• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

249 

Miệng Vệ Tu tràn ngập mùi máu tanh, trong mùi máu ấy còn lẫn hương hoa quế, khiến y gần như mất kiểm soát.  

Dĩ nhiên thứ khiến y mất kiểm soát nhất không phải là pheromone. 

Mà là người y đang cắn lúc này, Từ Doãn Xuân, Từ Doãn Xuân mà bao năm qua y yêu mà không dám chạm. 

Chiếm đoạt hắn! 

Ngay bây giờ, chiếm đoạt lấy hắn! 

Những ý nghĩ điên cuồng tràn ngập trong đầu Vệ Tu. 

Nhưng cuối cùng Vệ Tu vẫn dừng lại. 

Giáo dưỡng bao năm cùng tình yêu mãnh liệt đã giúp y khống chế chính mình. 

Y biết mình không thể ở đây rồi làm ra hành động không thích hợp vào lúc này. Điều đó không tốt cho Từ Doãn Xuân, y không thể đối xử với Từ Doãn Xuân như vậy.

250 

Tiếng gõ cửa vang lên dồn đập, Vệ Tu đứng dậy mở cửa. 

“Có chuyện gì sao?” 

“Có phải là có…” 

Vệ Tu phóng ra pheromone mãnh liệt của Alpha cấp S, áp chế đám Alpha kia không thở nổi, khiến họ nói năng không rõ, chỉ đành hoảng hốt bỏ đi. 

Vệ Tu lạnh lùng quét mắt nhìn quanh văn phòng, mọi người vội vàng né tránh ánh nhìn của y. 

“Cạch” một tiếng, cửa bị y đóng sập lại.

251 

Trong văn phòng, Từ Doãn Xuân vẫn còn thất thần. 

Từ khi sống lại đến nay, hắn luôn đứng ngoài lề nhìn người khác ph.át t.ình, đây là lần đầu tiên tự mình trải nghiệm. 

Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao nhiều người không kìm nổi, quả thực quá kí.ch th.ích! 

Lúc nãy khi thiếu gia ôm lấy hắn, hắn suýt nữa đã muốn đưa tay c.ởi quần thiếu gia! 

Vệ Tu: “Đã đỡ hơn chưa?” 

Từ Doãn Xuân: “Ừm…” 

Từ Doãn Xuân đứng dậy soi gương, lập tức thấy sau gáy xuất hiện một vết cắn rõ ràng. 

Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia cắn đau thật đấy.” 

Vệ Tu: “…” 

Từ Doãn Xuân: “Vết cắn sâu thế này sao?” 

Vệ Tu cực kỳ lúng túng, vết cắn ấy chính là bằng chứng rõ nhất cho việc y suýt không khống chế nổi bản thân.

252 

Bầu không khí giữa cả hai người càng thêm kỳ lạ. Họ đều hiểu rõ tình cảm của nhau, song lại ngại ngùng không dám nói toạc. 

Từ Doãn Xuân nhìn vào gương, định dùng miếng dán ức chế để che đi vết thương nhưng cứ dán mãi không chuẩn

Hắn còn chưa kịp mở miệng nhờ Vệ Tu giúp, Vệ Tu đã tiến tới cầm lấy miếng dán. 

Tuy nhiên vừa đứng sau lưng Từ Doãn Xuân, Vệ Tu lại nhớ đến cảm giác khi cắn hắn ban nãy, mặt lập tức đỏ.  

“Tự mình dán đi.” Vệ Tu ném miếng dán lại cho hắn. 

“Thiếu gia… thôi bỏ đi.” Từ Doãn Xuân định làm nũng phàn nàn vài câu, song lại thấy ngượng, lời đến miệng rồi lại nuốt hết xuống. 

Kỳ lạ thật. 

Cả hai đồng thời thầm nghĩ.

253 

Hai người không nói với người bên ngoài về việc họ đã đánh dấu tạm thời, cũng tưởng rằng không ai nhận ra. 

Có điều các Alpha và Omega cấp cao lại cực kỳ mẫn cảm với pheromone, chỉ một chút thay đổi cũng đủ để họ phát hiện. 

Hôm ấy cả hai cùng đi trên đường. 

Trước đây Từ Doãn Xuân luôn thích dính sát Vệ Tu, Vệ Tu chê nóng nhưng cũng chưa từng đẩy hắn ra xa. 

Chẳng qua giờ đây quan hệ giữa họ trở nên tế nhị, Từ Doãn Xuân không chỉ không dám dán sát mà còn giữ khoảng cách thật xa với Vệ Tu, hai người kẻ trước người sau bước đi. 

Đang đi, Từ Doãn Xuân chợt thấy bên đường có thứ thú vị. 

Hắn định gọi Vệ Tu đến, song nghĩ ngợi rồi thôi, tự mình dừng chân đứng xem. 

Thế là khi Quý Thần ngồi trong xe nhìn từ xa, chỉ thấy Vệ Tu đi một mình phía trước, còn Từ Doãn Xuân bị bỏ lại sau, như thể đang chịu đựng sự lạnh nhạt. 

Quý Thần mừng thầm. 

Cãi nhau rồi à? 

Cuối cùng Vệ Tu cũng chán rồi hả? 

Cũng chẳng trách được, trước đây Vệ Tu còn định vì Từ Doãn Xuân mà cắt bỏ tuyến Alpha, giờ lại im hơi lặng tiếng, chắc hẳn đã hết hứng thú với Từ Doãn Xuân. 

Quý Thần đắc ý mỉm cười, thầm nghĩ nếu Vệ Tu chịu quay đầu cầu xin hắn hắn sẽ rộng lượng không so đo quá khứ của Vệ Tu. 

“Chạy chậm lại.” 

Quý Thần hạ cửa kính xe, định tận hưởng cảnh Từ Doãn Xuân bị bỏ rơi.

254 

Tài xế giảm tốc độ, xe từ từ lướt qua Từ Doãn Xuân, Quý Thần đắc ý nhìn ra ngoài. 

Bỗng một cơn gió thổi tới, nụ cười trên mặt Quý Thần lập tức cứng đờ, sau đó chuyển thành nghi hoặc, kinh ngạc… Tại sao trên người Từ Doãn Xuân lại có hơi thở của Vệ Tu? 

Kể cả Alpha có ở bên Beta kiểu nào thì cũng không thể để lại pheromone trên người Beta. 

Chẳng lẽ… Từ Doãn Xuân đã biến thành Omega? 

Quý Thần chợt hiểu ra. 

Vệ Tu không làm phẫu thuật cắt tuyến không phải là vì y chán, mà vì không cần thiết nữa. 

Trước giờ Quý Thần luôn tự hào mình là Omega, thường chế nhạo thân phận Beta của Từ Doãn Xuân. Giờ đây Từ Doãn Xuân cũng biến thành Omega, hắn còn gì để giễu cợt Từ Doãn Xuân nữa? 

Dù sao Vệ Tu cũng chưa từng yêu hắn. 

Đang nghĩ, hắn chợt thấy Vệ Tu quay đầu, bước đến bên Từ Doãn Xuân. 

Khoảnh khắc xe đi lướt qua hai người, Quý Thần thấy ngón tay Vệ Tu khẽ động đậy như muốn nắm lấy tay Từ Doãn Xuân, song lại sợ làm Từ Doãn Xuân giật mình. 

Dáng vẻ yêu thương cẩn thận của Vệ Tu chẳng khác nào một cú vả vào mặt Quý Thần. 

Quý Thần bỗng nhiên dâng lên một nỗi hận chưa từng có.

255 

Trong nguyên tác, Quý Thần hận Thẩm Tích cướp Vệ Tu, thế là hợp tác với Từ Doãn Xuân đã hắc hóa để bắt cóc Thẩm Tích. 

Từ Doãn Xuân muốn giết Thẩm Tích, song lại vô tình làm Vệ Tu bị thương khi đến cứu người, cuối cùng còn lỡ tay giết chết Quý Thần, lưỡng bại câu thương. 

Sau khi hai người kia sống lại, Quý Thần thậm chí chẳng biết Thẩm Tích là ai, toàn bộ hận thù đều dồn lên Từ Doãn Xuân. 

Thế là tình tiết trong nguyên tác tái diễn, chỉ có điều người bị bắt cóc lần này là Từ Doãn Xuân. 

Quý Thần mua chuộc người khác, nắm được hành trình của Vệ Tu, chọn ngày Vệ Tu đi công tác để ra tay. 

“Cậu Quý, có một Omega đi cùng cậu ta.” Đám tay sai được thuê nhắn tin. 

Từ xa, Quý Thần ngồi trong xe, thấy một mỹ nhân xinh đẹp đang đi cùng Từ Doãn Xuân. 

Quý Thần nhíu mày, ra lệnh chờ Từ Doãn Xuân tách ra mới hành động. 

Chưa đầy một phút, hắn thấy hai người phía xa đột nhiên dừng lại, sau đó mỹ nhân rời đi. 

Quý Thần lập tức ra lệnh: “Động thủ.”

256 

Một phút trước, Từ Doãn Xuân dừng bước nói với Thẩm Tích: “Cậu tự đi ăn đi.” 

Thẩm Tích: “Vệ Tu lại tìm cậu à? Chẳng phải anh ta đi công tác sao? Sao cứ bám lấy cậu thế?” 

Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia đâu có bám dai như đỉa! Chỉ là tôi việc thôi! Cậu đi mau đi! Mau lên!” 

Thẩm Tích chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả đành rời đi trước. 

Từ Doãn Xuân một mình bước đi trên đường. 

Đột nhiên hắn xoay người lại, hất lọ thuốc trong tay về phía sau. 

Mấy tên tay sai đang chuẩn bị tấn công, còn chưa kịp ra tay đã bị hắn hạ gục một đống. 

Từ Doãn Xuân cười khẩy: “Quý Thần phái các người đến à?” 

Nói về bắt cóc, số người Từ Doãn Xuân từng trói còn nhiều hơn số người đám côn đồ này từng đánh. Đúng là cái đám múa rìu qua mắt thợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK