11
Vệ Tu nấu đầy một bàn thức ăn, mà Thẩm Tích còn được độc chiếm một bát canh gà hầm theo công thức bí truyền của Từ Doãn Xuân.
Trên bàn ăn, hành động của hai người kia vẫn khiến Thẩm Tích không thể nào nhìn nổi.
Mắt Từ Doãn Xuân không rời khỏi màn hình điện thoại chơi game, còn Vệ Tu thì ở bên cạnh đút từng thìa từng thìa cho hắn.
Thẩm Tích bị sốc, từ bao giờ Vệ Tu lại chu đáo đến vậy?
Bị hồn xuyên sao? Hồi đầu khi “Vệ Tu” tỏ ý lấy lòng cậu cũng chẳng thấy một phần ngàn ân cần như này!
“Anh chiều cậu ấy quá rồi…” Thẩm Tích không nhịn được nói: “Cậu ấy có tàn tật đâu, sao phải đút cơm cho cậu ấy hả?”
Bị nói vậy, Vệ Tu vội lườm Từ Doãn Xuân một cái: “Nói em đấy, đừng chơi nữa! Tự ăn đi!”
Từ Doãn Xuân đang chơi đến đoạn cao trào: “Đợi chút đã!”
“Từ Doãn Xuân!”
“Đợi chút đã!”
Hai phút sau, Từ Doãn Xuân vẫn không dừng lại, Vệ Tu thở dài rồi lại tiếp tục đút cho hắn ăn.
Nhìn cảnh ấy, Thẩm Tích không dám tin: “Ranh giới cuối cùng của anh ở đâu?”
Vệ Tu không vui: “Tôi đã nói em ấy rồi, em ấy không nghe tôi biết làm sao?”
Thẩm Tích: “… Giọng điệu này giống hệt phụ huynh của mấy đứa nhỏ hư.”
Vệ Tu: “Em ấy còn nhỏ, cậu cứ so đo với em ấy làm gì?”
Thẩm Tích lại một lần nữa câm nín.
Đúng là phụ huynh của mấy đứa nhỏ hư.
12
Khó khăn lắm Từ Doãn Xuân mới chịu buông điện thoại xuống.
Nhưng hắn vẫn không ăn, chỉ ngồi bới đám xương cá trước mặt.
Vừa gỡ xương cá hắn vừa để Vệ Tu tiếp tục đút cho mình.
Thẩm Tích: “…”
Vệ Tu nhận ra ánh mắt của cậu, hừ lạnh một tiếng: “Em ấy gỡ xương cá giúp tôi, hầu hạ tôi đấy.”
Từ Doãn Xuân lập tức giới thiệu: “Thiếu gia nhà tôi không bao giờ gỡ xương cá, cũng chẳng bao giờ lột tôm hay bóc cua, sợ tay ám mùi, thế nên hải sản trong nhà đều do tôi toàn quyền xử lý.”
Vệ Tu đắc ý: “Thế nào, còn muốn nói tôi chiều hư em ấy nữa không?”
Thẩm Tích: “…”
Chuyện nhỏ nhặt không đáng kể thế này mà cũng bày đặt ra vẻ thiếu gia, thật sự khó hiểu.
13
Tối đó, Thẩm Tích ở lại qua đêm.
Từ Doãn Xuân dẫn cậu đến phòng khách, còn chu đáo thay ga giường mới cho cậu.
Thấy Từ Doãn Xuân hành động già dặn, trong lòng Thẩm Tích thở phào một hơi… Cuối cùng Từ Doãn Xuân thật sự cũng xuất hiện rồi!
Từ Doãn Xuân trong ký ức của cậu thông minh, trầm ổn, biết nghĩ cho người khác, đồng thời sở hữu sự trưởng thành vượt xa bạn bè đồng trang lứa.
Cái tên buổi tối đến ngay cả ăn cơm cũng phải được đút như mấy đứa trẻ hư kia tuyệt đối không phải Từ Doãn Xuân!
Chắc chắn là do Vệ Tu cố ý nuôi hắn thành phế nhân, khiến hắn mất đi khả năng tự lập! Vĩnh viễn không rời xa được y!
Là thụ chính trong một truyện tra tiện, Thẩm Tích bề ngoài lạnh lùng nhưng trong xương cốt lại cực kỳ thích lo chuyện bao đồng, dũng cảm đối đầu với thế lực xấu xa.
Cậu quyết định mời Từ Doãn Xuân đi du lịch, để hắn tạm rời xa Vệ Tu vài ngày, tỉnh táo một chút.
“Doãn Xuân, sau khi thi xong…” Thẩm Tích vừa mới mở lời, Từ Doãn Xuân đột nhiên hét lớn một tiếng.
Thẩm Tích: “Có chuyện gì vậy!”
Từ Doãn Xuân ôm chân ngã xuống đất, đau đớn kêu la: “Thiếu gia! Thiếu gia!”
Chỉ ba giây sau đã thấy Vệ Tu xuất hiện trong phòng dành cho khách, lo lắng hỏi: “Tiểu Xuân, sao vậy?”
Từ Doãn Xuân: “Đụng phải ngón chân rồi!”
Thẩm Tích: “…”
Chẳng phải chỉ đụng ngón chân thôi sao? Có cần phải kêu la thảm thiết vậy không?
Nhưng tiếng kêu của Từ Doãn Xuân thực sự quá đáng thương, khiến Thẩm Tích không khỏi lo lắng.
Đụng mạnh lắm à? Chảy máu rồi sao?
Thẩm Tích định hỏi thì bỗng nghe Vệ Tu xót xa nói: “Đỏ hết cả rồi!”
14
Trong phòng khách, Thẩm Tích buồn chán ngồi bên giường xem hai người kia show ân ái.
Chỉ thấy Vệ Tu ôm Từ Doãn Xuân vào lòng, lúc thì trách móc: “Đã bảo em bao nhiêu lần rồi, đi đứng nhớ phải cẩn thận! Em cứ không nghe! Chẳng phải đã bảo em đi dép vào sao? Lại vứt dép đi đâu rồi!”
Lúc lại dịu dàng: “Để anh xem nào, sao vẫn còn đỏ thế này? Đau lắm đúng không?”
Từ Doãn Xuân thì phụ trách làm nũng: “Đau chết đi được, không đi nổi nữa.”
Thẩm Tích: Nhìn đi, nói tàn là tàn ngay! Đều là chuyện tốt do Vệ Tu làm cả!
Xem ra không chỉ Vệ Tu bị hồn xuyên mà ngay cả Từ Doãn Xuân cũng bị hồn xuyên! Nếu không sao lại biến thành dáng vẻ này được!
15
Từ Doãn Xuân lại ăn vạ một hồi lâu mới khôi phục khỏe mạnh, chạy về phòng mình chơi tiếp.
Vệ Tu ở lại dọn dẹp phòng khách, Thẩm Tích nhân cơ hội bảo: “Anh cố ý nuôi cậu ấy thành phế nhân, rốt cuộc là tâm lý bi.ến th.ái gì vậy?”
Vệ Tu cau mày: “Nuôi thành phế nhân cái gì? Làm sao tôi nuôi em ấy thành phế được!”
Thẩm Tích: “Bây giờ cậu ấy đúng chuẩn một Omega yếu ớt vô dụng! Hoàn toàn không có khả năng tự lo cho bản thân! Ngay cả ăn cũng phải chờ người khác đút!”
Vệ Tu: “Tiểu Xuân chỉ hơi bám người chút thôi, bọn trẻ tầm tuổi này đều như vậy. Bình thường chẳng lẽ cậu không được người khác đút cơm sao?”
Thẩm Tích: “Tôi đâu có bị liệt!”
Vệ Tu: “Dù sao tôi thích em ấy bám mình, liên quan gì đến cậu hả?”
16
Mặc dù Vệ Tu thường xuyên chê bai Từ Doãn Xuân, nhưng trong lòng lại cưng chiều Từ Doãn Xuân hết mức.
Chỉ cần Từ Doãn Xuân r.ên rỉ hai tiếng, hầu như không có chuyện gì y không đồng ý.
Hôm sau, Thẩm Tích vốn định ở lại chơi với Từ Doãn Xuân thêm vài ngày nhưng kỳ thi cuối kỳ sắp đến, cậu đành phải về trường ôn tập.
Thẩm Tích vừa đi, Từ Doãn Xuân lập tức xé bỏ lớp mặt nạ trẻ hư ngây thơ vô tội, lật người đè lên Vệ Tu, để lộ một mặt đầy thèm thuồng.
Từ Doãn Xuân: “Muốn thiếu gia.”
Vệ Tu: “Em chuẩn bị thi cử rồi, lần này em chưa ôn gì đúng không?”
Từ Doãn Xuân: “Cái kia trước đã.”
Vệ Tu: “Ít nhất học một môn đã.”
Từ Doãn Xuân: “Kệ, muốn cái kia cơ.”
Vệ Tu: “Sao cứ không chịu nghe lời vậy hả?”
Từ Doãn Xuân không đáp.
Vệ Tu: “Thôi, một lần thôi đấy, không được phép phóng túng.”
17
Hồi lâu sau, Vệ Tu lưu luyến hôn Từ Doãn Xuân thêm một cái.
Nhưng vừa quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ, sắc mặt của y lập tức thay đổi.
Y vội vàng đẩy Từ Doãn Xuân: “Trời tối rồi! Mau dậy ôn bài đi!”
Từ Doãn Xuân lười biếng nằm ườn: “Dinh dưỡng không đủ, không còn sức để ôn nữa, cứ để mai đi.”
Vệ Tu: “Em lại chơi xấu!”
Từ Doãn Xuân: “Còn không phải tại thiếu gia không cho em xuống giường sao!”
Vệ Tu: “Rõ ràng là em quấn lấy anh!”
Từ Doãn Xuân: “Đàn ông ph.óng đ.ãng không tuân thủ nam đức thì đừng viện cớ cho d.ục v.ọng của mình!”