• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

168 

Vệ Tu nghe những lời này, dường như lại trở về buổi trưa của mùa đông ấy. 

… Y dừng ngựa, Từ Doãn Xuân phía sau đã chết. 

Pheromone của Vệ Tu lập tức dao động, gần như không thể thở nổi. 

Nhưng y che giấu rất khéo, Từ Doãn Xuân không hề nhận ra sự thay đổi của y. 

Chỉ có Thẩm Tích là Omega mới nhạy bén cảm nhận được dao động kịch liệt của y, khó hiểu nhìn về phía y. 

Chốc lát, Thẩm Tích dường như hiểu ra. Có thể vì một câu nói mà dao động đến vậy, Vệ Tu thật sự đối với Từ Doãn Xuân… 

Vệ Tu chột dạ né tránh ánh mắt của Thẩm Tích. 

169 

Từ Doãn Xuân không hề hay biết sóng ngầm giữa hai người, hắn nhớ ra mục đích mình đến tìm Thẩm Tích, vội vàng nói với Thẩm Tích: “Đúng rồi, tôi phải giải thích rõ ràng với cậu.” 

Thẩm Tích: “?” 

“Tôi không hề thích thiếu gia chút nào!” 

Vệ Tu: “???” 

“Thiếu gia quá lắm lời, phiền chết đi được.” 

Vệ Tu: “…” 

Vệ Tu khó mà miêu tả tâm trạng của mình lúc này. 

Oan ức, buồn bực, câm nín, muốn khóc mà không ra nước mắt… đồng thời lại chẳng hiểu sao thở phào nhẹ nhõm. 

170 

Thẩm Tích thấy Từ Doãn Xuân nói trắng ra như vậy trước mặt Vệ Tu nên cũng không tiện nói gì thêm. 

Nhất là khi cậu thấy Vệ Tu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng dâng lên niềm vui vô hạn. 

Thẩm Tích liền tung một nhát dao bổ sung, trực tiếp tỏ tình trước mặt Vệ Tu: “Từ Doãn Xuân, tôi vẫn luôn muốn nói với cậu, tôi thích cậu!” 

Từ Doãn Xuân: “Tôi cũng rất thích cậu mà!” 

Thẩm Tích: “!” 

Vệ Tu: “?” 

Từ Doãn Xuân: “Cậu là người bạn đầu tiên tôi quen sau khi vào đại học!” 

Thẩm Tích chợt hiểu ra. 

Vệ Tu bật cười. 

Thẩm Tích: “Ý tôi không phải thích kiểu bạn bè, là thích kiểu yêu đương.” 

Từ Doãn Xuân chậm chạp nhận ra: “!!!” 

Từ Doãn Xuân kinh ngạc, lập tức quay sang nhìn Vệ Tu: “Thiếu gia, Thẩm Tích nói cậu ấy thích tôi!” 

Vệ Tu: “Tôi nghe thấy rồi.” 

Từ Doãn Xuân: “Là Thẩm Tích đấy! Cậu ấy thích tôi, không thích anh!” 

Vệ Tu: “Tôi biết, tôi nghe thấy rồi.” 

Thẩm Tích: “…” 

171 

Lần đầu tiên trong đời Từ Doãn Xuân được người ta tỏ tình, căng thẳng tột độ. 

Hắn bắt đầu suy nghĩ. 

Từ Doãn Xuân vừa suy nghĩ, hai người đối diện liền căng thẳng theo. 

Pheromone của Alpha và Omega đều rối loạn, Thẩm Tích thậm chí còn cảm nhận được vòng cổ bắt đầu tiêm thuốc ức chế cho mình. 

Một phút sau, Từ Doãn Xuân lên tiếng. 

“Tôi còn tưởng cậu xem tôi là…” Từ Doãn Xuân dùng từ mới học được sau khi sống lại: “Chị em bạn dì.” 

Thẩm Tích bị từ này làm cho sững sờ, lập tức phản bác: “Hiểu lầm rồi, tôi là 1.” 

Từ Doãn Xuân kinh ngạc: “Thật hả???” 

Từ Doãn Xuân phản bác: “Tôi không tin.” 

Từ Doãn Xuân: “Cảm ơn cậu đã thích tôi, nhưng cậu quá đẹp, không phải gu của tôi, xin lỗi nhé!” 

Thẩm Tích thở phào một hơi, không bất ngờ khi Từ Doãn Xuân từ chối mình. Cậu mỉm cười: “Không sao, được nói ra lòng mình tôi đã mãn nguyện rồi.” 

Cậu lại ngược: “Có thể cho tôi biết cậu thích mẫu người nào không?” 

Từ Doãn Xuân suy nghĩ. 

Hai người đối diện lại bắt đầu căng thẳng. 

Chốc lát, Từ Doãn Xuân mở miệng: “Tôi thích người cao lớn, nho nhã, đẹp trai, thông minh, tao nhã, ngoài lạnh trong nóng, văn võ song toàn, có năng lực lãnh đạo, biết nấu ăn…” 

Từ Doãn Xuân dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn, Thẩm Tích và Vệ Tu càng nghe càng nghi hoặc… Đây là đang nói ai vậy? 

Là ai nhỉ? 

Sao hơi quen quen? 

Từ Doãn Xuân vội vàng dừng lại, bổ sung một câu: “… Quan trọng là không được lắm lời! Không được lắm lời như thiếu gia!” 

“Dù sao thì cứ vậy đi, không nói với hai người nữa!” 

Từ Doãn Xuân đỏ mặt bỏ chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK