Chương 35: Không nhìn thấy ngươi.
Vào đông, sắc trời rất nhanh tối. Mới đến giờ thân mà trời đã tối, trong rừng rậm rạp càng thêm ảm đạm. Tư Đồ Ngu đạp lá rụng mềm mại che phủ trên mặt đất, đi về phía căn nhà bên ngoài cánh rừng.
Trong phòng có người đang nói chuyện. Tư Đồ Ngu nghe ra được là thanh âm của nha hoàn bên cạnh Tang Du sáng nay.
"Tiểu thư, tóc của người thật xinh đẹp." Nha hoàn cầm lược gỗ, đứng ở phía sau Tang Du, giúp nàng chải tóc đen thật dài phủ ở sau lưng, nơi răng lược đi qua, sợi tóc nhu thuận không trở ngại, tỏa ra nhàn nhạt hương thơm. Người ngồi trước bàn trang điểm nhắm mắt lại, cong khóe miệng.
Đã không còn khăn lụa che, có thể nhìn thấy một đạo vết thương rất nhạt từ bên phải trán trải dài qua hai mắt, kéo đến khóe mắt bên trái. Đây là nguyên nhân khiến nàng bị mù. Vậy lúc đó, nhìn thấy phải giật mình thế nào a. Cũng may vết thương được xử lý rất tốt, bây giờ chỉ lưu lại một đạo vết tích không quá rõ ràng. Tư Đồ Ngu đi đến bên cạnh Tang Du, thấy nàng vẫn thanh lệ như trước, tâm tư khẽ động, đem linh khí ngưng tụ ở đầu ngón tay, cách không rót vào trong mắt nàng.
Tia sáng màu trắng chậm rãi bao trùm lên mặt Tang Du, có một chút dung nhập vào trong vết tích. Nhưng chạm đến mi mắt nàng, lại thoáng biến mất, không có cách nào tiến nhập. Đầu ngón tay Tư Đồ Ngu chợt đau đớn một hồi. Rụt tay về, đè lại ngón tay, chân mày nhíu lại.
Là ta vượt quá sao? Tư Đồ Ngu lộ ra kinh ngạc, trong lòng có chút khó chịu. Không nghĩ đến, Tang Du trong mệnh phải có kiếp nạn này. Ánh mắt dời về phía khuôn mặt dịu dàng, trầm tĩnh của nàng, Tiên Quân thầm thở dài.
Vết sẹo kia có thể không lâu sau sẽ phai đi, biến mất, nhưng đôi mắt này...
Nha hoàn giúp Tang Du chải đầu, lại đem thuốc mỡ đã chuẩn bị ở một bên, nhẹ nhàng bôi lên mắt nàng, động tác tự nhiên thuần thục, phảng phất như là công việc hàng ngày không thể bình thường hơn. Tang Du lẳng lặng ngồi ở đó tùy ý nha hoàn hỗ trợ thoa thuốc, rồi lại vì mình mà băng vải lại.
"Tâm Lan, bây giờ là giờ gì?" Cột băng gạt chắc xong, người ngồi yên tĩnh nhẹ giọng mở miệng.
"Đã là giờ thân rồi." Nha hoàn nghe vậy trên mặt hiện ra thần sắc phức tạp, chần chờ một chút nhưng vẫn thành thật trả lời. Tang Du đứng lên, nói với nàng: "Chờ một lát nữa ngươi nói với phu nhân, ta trễ một chút sẽ ăn cơm, nói nàng không cần chờ ta." Ngữ điệu vẫn bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ, có thể phát hiện độ cong khóe miệng nàng lộ ra chút vui sướng. Nha hoàn càng thêm lo lắng: "Tiểu thư..."
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tiểu như nhà mình lại có thói quen như vậy, liền thích ở lúc hoàng hôn một mình ngồi trong rừng, không muốn cùng ai làm bạn. Mỗi ngày đều như thế, đúng giờ, cứ như có hẹn một người nào đó. Những lời đồn đãi bên ngoài nàng không muốn để ý đến, nhưng tiểu thư nhà mình luôn là loại tính tình trong lòng có khổ cũng chính mình yên lặng thừa nhận không muốn nói ra, khiến nàng rất lo lắng a.
"Yên tâm đi, ta chỉ muốn ở trong rừng an tĩnh một hồi, không có chuyện gì." Tang Du dường như nhìn ra tâm tư của nha hoàn, hướng nàng nở nụ cười thản nhiên. Nha hoàn cắn cắn môi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, ra hiệu một tiểu nha hoàn khác ở bên cửa đi đến đỡ lấy tiểu thư, còn mình bưng chén thuốc mỡ và băng gạt đã thay, đi ra ngoài cửa.
Ánh chiều đem bóng cây từ gian nhà bên này kéo dài, thật dài bao phủ lên cửa sổ.
"Tiểu Liên, dìu ta vào trong rừng." Tang Du nói với tiểu nha đầu.
"Vâng." Tiểu nha đầu nghe vậy khéo léo trả lời, cẩn thận nâng nàng dậy chậm rãi đi ra cửa, đi đến cánh rừng nhỏ. Trong rừng đã bày sẵn một cái ghế nằm, tiểu nha đầu đỡ Tang du đi đến chỗ đó ngồi xuống.
"Được rồi, ta một mình ở nơi này ngồi một chút." Tang Du ngồi trên ghế nằm, dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nói. Tiểu nha đầu đã quen, đem kiện áo khoác trong tay mở ra, nhẹ nhàng phủ trên đùi nàng, rồi xoay người bước nhẹ rời đi. Lúc đến cửa viện ngoài ý muốn nhìn thấy Tang phu nhân đang đứng ở đó.
"Phu nhân." Tiểu nha đầu hướng nàng khom người.
"Ừ." Tang phu nhân nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt nhìn người đang ngồi phía xa trong rừng. Tiểu nha đầu nhìn thấy, thần sắc có chút do dự, dáng vẻ muốn nói lại thôi, đôi tay nhỏ bé níu lấy khăn tay của mình. Khóe miệng Tang phu nhân cong lên, nhàn nhạt mở miệng: "Có lời gì, cứ việc nói thẳng a!"
"Phu nhân... bên ngoài đều nói tiểu thư nàng..." Tiểu nha đầu liếc nhìn Tang phu nhân, khuôn mặt dịu dàng giống như tiểu thư, nhỏ giọng mở miệng.
"Nữ nhi của ta, ta còn không hiểu rõ sao. Những lời đồn bên ngoài nói cái gì, chúng ta cũng không cần để ý." Tang phu nhân ngữ điệu bình tĩnh, rất có khí thế, không cho cãi lại. Xa xa cánh rừng u ám tĩnh mịch, loại tĩnh mịch này chiếu vào tròng mắt nàng. "Ở trong rừng ngồi một chút, khí sắc tốt hơn nhiều a." Như đang lầu bầu, Tang phu nhân thấp giọng nói, đáy mắt sâu không rõ tâm tình. Một lúc lâu, nàng thu hồi ánh mắt, hướng người đứng bên nặng nề mở miệng: "Đi thôi."
Tiểu nha đầu giương mắt nhìn về phía Tang Du, cúi đầu theo Tang phu nhân ly khai.
Tư Đồ Ngu đứng bên cạnh cửa phòng, chăm chú nhìn hết thảy. Đang muốn cất bước đi vào cánh rừng, lại đột nhiên cảm giác có dị dạng. Đến từ trong viện này, khí tức không bình thường. Biến sắc, Tư Đồ Ngu nhanh chóng phi thân đến một chỗ trên thân cây, ẩn giấu khí tức.
Gió chiều hoàng hôn có hơi lạnh, thỉnh thoảng thổi rơi mấy chiếc lá khô vàng. Một góc trong sân, có trồng một mảnh Mộng Đàm Hoa ( hoa quỳnh). Lá cây màu xanh lục lộ ra vài nụ hoa, ở trong gió rung nhẹ, từ trong đó tản mát ra điểm sáng mắt thường không nhìn thấy được. Điểm sáng màu xanh lam nhạt giống như đom đóm, ở đầu tường tụ hợp chung một chỗ, biến ảo thành một nữ tử bộ dáng trên dưới hai mươi mặc một thân váy dài. Trên tàng cây, trong mắt Tư Đồ Ngu lộ ra kinh ngạc, không nghĩ đến chỗ này lại có linh thể tồn tại, tựa như yêu lại không phải yêu, tựa như quỷ lại không phải quỷ, càng kỳ quái trên người nàng một chút tà khí cũng không có, mơ hồ còn tản ra tiên khí.
Cũng bởi vì vậy, Tư Đồ Ngu quyết định trước sẽ không hiện thân, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Nữ tử váy dài ngồi trên tường, chân trần, trên làn da mịn màng phảng phất có một tầng bạch quang, óng ánh như tuyết. Thấy Tang Du ngồi trong rừng, nụ cười trên mặt nữ tử nở rộ, vốn gương mặt xinh đẹp càng thêm động lòng người, suýt chút nữa ngay cả Tiên Quân đại nhân đang quan sát trên tàng cây cũng thất thần.
Nhẹ nhàng nhảy, nữ tử rơi xuống đám lá rụng trên mặt đất, đi về phía Tang Du.
Tiếng lá khô vỡ nát đến gần, hương Đàm Hoa bay vào trong mũi. Thanh âm và mùi hương quen thuộc. Người an tĩnh ngồi đằng kia nhếch miệng lên, không che giấu được nụ cười, hoàn toàn không giống dáng vẻ vừa rồi ở trước mặt bọn nha hoàn. Tang Du nhẹ giọng mở miệng, ngữ điệu có vài phần dí dỏm: "A, Tiểu mao tặc, ngươi đến rồi."
"Đúng vậy đến thâu hương thiết ngọc * đây." Nữ tử cũng dí dỏm trả lời. Tang Du quay mặt lại chuẩn xác hướng về phía nàng, cười vươn tay: "Ừ." Nữ tử đi đến, cầm tay nàng. Đây là động tác đặc hữu giữa các nàng, từ lúc đầu nhận thức liền duy trì đến bây giờ, đã thành thói quen.
- ----------
( * ) Thâu hương thiết ngọc: trộm ngọc cướp hương.
Có nghĩa: dụ dỗ và lén lút tư tình với nữ tử nào đó.
- ----------
Độ cung khóe miệng Tang Du càng thêm sâu sắc. Bây giờ nghĩ lại lúc mới biết Tiểu mao tặc, thật đúng là, có chút mạc danh kỳ diệu.
Lúc nàng vừa bắt đầu mù, hầu như đã mất đi dũng khí sống tiếp, không gượng dậy nổi. Hoàng hôn ngày đó, rốt cuộc nàng phát tình tình, ngồi một mình trong rừng cây mờ tối, không cho ai đến gần. Một mình ngồi trong rừng bốn phía vắng lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua cành lá. Cái gì cũng không nhìn thấy. Dường như đắm chìm trong đáy hồ âm u, tối tăm. Đột nhiên có tiếng vang nhỏ tiếp cận chính mình, như tiếng bước chân. Nàng cho rằng là nha hoàn nào đó đến khuyên can, có chút tức giận lên tiếng: "Không phải đã nói đừng đến gần sao?"
Trả lời nàng là một giọng nữ xa lạ dễ nghe: "Ngươi lại có thể cảm giác được ta?" Giọng nói mang theo chút kinh ngạc, ngữ điệu hết sức thoải mái. Có mùi hoa nhàn nhạt thổi đến, là mùi hương của Mộng đàm hoa mà nàng yêu thích.
"Ngươi không phải người nhà chúng ta, sao lại xuất hiện ở đây?"
"Ha ha, chỗ này rất đẹp, ta đến đây tản bộ một chút." Nữ tử xa lạ khẽ cười, không chút câu nệ, nói như đương nhiên. Chân mày Tang Du không khỏi giãn ra, lại đối với người xa lạ này cảm thấy thân thiết. "À, không lẽ ngươi là mao tặc a?"
"Ừ... vậy ngươi cứ coi ta là mao tặc đi, có muốn kêu người đến bắt ta không?" Nữ tử thoải mái đi đến, ngồi xổm trước mặt nàng, ngước mắt nhìn nàng.
"Hừ, chỉ là một mao tặc còn không đủ gây sợ hãi."
"Ai nha, để báo đáp, mỗi ngày ta sẽ đến tìm ngươi chơi." Nữ tử nghiêng đầu, mặt mày cong cong. Tuy Tang Du không nhìn thấy nhưng cũng cảm nhận được lúc này nàng đang vui vẻ. Có loại cảm giác kỳ dị xông vào lòng. Mỗi ngày đều đến tìm ta sao... Tang Du nghiêng mặt sang một bên, giọng nói có chút cứng nhắc: "Không cần!"
"Ta cần a. Ta rất tịch mịch nha." Ngữ điệu nữ tử vẫn ung dung như trước, Tang Du giật mình. Thật sự là... có chút vô lại.
"Ừ, giới thiệu xong rồi, giờ chúng ta là bằng hữu."
"Ngươi..."
"Ha ha." Nữ tử nghiêng người về trước, cầm lấy tay nàng.
Tay giao nhau một khắc, hai trái tim đồng thời an tĩnh lại. Khí tức ấm áp thông qua lòng bàn tay, lan tràn toàn thân. Trong thế giới vô tận tối tăm, phảng phất có ánh sáng, xuyên thấu vào.
✂━━━━━━
Mỗi một chi tiết lúc sơ ngộ, đều nhớ rõ trong đầu.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Tang Du thì thào lên tiếng, "Mỗi ngày đều có thể không bị phát hiện đúng giờ xuất hiện ở nơi này. Ngữ điệu thoải mái cùng ta nói chuyện phiếm, đến giờ thì ly khai, như phù dung sớm nở tối tàn."
"Như vậy không tốt sao?" Nữ tử hỏi một đằng trả lời một nẻo. Tang Du cười nhạt một tiếng: "Nhưng mà, mỗi lần đều là ngươi đến tìm ta, khi ta buồn chán cũng muốn tìm ngươi a."
"Như vậy a..." Nữ tử buông tay Tang Du ra, đi đến đất trống phía trước, mặt mày cong cong: "Ngươi biết không, cuối mùa thu, ở trong rừng cây yên tĩnh, dùng sức vỗ tay, mỗi một cái vỗ sẽ có một chiếc lá vàng rơi xuống."
"Ngươi đang đùa giỡn ta sao?"
"Không tin sao? Vậy ngươi cẩn thận nghe. Dù giờ đã vào đông, nhưng vẫn rất hữu hiệu a." Nữ tử nâng hai tay lên vỗ, tiếng vang lanh lảnh quanh quẩn trong rừng.
"Vậy liền có một chiếc lá rơi xuống." Nữ tử cười nói, cũng không biết có phải thật hay không. Ngay sau đó, nàng lại liên tục vỗ vài cái, Tang Du ngưng thần lắng nghe, dường như thật sự nghe được tiếng lá cây rơi xuống. Gió nhẹ thổi tóc bay, người ngồi đó chậm rãi vung lên nụ cười.
"Sao nào, không có lừa gạt ngươi chứ?!" Nữ tử đi đến trước mặt Tang Du, ngồi xổm xuống, nói: "Đấy là chúng nó đáp lại ngươi. Ngươi đánh nhịp, chúng nó ở trên không trung nhanh nhẹn nhảy múa. Vậy nên nếu lúc ngươi cô đơn, ở nơi này vỗ tay, cũng sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy nữa."
Tang Du đưa tay phủ trên mặt nữ tử, tinh tế chạm đến mặt mày nàng.
"Lúc ta vỗ tay, ngươi sẽ đến bên cạnh ta sao?"
"Có thể sẽ a! Nhưng ta chỉ là một Tiểu mao tặc, không thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đến tìm ngươi." Nữ tử ngẩng mặt lên, tùy ý đầu ngón tay lành lạnh của nàng nhẹ nhàng chạm vào.
"Ở cạnh ngươi luôn thoải mái tự tại như vậy." Ngữ khí Tang Du có chút trầm thấp: "Thật là muốn nhìn thấy dáng vẻ của ngươi a." Nữ tử nghe vậy thần sắc khẽ biến, nhưng vẻ phức tạp rất nhanh biến mất, trêu ghẹo nói: "Nếu như dung mạo của ta rất xấu xí?"
"A, tuy là ta không nhìn thấy, vẫn có thể sờ được a. Ngươi nhất định là một nữ tử xinh đẹp." Tang Du nhẹ nhàng nhếch miệng: "Thật ra, ta không quan tâm ngươi đẹp hay xấu, chỉ là ta muốn nhìn thấy ngươi, muốn nhớ kỹ dáng vẻ của ngươi."
Nữ tử bình tĩnh nhìn nàng, trong con ngươi lóe ra tia sáng. Sắc trời càng lúc càng tối, sự vật xung quanh đã mờ nhạt không rõ. Xa xa có một tiểu nha hoàn đi vào sân viện hướng bên này đi đến.
Liếc mắt nhìn phía xa, nữ tử nhẹ giọng thở dài, giọng nói ôn nhu dịu dàng: "Được rồi, đại tiểu thư nhanh đi ăn cơm đi, không cho phép đói bụng. Tiểu mao tặc ta cũng nên đi rồi."
"Này, vậy ngày mai ngươi còn đến đây không a?" Tang Du ngồi dậy, gấp giọng hỏi nàng.
"Mỗi ngày ngươi đều hỏi như vậy. Yên tâm đi."
Vừa dứt lời, hương Đàm Hoa liền biến mất. Trong lòng Tang Du mất mát. Lại có một tiếng bước chân khác dần dần tiến về phía này. Nha hoàn đi đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, nên đi dùng bữa rồi."
Vẻ mất mát trên mặt Tang Du biến mất, khôi phục thần sắc bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu.
Xa xa dưới mái hiên, đèn lồng màu đỏ nhạt đã được đốt lên. Người ngồi trên tường nhìn chủ tớ hai người chậm rãi rời đi, ánh mắt thâm thúy. Mà lúc này Tiên Quân đại nhân đứng dựa trên một thân cây, thở dài: Làm sao gần đây luôn có nhiều quỷ thủ đồ ( quỷ đặc biệt) yêu say đắm thế này. Lắc đầu, nhẹ nhàng nhảy rơi xuống mặt đất. Nữ tử ngồi trên tường nhìn thấy Tư Đồ Ngu cũng không kinh ngạc, cũng nhảy xuống tường, đến gần nàng.
Một trận hương hoa thổi đến. Nữ tử nhìn Tư Đồ Ngu, như cảm thán nói: "Nơi này rất đẹp a!" Giọng nói như gặp bạn cũ. Tiên Quân đại nhiên bỗng nhiên cảm thấy thú vị, ngữ điệu cũng buông lỏng hỏi nàng: "Ngươi không phòng bị tao sao?"
"Không phải ngươi cũng vậy sao?" Nữ tử mỉm cười, "Ngươi ở đây một hồi lâu rồi a!"
"Trên người ngươi không có tà khí. Cũng không hại người, ta không cần phòng ngươi. Nhưng... trải qua vừa rồi quan sát ta cũng đối với ngươi yên tâm." Tư Đồ Ngu nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ vung lên nụ cười. Có vài lá cây rơi trên đầu vai nàng, Tư Đồ Ngu nhẹ nhàng bắt lấy, rồi lại buông tay ra khiến nó rơi xuống mặt đất. Lá cây rơi xuống đất rồi ẩn vào trong tầng tầng lá cây không tìm thấy được. Tiên quân bỗng nghiêm mặt nói: "Ngươi là u hồn?", Nữ tử gật đầu.
Thì ra đúng là như vậy.
Cái gọi là u hồn, là sau khi chết vì một nguyên nhân đặc thù nào đó mà không bị mang về cõi âm đầu thai chuyển thế, thoát đi luân hồi, lấy hình thức linh thể du đãng thế gian. Nhưng linh thể vô cùng yếu đuối, vô ý một chút sẽ tan thành mây khói. Mà nữ tử trước mắt thân hình chẳng những vững chắc, còn có thể cùng nhân loại tiếp xúc. Hiển nhiên đã có tu vi nhất định rồi. Tiên quân đại nhân hơi nhíu mày. Nữ tử nhìn ra nghi ngờ của nàng, mặt mày cong cong, nói: "Ta ký túc trong bụi cây Mộng Đàm Hoa." Nàng chỉ hướng góc hoa, "Nhưng tu vi ta còn thấp không thể ra ngoài lâu."
Chậc chậc, ra thế. Tiên Quân đại nhân vểnh môi, giọng nói có mấy phần giảo hoạt: "Ngươi thích nàng a!"
"Phải." Nữ tử thẳng thắn bộc trực. Sau đó lại hỏi: "Ngươi... là Thần tiên sao?"
"Ừ, ta là Thần tiên chưởng quản tình ái của nhân gian." Tư Đồ Ngu thở dài một hơi, ống tay áo theo gió lay động, "Nhưng ta dường như không thể giúp các ngươi kết duyên a." Nữ tử nghe vậy, nụ cười trên mặt nhàn nhạt: "Không cần. Bây giờ có thể ở bên cạnh nàng đã tốt rồi."
"Yêu một người, không nhất định phải nghe được nàng nói nàng cũng yêu ngươi, cũng không nhất định phải mãi mãi ở bên nhau. Có đôi khi, tình yêu giống như hoa trong gương, trăng trong nước, đến cuối cùng có lẽ cái gì cũng không có được, bừng tỉnh như một giấc mộng đẹp, nhưng nó đã từng cho ta cảm nhận được điều tốt đẹp nhất, cũng khiến trong lòng ta từng có đủ đầy như vậy." Nữ tử chậm rãi nói, thanh âm êm dịu êm tai.
Không nhất định phải ở bên nhau sao... Tư Đồ Ngu suy nghĩ đến lời nói của nàng, bỗng nhiên tâm tư rối rắm. Ngồi xổm xuống, lượm một nhánh cây trên mặt đất vẽ vẽ vòng tròn, trong miệng hừ hừ: "Bổn tiên không có rộng rãi vĩ đại như vậy, nếu như ta thích người nào, ta sẽ khiến trong lòng nàng chỉ có thể có mình ta, thời thời khắc khắc nhớ đến ta, không có ta liền ăn không vô ngủ không ngon, tóc sẽ chẻ ngọn, ngoại trừ ta thì ở cùng với ai cũng sẽ không vui vẻ hạnh phúc, cuối cùng không thể rời bỏ ta... Nhưng..." Tiên Quân đại nhân càng nói càng không có sức, lông mi xinh đẹp cũng rũ xuống.
"--- Khì khì, ngươi thật không giống những Thần tiên khác." Nữ tử không nhịn được bật cười. Tiên Quân đại nhân bĩu môi đứng dậy. Lúc này nữ tử mở miệng hỏi nàng: "Ngươi... có thể trị khỏi tổn thương mắt của Tang Du không?" Tư Đồ Ngu nghe vậy, giữa hai lông mày lộ vẻ buồn rầu, một lúc lâu, rầu rĩ thở dài: "Thần tiên cũng không phải vạn năng a."
Sau đó, hai người im lặng không nói nữa, cùng nhau đứng dưới đám lá rụng.
Ánh trời chiều lặn xuống dãy quần sơn liên miên nơi chân trời. Bóng đêm từ chân trời lan tràn ra.
✂━━━━━━
Kết cục của Tang Du và nữ quỷ:
Có một ngày, Tang Du bỗng muốn tặng cho Tiểu mao tặc một món quà, nghĩ đến trên người nàng luôn có mùi hương Mộng Đàm Hoa, cảm thấy nàng rất thích Đàm Hoa. Vì vậy ---
Tang Du: ('・∀・') Tâm Lan, Đàm Hoa trong viện nở chưa?
Tâm Lan: ( ' ∀ ') Đã nở a.
Tang Du: ( ' ▽ ') Đi hái một đóa hoa xinh đẹp nhất cho ta. ( Tiểu mao tặc: ⊙﹏⊙ No!!!)
Tâm Lan đi vào sân, quyết đoán ngắt một đóa Đàm Hoa xinh đẹp nở rộ nhất.
Sau đó, Tang Du không còn gặp lại nàng kia nữa...
Tiểu Bạc: (*≧▽≦) Ha ha, nếu như ta viết như vậy, có phải có người muốn làm thịt ta không?!
✂━━━━━━
P/S: Cuối tuần lại đến, ra ngoài hò hẹn đừng ru rú trong nhà nha (*≧∀≦*).