung xe với Từ Doãn Xuân sắp ph.át tì.nh, y đã đứng bên bờ vực của kỳ mẫn cảm. 

Một phút trước khi về đến nhà, Từ Doãn Xuân dẫn đầu bùng phát, nồng độ pheromone trong xe đạt đỉnh. 

Vệ Tu ngửi thấy hương quế nồng đậm, lập tức cũng rơi vào kỳ mẫn cảm. 

Khi đến nhà, Từ Doãn Xuân đã không thể đi nổi nữa. 

“Thiếu gia… thiếu gia…” Trước cửa lớn, Từ Doãn Xuân chui vào lòng Vệ Tu. 

“Tiểu Xuân, bình tĩnh.” Vệ Tu mở cửa. 

272 

Vào nhà, Từ Doãn Xuân không kiềm chế nữa, đưa tay định lột đồ Vệ Tu. 

“Tiểu Xuân!” Vệ Tu giữ tay hắn lại. 

Bị Vệ Tu từ chối, Từ Doãn Xuân sốt ruột suýt khóc: “Thiếu gia… thiếu gia không giúp tôi sao? Thiếu gia ghét tôi rồi à?” 

“Sao có thể ghét cậu được chứ, tỉnh táo một chút!” Vệ Tu cố gắng kiềm chế bản thân: “Cậu biết tiếp theo chúng ta sẽ làm gì không?” 

Từ Doãn Xuân gật đầu. 

“Cậu không thể làm chuyện này trong lúc đầu óc mụ mị, tôi muốn cậu tự nguyện, tôi không muốn cậu tỉnh lại rồi hối hận.” Vệ Tu nói: “Cậu suy nghĩ kỹ đi!” 

Từ Doãn Xuân: “Suy nghĩ gì nữa? Anh là thiếu gia mà, thiếu gia em thích nhất!” 

Vệ Tu: “Thích kiểu nào? Anh không muốn cái kiểu thích mà em cứ nói ngoài miệng đâu!” 

Từ Doãn Xuân: “Cái kiểu thích em nói ngoài miệng chính là kiểu yêu anh đến chết đi sống lại! Anh lèm bèm đủ chưa?” 

Cuối cùng vị đại sư nam đức cũng vừa lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn Từ Doãn Xuân một cái. 

Từ Doãn Xuân ôm lấy cổ Vệ Tu, dùng sức hôn lại y. 

273 

Cả hai hôn nhau say đắm ngay tại lối vào. 

Thực ra bọn họ còn muốn hôn thêm một lúc nữa nhưng thật sự không chịu nổi. 

Chỉ là Vệ Tu đột nhiên phát hiện vấn đề. 

“Từ Doãn Xuân!!!! Mau mở cái khóa này ra!!!!” 

Hai người luống cuống tháo đai trinh tiết của Vệ Tu. 

Trước đó vì Vệ Tu kiên quyết phản đối, Từ Doãn Xuân đã bỏ khóa giọng nói. 

Nhưng dù không cần hát nữa, các loại khóa vân tay, mống mắt, nhận diện khuôn mặt vẫn còn đó. Từ Doãn Xuân đứng không vững, khóa mống mắt mãi không mở được. 

“Thiếu gia đừng cử động nữa!” 

“Là em đang động đậy đấy!” Vệ Tu sụp đổ: “Mặt em cứ dí sát vào rồi làm sao mở được!” 

Vất vả lắm mới tháo được đai trinh tiết, Từ Doãn Xuân hét lên: “Anh dùng cái đó đánh vào mặt em!!!” 

Vệ Tu xấu hổ muốn chết: “Anh không cố ý!” 

274 

“Thiếu gia, còn vòng cổ của em nữa.” Từ Doãn Xuân bắt đầu kéo vòng cổ: “Sao tháo không ra vậy!!!!” 

Vệ Tu đưa tay định tháo song lại phát hiện khóa kẹt. 

Từ Doãn Xuân: “Làm sao đây! Thiếu gia, răng anh có đủ cứng không? Lúc đánh dấu có thể cắn xuyên vòng cổ luôn không?” 

Lời vừa dứt, Vệ Tu dùng tay không xé đứt vòng cổ. 

Chiếc vòng làm từ da và kim loại hỗn hợp, vậy mà bị y xé thành hai mảnh. 

Từ Doãn Xuân im lặng. 

Từ Doãn Xuân câm nín. 

Rồi Từ Doãn Xuân sùng bái: “Thiếu gia giỏi quá đi thôi!” 

Vệ Tu vác hắn đi luôn. 

275 

Từ Doãn Xuân được trải nghiệm bảy ngày bảy đêm của một Alpha cấp S là thế nào. 

Ngày đầu, vụng về, còn hơi lúng túng. 

Ngày thứ hai, lập tức đạt max cấp. 

Ngày thứ ba đến thứ tư, đã tốt lại còn tốt hơn, chăm chỉ không ngừng. 

Ngày thứ năm, hoàn toàn đánh dấu. 

Ngày thứ sáu, còn chưa xong sao? 

Ngày thứ bảy, cuối cùng cũng kết thúc. 

276 

Bảy ngày trôi qua, cuối cùng kỳ ph.át tì.nh của Từ Doãn Xuân cũng chấm dứt, người cũng kiệt sức. 

Từ Doãn Xuân: “Dinh dưỡng sắp không theo kịp nữa rồi.” 

Vệ Tu: “Đừng cứ mở miệng là nói lời tục tĩu.” 

Từ Doãn Xuân: “Thủ cung sa của thiếu gia cũng mất rồi, còn giả vờ trong sáng gì nữa.” 

Vệ Tu ngậm miệng. 

Từ Doãn Xuân lại chui vào lòng Vệ Tu, bò khắp người y. 

Vệ Tu vội giữ hắn lại: “Đủ chưa?” 

Nhưng Từ Doãn Xuân không dừng tay, trèo ra sau lưng Vệ Tu, ngửi gáy y, hài lòng nói: “Mùi hoa quế trà ô long.” 

Hihi, mùi pheromone của hắn và thiếu gia vĩnh viễn hòa quyện vào nhau, ai ngửi cũng biết họ là một đôi. 

277 

Vệ Tu sau khi thoát kiếp trai tân đã trưởng thành hơn. 

Y không còn phải giục Từ Doãn Xuân đi tắm ba bốn lần nữa, mà trực tiếp lôi hắn đi tắm sạch sẽ rồi giúp hắn mặc quần áo. 

Mọi thứ xong xuôi, Vệ Tu nghiêm túc nhìn Từ Doãn Xuân. 

Từ Doãn Xuân: “Anh lại làm sao nữa?” 

Vệ Tu: “Bây giờ em tỉnh táo rồi đúng không?” 

Từ Doãn Xuân: “Chứ còn gì nữa?” 

Vệ Tu: “Vậy em… không hối hận chứ?” 

Từ Doãn Xuân ngẩn ra: “Sao lại hối hận… chẳng lẽ thiếu gia hối hận rồi?” 

Mặt Vệ Tu dần đỏ lên, song vẫn giữ vẻ đứng đắn: “Sao có thể hối hận chứ? Chỉ là… chưa cưới em mà đã làm chuyện này, không hợp lễ phép, anh thấy có lỗi với em.” 

Từ Doãn Xuân: “Gì cơ? Anh nói rõ xem, bảy ngày qua anh làm hơi bị nhiều chuyện có lỗi với em đấy nhé, như là rõ ràng bảo anh đừng…” 

Vệ Tu vội bịt miệng hắn lại, ngăn không cho hắn nói lời nhạy cảm. 

278 

Vệ Tu: “Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” 

Từ Doãn Xuân: “Từ ngày anh dẫn em về nhà anh đã luôn chịu trách nhiệm với em rồi.” 

Vệ Tu nghe vậy khẽ mỉm cười: “Sau này sẽ chịu trách nhiệm nhiều hơn.” 

Vệ Tu: “Cưới em là điều chắc chắn, nuôi em, chăm sóc em, rồi… khắc lại tên em lên ngực anh.” 

“À, cái đó thì thôi đi.” Từ Doãn Xuân thẳng thừng từ chối: “Hơi lỗi thời.” 

Vệ Tu hít sâu một hơi. 

… Đừng giận, đừng giận, giận quá chẳng ai sinh bệnh thay mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK