• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phủ tướng quân chỉ còn lại hai người họ, nhân khẩu thưa thớt đến mức đáng thương.

Vệ Tu vốn đã quyết tâm hai người chỉ dọn dẹp những nơi sinh hoạt hàng ngày, như vậy không gian nhỏ lại, hai người bọn họ có thể giữ phủ tướng quân sạch sẽ.

Đáng tiếc Vệ Tu thường xuyên xuất chinh, Từ Doãn Xuân cũng sớm theo quân từ năm mười bốn, hai người vừa ra khỏi cửa vài tháng, khi trở về nhà bụi bặm đã tích dày đặc, mỗi lần Vệ Tu nhìn thấy đều nổi da gà, đứng từ bên ngoài chỉ huy Từ Doãn Xuân dọn dẹp.

“Chỗ đó lau thêm mấy cái!”

“Ngươi thật sự chỉ lau có hai cái thôi hả? Ngồi xuống nhìn xem, vẫn còn bụi kìa!”

“Góc đó nhất định phải sạch!”

Từ Doãn Xuân ném miếng vải trong tay: “Thiếu gia ồn quá.”

Vệ Tu: “Chê ta ồn ào thì ngươi dọn sạch hơn đi!”

Từ Doãn Xuân: “Người ngoài đều nói Vệ tướng quân trầm tĩnh kiệm lời, thật sự nên để bọn họ thấy được tính nết của ngài ở nhà như nào.”

Mặt của Vệ Tu đỏ lên: “Phản rồi! Có người hầu nào như người không?”

Quả thực là có người hầu như Từ Doãn Xuân, hơn nữa loại người hầu ấy không chỉ tồn tại mà còn được thiếu gia cưng chiều đậm sâu.

Khi đó Vệ Tu vẫn chưa trở thành thiếu gia phải tự mình dọn dẹp nhà cửa, y sợ Từ Doãn Xuân chê mình lắm lời, lại sợ Từ Doãn Xuân mệt nhọc, cuối cùng vẫn thuê hai người hầu làm việc nhà.

Hai người hầu đó là cậu cháu, Vệ Tu tiện thể mời chị gái của ông cậu đến, phụ trách nấu ăn giặt giũ cho mọi người.

Phủ tướng quân có thêm người lập tức trở nên sinh động, tuy nhiên vấn đề mới lại xuất hiện.

… Người phụ nữ kia nấu ăn không sạch sẽ.

Một lần Vệ Tu trông thấy bà ta nhặt thức ăn rơi dưới đất bỏ lại vào bát, sau đó bưng thẳng lên bàn.

Khi xuất chinh, cơm trong quân ngũ cũng chẳng sạch sẽ là bao, nhưng Vệ Tu mắt không thấy tâm không phiền, ít nhất còn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên bây giờ y đã tận mắt trông thấy, trong lòng không sao vượt qua được, đến cơm cũng nuốt không nổi.

Từ Doãn Xuân nói: “Vậy ngài đuổi người ta đi.”

Vệ Tu hít sâu một hơi: “Thôi vậy, ta không muốn chia cắt cả nhà họ.”

“Thiếu gia quả đúng là người tốt bụng.” Từ Doãn Xuân nhìn Vệ Tu với ánh mắt ngưỡng mộ, rồi lập tức hỏi: “Vậy phải làm thế nào đây?”

Vệ Tu: “Ta tự có cách của ta.”

Ngày hôm sau, Từ Doãn Xuân đã được nhìn thấy cách của Vệ Tu.

Từ Doãn Xuân: “Cách của thiếu gia là nhịn đói à? Được, Tiểu Xuân sẽ nhịn đói cùng thiếu gia, Tiểu Xuân nuốt nước bọt là có thể sống.”

Vệ Tu đối diện với đĩa rau xào cháy, sắc mặt âm trầm: “Đừng có ở đó nói bóng nói gió, lần đầu tiên trong đời, xào cháy có vấn đề gì?”

Vệ Tu thử lại lần nữa, lần này rau không cháy, nhưng hương vị sai sai.

Vệ đại thiếu gia không cáu kỉnh với Từ Doãn Xuân, nhưng vẻ kiêu ngạo của thiếu gia vẫn phải có.

Y ăn một miếng rồi đặt đũa xuống, không muốn đụng đến nữa.

Y thấy Từ Doãn Xuân vẫn đang ăn, nhíu mày bảo: “Đừng ăn nữa.”

Có điều Từ Doãn Xuân ăn rất vui vẻ, kéo đĩa về phía mình: “Đây là món rau xào đầu tiên của thiếu gia nhà ta, ngài không ăn thì ta ăn.”

Vệ Tu lại ngăn hắn một lần nữa: “Rất khó ăn, không được ăn nữa.”

Từ Doãn Xuân cau mày: “Không cho phép ngài nói món rau xào của thiếu gia nhà ta khó ăn! Thiếu gia là người thông minh nhất, ngài ấy sẽ nhanh chóng xào ngon hơn thôi!”

Bình thường Từ Doãn Xuân không nóng tính, tuy nhiên nếu có ai dám chê bai Vệ Tu hắn thực sự sẽ liều mạng với kẻ đó.

Kể cả Vệ Tu chê bai chính mình cũng vậy.

“Tùy ngươi.” Vệ Tu phất tay áo bỏ đi, chẳng qua khi quay lưng lại, y không nhịn được nhếch môi.

… Tên nhóc kia tin y một cách mù quáng, thật quá đau đầu.

Nhưng Từ Doãn Xuân nói không sai, tài nấu nướng của Vệ Tu tiến bộ vượt bậc, ngày một ngon hơn.

Điều này không phải vì Vệ Tu coi trọng vấn đề ăn uống, chỉ là thấy Từ Doãn Xuân ăn với vẻ mặt vui sướng, ăn xong miệng toàn mấy câu “thiếu gia tuyệt nhất” làm y không nhịn được mà muốn ngày càng nấu ăn ngon hơn.

Đêm xuống, Từ Doãn Xuân kỳ lưng cho Vệ Tu.

“Tay nghề của thiếu gia càng ngày càng tốt.”

Vệ Tu ngâm mình trong nước, hừ hừ hai tiếng bày tỏ sự đồng ý.

“Nếu như có ngày không làm tướng quân nữa thiếu gia có thể đi làm đầu bếp.”

“Lại nói bậy bạ.” Vệ Tu im lặng: “Nếu có một ngày không làm tướng quân thì chắc chắn là hoàng thượng muốn lấy mạng ta.”

“Thiếu gia không được phép chết!” Từ Doãn Xuân lại bắt đầu la hét ầm ĩ.

Vệ Tu bị hắn làm ồn đến đau cả tai: “Chết rồi thì không cần phải nghe ngươi ồn ào.”

Từ Doãn Xuân vẫn kêu: “Ngài chết rồi ta sẽ lập tức tuẫn táng! Chúng ta đã nói rồi, thiếu gia phải chết trước ta, nhưng chỉ được sớm một chút thôi! Chỉ một chút thôi!”

Có lẽ cả thiên hạ chỉ có mỗi tên người hầu này là mong thiếu gia của mình chết sớm, Vệ Tu đau đầu vô cùng, đành nói: “Biết rồi, ta sẽ cố gắng chết sớm hơn ngươi một chút.”

Từ Doãn Xuân hài lòng, cũng nhảy vào trong bồn tắm.

Hắn quậy khắp nơi, cuối cùng chui vào trong lòng Vệ Tu: “Thiếu gia, ngày mai làm bánh hoa quế được không? Muốn ăn với trà.”

Từ nhỏ hai người đã quen tắm cùng nhau, da thịt chạm nhau cũng chẳng ngượng ngùng chút nào. Vệ Tu giơ tay lau mặt cho Từ Doãn Xuân: “Hoa quế ta trồng sắp bị ngươi ăn trụi sạch, tham ăn.”

“Làm đi mà! Nếu không nước dãi của ta sẽ nhỏ lên mặt thiếu gia đấy!”

“Cút ngay! Bẩn chết đi được!”

Từ Doãn Xuân bị đẩy ra bật cười hì hì rồi lại chui vào trong lòng Vệ Tu: “Thích thiếu gia nhất.”

*

Chẳng biết từ lúc nào, Từ Doãn Xuân luôn nói “thích thiếu gia nhất”.

Bình thường Vệ Tu ghét Từ Doãn Xuân ồn ào, chỉ là lúc này cảm thấy lời hắn vô cùng êm tai.

Lại thêm một mùa xuân nữa, Tết Nguyên Tiêu đến, đám con cháu quan lại đều được mời vào trong kinh.

Ăn bánh Nguyên Tiêu, ngắm hoa đăng chỉ là cái cớ, đám thanh niên tụ tập một chỗ chỉ đơn giản là tìm kiếm giai ngẫu.

Năm đó Vệ Tu vừa đúng hai mươi.

Phần lớn những kẻ đồng trang lứa với y đã thành thân, thậm chí đã có con rồi, chỉ có mình y là vẫn cô đơn chiếc bóng, cũng chẳng gần gũi nữ sắc.

Vệ Tướng quân công trạng hiển hách, tướng mạo tuấn tú, đã sớm có rất nhiều thiên kim công chúa, tiểu thư khuê các âm thầm để ý.

Bởi thế dịp Tết Nguyên Tiêu năm này, Hoàng Đế đặc biệt lệnh cho Vệ Tu phải tham dự.

Đêm khuya, Vệ Tu đến bên bờ sông.

Hai bên bờ sông treo đầy hoa đăng, ánh sáng đủ màu chiếu lên gương mặt Vệ Tu, càng tôn lên vẻ tuấn tú phi phàm của y.

Các cô nương thấy y nhìn về phương xa, tưởng rằng y đang ngắm nhìn cô nương nào đó, kết quả dõi theo tầm mắt của y, bọn họ lại thấy mắt y đang đi theo một thiếu niên.

Thiếu niên chạy đến, nói với Vệ Tu: “Thiếu gia, hết tiền mua bánh ngọt rồi!”

Vệ Tu mặt không biểu lộ cảm xúc: “Ai bảo ngươi chạy nhanh thế? Tiền còn chưa kịp đưa ngươi.”

Vệ Tu đưa cho hắn một túi tiền nhỏ: “Đừng ăn mấy thứ lung tung, lát nữa mua xong nhớ đến tìm ta, không được ham chơi.”

Thiếu niên hò reo một tiếng rồi lại chạy đi.

Vệ Tu nhìn theo bóng lưng của hắn khẽ mỉm cười.

Nhưng khi vừa chuyển tầm mắt, phát hiện người bên cạnh đang nhìn mình, nụ cười của y lập tức tắt ngúm.

Trên thuyền hoa bên sông, các vương tôn công tử đang vui vẻ ăn uống.

Từ Doãn Xuân ngoan ngoãn cúi đầu đứng sau lưng Vệ Tu rót rượu cho y.

Vệ Tu gắp một miếng bánh nếm thử, sau đó vô cùng tự nhiên để tay xuống dưới gầm bàn.

Từ Doãn Xuân duỗi tay đón lấy, giơ tay lên làm bộ lau mặt, đoạn nhét tọt bánh vào miệng.

Hai người phối hợp ăn ý, qua vài lần, đĩa bánh trước mặt Vệ Tu đã trống không.

“Vệ Tướng quân thích bánh uyên ương xốp giòn này à?” Một người bên cạnh lên tiếng: “Đây là tay nghề của tiểu thư nhà họ Tạ.”

“Tạ tiểu thư quả nhiên sở hữu tay nghề tuyệt diệu.” Vệ Tu gật đầu.

Người nọ vốn có ý để Vệ Tu nhìn ngắm tiểu thư nhà họ Tạ nhiều hơn, nhưng Vệ Tu ngay cả lời khen cũng tích chữ như vàng, chẳng có chút tò mò nào với Tạ tiểu thư.

Bên cạnh lại có người hỏi: “Khi nào Vệ tướng quân định thành thân?”

Vệ Tu: “Vẫn còn sớm lắm.”

“Với kiểu nhân trung long phượng như Vệ tướng quân, không biết bao nhiêu cô nương trong kinh thành đang chờ Vệ Tướng quân đến cầu hôn đấy.”

Từ Doãn Xuân lén cười, Vệ Tu mặt không đổi sắc véo hắn một cái: “Quá khen rồi, lời ấy không biết khiến bao nhiêu người cười rụng răng.”

Trong buổi tiệc, Từ Doãn Xuân thấy cảm thấy buồn chán, tự mình chạy sang một bên đứng cùng đám người hầu, tỳ nữ khác.

“Tướng quân nhà ngươi thật tuấn tú.” Một tỳ nữ nói.

Từ Doãn Xuân cầm nắm hạt dưa Vệ Tu đưa cho cắn: “Đương nhiên rồi, đẹp trai nhất thiên hạ.”

Tỳ nữ lại nói: “Các tiểu thư trong buổi thưởng trà đều đang bàn luận về Vệ Tướng quân, dáng vẻ cưỡi ngựa xuất chinh trở về của ngài ấy trông thật anh tuấn tiêu sái.”

Từ Doãn Xuân gật đầu: “Lời này ta thích nghe, ngươi cứ nói tiếp đi.”

Tỳ nữ kia nghĩ muốn giúp tiểu thư để lại ấn tượng với Vệ tướng quân, thế là kể hết những lời đàm luận của các khuê nữ về Vệ Tu cho Từ Doãn Xuân nghe.

Mọi người khen ngợi Vệ Tu tướng mạo phi phàm, gương mặt tuấn tú như văn nhân nhưng lại có thân hình của một võ tướng, quả thực làm người ta mê mẩn.

Hơn nữa tuổi trẻ đã có thành tựu, tài năng xuất chúng, chiến vô bất thắng.

Đặc biệt Vệ Tu là người thanh tâm quả dục, không giống như kẻ háo sắc, vừa nhìn đã biết là người chồng tốt ngàn dặm có một.

“Nói hay lắm! Nói hay lắm!” Từ Doãn Xuân liên tục gật đầu.

Vệ Tu nhìn chằm chằm Từ Doãn Xuân đang nói cười vui vẻ với tỳ nữ đằng xa, nhịn rồi lại nhịn, nhịn không nổi nữa, cuối cùng vẫy tay gọi hắn trở lại.

Từ Doãn Xuân ra hiệu bằng ánh mắt: “Có chuyện gì sao?”

Vệ Tu khẽ hắt cằm, ý bảo “mận ngươi thích ăn đã lên bàn rồi”.

Thế là mận ngọt lại được chuyển giao bí mật, Vệ Tu thấy Từ Doãn Xuân ngoan ngoãn đứng bên cạnh mút mận, cuối cùng cũng thấy thoải mái.

“Ồ, đây chẳng phải là Vệ Tướng quân sao?” Một giọng nói đáng ghét xuất hiện.

Là Tam hoàng tử đến.

Từ năm đó sau cuộc tỷ võ, Tam hoàng tử luôn xem Vệ Tu là bại tướng dưới tay mình, hễ gặp mặt nhất định phải chế nhạo vài câu.

Trước giờ Vệ Tu luôn nhẫn nhịn gã, nhưng đây là lần đầu tiên y mang theo Từ Doãn Xuân gặp mặt gã.

Vệ Tu lén nắm tay Từ Doãn Xuân, chỉ sợ hắn thấy bất an.

Hai người nắm tay nhau, Vệ Tu cảm nhận được Từ Doãn Xuân khẽ nhét thứ gì đó vào trong tay mình, không hiểu cúi đầu nhìn xuống.

… Là hạt mận đã nhả ra.

Quả nhiên thằng nhóc này càng ngày càng lớn mật.

Vệ Tu rút tay về, không thèm để ý đến Từ Doãn Xuân nữa.

*

“Tam hoàng tử gặp Vệ Tu, theo thói quen châm chọc vết thương trên lông mày y. “Sau này Vệ tướng quân có xuất chinh nhớ phải cẩn thận, nếu không sẹo chồng lên sẹo, các cô nương nhìn thấy sẽ sợ mất.”

Vệ Tu im lặng không đáp, trái lại Từ Doãn Xuân đứng phía sau y sắp không nhịn được.

Tam hoàng tử chú ý đến Từ Doãn Xuân, trước tiên nhướng mày, sau đó cười bảo: “Từ khi nào Vệ tướng quân có được người hầu tuấn tú như vậy?”

Có người thì thầm vào tai của gã, gã dài giọng “Ồ” một cái: “Không ngờ ta lại để phúc phần này cho Vệ tướng quân!”

Nghe thấy câu ấy, Vệ Tu nhíu mày: “Điện hạ nói đùa, hắn chỉ là một thị vệ mà thôi.”

Tam hoàng tử cười đầy ẩn ý: “Ồ? Hắn bảo vệ ở đâu? Lại chịu trách nhiệm bảo vệ nơi nào của Vệ tướng quân?”

Sắc mặt Vệ Tu lập tức thay đổi, nghiêm túc nói: “Những năm này Từ Doãn Xuân cùng thần vào sinh ra tử nơi chiến trường, giết địch vô số, bảo vệ là trăm họ Đại Lương, bảo vệ là quốc vận Đại Lương. Tam điện hạ có điều gì nghi ngờ?”

Một hoàng tử trong nước lại âm thầm ám chỉ một binh sĩ bảo vệ quốc gia lấy sắc hầu người, thật sự là không đúng mực.

Tuy nhiên Vệ Tu không nổi giận, chỉ nghiêm chỉnh nói lý lẽ, có lý có cứ phản công, khiến những kẻ có mặt, đặc biệt là các võ quan đều nhìn y với ánh mắt khâm phục.

Tam hoàng tử cứng họng, tự biết bản thân lỡ lời.

Vệ Tu thở phào một hơi, lại âm thầm nắm lấy tay Từ Doãn Xuân.

Lần nắm này, Từ Doãn Xuân khẽ dùng sức. Hai người ăn ý tuyệt đối, Vệ Tu lập tức hiểu ra ý hắn, vội dùng ánh mắt ngăn cản.

Từ Doãn Xuân bày vẻ sao cũng được, Vệ Tu sợ sinh sự nên đành đứng dậy cáo lui.

Sau khi rời khỏi, Vệ Tu hạ giọng hỏi: “Ngươi không đầu độc hắn chứ?”

Từ Doãn Xuân tỏ vẻ ngây thơ: “Chẳng phải thiếu gia kéo ta đi rồi à? Làm gì có cơ hội đầu độc?”

Vệ Tu thở phào, một lúc sau không nhịn được lại nói: “Ngươi thành thật khai báo đi!”

Lúc này Từ Doãn Xuân mới bảo: “… Lúc đi có bỏ một chút, hầy, không sao đâu! Có điều ngày mai hắn phải nôn cả ngày thôi!”

Vệ Tu: “Ngươi… thôi, làm cũng làm rồi.”

Từ Doãn Xuân thấy thiếu gia quả nhiên chẳng làm gì được mình, mỉm cười áp sát: “Vẫn là thiếu gia tốt nhất, tên chó kia quá xấu xa.”

Vệ Tu dùng ánh mắt ngăn hắn không được nói bậy, hắn vẫn tiếp tục: “Dám chửi thiếu gia, lần sau để ta gặp lại ta nhất định sẽ khiến hắn vừa nôn vừa tiêu chảy.”

Đâu phải chửi ta? Rõ ràng là chửi ngươi… Vệ Tu không nói gì, nhưng thấy dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ, không biết khó chịu của hắn, y vừa thấy may mắn lại vừa thấy xót xa.

Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia, chúng ta đi đâu? Không phải về nhà à?”

Vệ Tu đáp: “Mua hoa đăng cho ngươi, dẫn ngươi đi chơi.”

Từ Doãn Xuân reo hò.

Đêm đó Tam hoàng tử ám chỉ Từ Doãn Xuân lấy sắc hầu người, đáy lòng Vệ Tu ngập tràn phẫn nộ.

Tuy nhiên đêm khuya thanh vắng, khi nhìn Từ Doãn Xuân đang ngủ say bên cạnh, y lại ngắm hắn một cách nghiêm túc.

Đó là lần đầu tiên y nhìn kỹ gương mặt Từ Doãn Xuân.

Vừa nhìn y bỗng giật mình nhận ra Tiểu Xuân của y đã đẹp trai đến vậy.

Đứa trẻ gầy gò đáng thương năm xưa giờ đã trở thành một thiếu niên phong nhã, thông minh, tài giỏi, tuấn tú.

Trong lòng Vệ Tu dâng lên cảm giác rộn ràng, không kìm được đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng miêu tả lông mày, đôi mắt của Từ Doãn Xuân.

Chẳng biết đã có bao người ngưỡng mộ Tiểu Xuân của y.

Mà Tiểu Xuân là của y.

Vệ Tu chưa từng ái mộ cô nương nhà ai.

Bà mối đã đến vài lần song đều bị Vệ Tu từ chối thẳng.

Lão Hoàng Đế nghe chuyện ấy, tưởng rằng Vệ Tu đã sớm có ý trung nhân, còn đặc biệt triệu y vào cung.

Sau khi biết y thực sự không có ý định kết hôn lúc này, ông vung tay ra lệnh, bắt y ở lại cung.

Đêm đó, một cung nữ xinh đẹp phụng chỉ đến “hầu hạ” Vệ Tu.

Vệ Tu đã đến tuổi trưởng thành nhưng chưa từng trải sự tình nam nữ, vào thời đó có thể nói là chưa từng gặp qua. Đám vương tôn công tử ngoài kia dù chưa cưới chính thê thì cũng đã sớm có thiếp, nào có ai như Vệ Tu?

“Vệ Tướng quân, đêm đã khuya rồi.” Cung nữ dịu dàng như nước, Vệ Tu chỉ thấy vô cùng xấu hổ.

“Ngươi về đi.” Vệ Tu nói.

“Là bệ hạ sai tiện thiếp đến.” Cung nữ vẫn quỳ không đứng dậy.

Đáy lòng Vệ Tu thầm chửi lão già nhiều chuyện, nhưng biết sớm muộn gì mình cũng phải hiểu chuyện nam nữ.

Mặt y đỏ bừng, không biết phải làm sao.

*

Đêm đó, Từ Doãn Xuân đang ngủ một mình trong phủ tướng quân thì bị Vệ Tu đánh thức vào nửa đêm.

“Sao thiếu gia lại trở về rồi?” Từ Doãn Xuân mơ màng dựa vào người Vệ Tu, chỉ cảm thấy trên người Vệ Tu vẫn còn vương hơi sương.

“Về ngủ với ngươi.” Vệ Tu cáu kỉnh đáp.

“Ta còn tưởng là chuột lớn chui lên giường chứ…” Từ Doãn Xuân ngáp một cái rồi lại ngủ tiếp trong vòng tay Vệ Tu.

“Đồ ngốc.” Vệ Tu ôm Từ Doãn Xuân, bấy giờ trái tim mới bình tĩnh lại.

Ngày hôm sau, tin tức về việc Vệ Tướng quân hoảng hốt chạy trốn khỏi cung vào đêm khuya đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Tuy nhiên Vệ Tu lại chẳng màng đến những lời đồn đại đó, từ sáng sớm y đã hồn vía lên mây, thậm chí còn đuổi Từ Doãn Xuân đang ngủ say ra ngoài rồi giam mình trong phòng.

“Thiếu gia, thiếu gia mở cửa ra!” Từ Doãn Xuân ở bên ngoài cào cửa.

“Đi luyện võ của ngươi đi!” Vệ Tu bên trong hét lớn.

“Có phải thiếu gia không cần Tiểu Xuân nữa không!” Từ Doãn Xuân sốt ruột.

“Không phải!” Vệ Tu nói: “Ngươi để ta yên tĩnh một lúc!”

Thực ra Vệ Tu chẳng những cần yên tĩnh mà y còn cần thay quần.

Chuyện này trước đây y cũng có, dù sao là một chàng trai khỏe mạnh, chuyện thay quần lót vào buổi sáng là điều khó tránh.

Vấn đề là đêm qua y đã mơ.

Mà người trong mơ lại là Từ Doãn Xuân.

Trong mơ vẫn là y chủ động.

Không chỉ vậy, sau khi tỉnh dậy y lại… chưa hết thòm thèm, vẫn còn hứng khởi.

Vệ Tu ơi là Vệ Tu, sao ngươi lại hoang đường đến thế!

Đó là Doãn Xuân, là Từ Doãn Xuân mà ngươi cùng chung sống, mà ngươi xem như máu thịt của mình.

Vệ Tu tự trách không thôi, không dám tin rằng mình lại dâm dục đến vậy.

Nếu để Doãn Xuân biết chuyện ấy không biết Doãn Xuân sẽ nghĩ gì?

Vệ Tu phải mất cả buổi sáng mới bình tĩnh được.

Nhưng vừa mở cửa ra ngoài, Từ Doãn Xuân vẫn luôn đứng canh bên cửa liền lao tới ôm y.

Cảm giác ấm áp đó khiến trái tim vừa mới nguội lạnh của Vệ Tu lại bùng cháy trở lại.

Y muốn đẩy Từ Doãn Xuân ra, song lại phát hiện mình không thể đẩy ra được.

Tối hôm đó, Từ Doãn Xuân muốn lên giường, Vệ Tu giơ tay ngăn cản: “Nhà không có chuột lớn đâu, ngươi tự ngủ đi.”

Kết quả y vừa dứt lời, Từ Doãn Xuân đã “òa” khóc.

“Thiếu gia không cần Tiểu Xuân nữa rồi!”

“Không phải ta không cần ngươi!” Vệ Tu nói: “Ngươi đừng làm ầm lên như thế!”

“Thiếu gia chính là không cần ta nữa! Thiếu gia chán ghét ta rồi!”

Từ Doãn Xuân đã thành thạo kỹ năng khóc lóc, biết rõ chỉ cần mình rơi nước mắt Vệ Tu sẽ không thể cự tuyệt.

Quả nhiên hắn khóc vài tiếng, Vệ Tu đã đầu hàng: “Thôi được rồi, ngủ đi.”

Từ Doãn Xuân vui vẻ hớn hở chui vào vòng tay Vệ Tu.

Hắn mãn nguyện nói: “Thích thiếu gia nhất.”

Vệ Tu cứng người, rõ ràng muốn đẩy người ra song cuối cùng lại giơ tay ôm hắn.

Tiểu Xuân ngốc nghếch.

Nếu Tiểu Xuân biết tâm tư của y chắc chắn sẽ không dám lại gần y nữa.

Từ ngày đó trở đi, một hạt giống được chôn vùi trong lòng Vệ Tu.

Những giấc mơ vượt giới hạn không xuất hiện thường xuyên nữa, Vệ Tu đành giải thích là ngẫu nhiên.

Y chỉ tình cờ mơ một giấc mơ, và người trong mơ là Từ Doãn Xuân.

Y vẫn có thể kề vai ngủ với Từ Doãn Xuân, vẫn có thể đắm chìm trong sự phụ thuộc của Từ Doãn Xuân.

Y tưởng rằng tự lừa dối mình như vậy thì hạt giống kia sẽ không có ngày nảy mầm, song không ngờ rằng trong những ngày tháng cùng nhau chung sống, hạt giống đã sớm phá đất vươn mầm, trở thành một cây đại thụ che trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK