Chương 9: Điệu múa ái mộ.
Trên núi U Miên, Hồ giới, khắp nơi đầy sắc hoa Tử Uyên.
Nơi tận cùng Tử Uyên hoa, bóng đêm che kín có một tấm bia mộ, nó tồn tại ở đó đã một ngàn năm. Nữ tử váy trắng xinh đẹp quỳ bên bia mộ, giơ tay chạm đến hàng chữ lõm sâu đã nhiễm rêu xanh.
Tử Uyên khắp nơi phe phẩy. Nhàn nhạt hương hoa mang theo mùi vị đau thương.
"Dao, huynh rời khỏi ta ròng rã một ngàn năm. Đến cùng phải thêm bao lâu nữa, ta mới không còn thống khổ, không còn hận như vậy." Mộ Dung Ly Túc thấp giọng nỉ non, đáy mắt bi thương dày đặc. Nơi này mai táng người nàng yêu say đắm, mà người kia đã chết một ngàn năm trước, thân thể hóa thành khói bụi, linh hồn tan biến, mảy may không lưu lại gì, nàng chỉ có thể ở nơi hắn thích nhất chôn đi vòng hoa Tử Uyên mà hắn từng tặng cho nàng, an ủi trái tim vụn vỡ của nàng. Nhưng một năm qua một năm, Mộ Dung Ly Túc phát hiện mình vẫn không có cách nào tiêu tan, oán hận đau thương đã đăm vào lòng nàng một cái rễ, buông xuống cái gì, chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Một ngàn năm trước, người nàng yêu rời đi, Mộ Dung Ly Túc suýt chút nữa rơi vào Ma đạo. Nàng cầm Thí Việt kiếm, máu tươi nhiễm y phục thuần trắng, như đóa Hồng mai nở trong tuyết. Mặc tiếng kêu la chửi bới thảm thiết, trong ý thức chỉ còn lại cảnh tượng người kia tan thành mây khói, tan vào trong gió biến mất không thấy đâu, hình ảnh kia vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong trí nhớ, tuyệt vọng, bất lực. Nàng giết đỏ cả mắt. Cuối cùng, cái gì cũng nhìn không thấy, một mảnh u ám.
Tựa hồ có ai đang nói: Tình sinh duyên diệt, quấn quýt si mê không có kết quả.
Ý thức khôi phục lại, nàng quỳ trong mảnh phế tích, đầy rẫy khắp nơi. Một vị Tiên ông mặc trường bào, lấy tay đặt ở mi tâm của nàng, xua đi ma tính còn sót lại. "Mộ Dung Ly Túc, ngươi có đồng ý làm môn hạ của Quảng Lai ta, bỏ xuống chấp niệm, theo ta chuyên tâm tu hành?!" Giọng nói hiền lành, ôn hòa vang trên đỉnh đầu.
"Chuyên tâm tu hành, thì có thể quên đi ký ức đau khổ sao?" Mộ Dung Ly Túc ánh mắt đờ đẫn, âm thanh khàn khàn.
"Cơ duyên đến, thì sẽ buông xuống được quá khứ."
"Được."
Bên trong phế tích, nữ tử áo trắng chậm rãi nằm xuống.
✂━━━━━━
A, lại nghĩ đến chuyện trước kia rồi.
Mộ Dung Ly Túc lau đi ẩm ướt nơi khóe mắt, nhìn những cánh hoa héo úa trên mặt. Nếu không trở về, người kia sẽ cuống lên đi. Đột nhiên gương mặt tươi cười lại giả vờ oan ức lúc nàng gần đi của Tư Đồ Ngu lại xông vào đầu. Mộ Dung Ly Túc hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng vén lại những sợi tóc bị gió thổi rối loạn, cười khổ. Rõ ràng nàng cũng là Lang, nhưng tại sao lại không chán ghét nàng được đây?
Vài cánh hoa héo tàn bị gió thổi đi, rơi trên chiếc váy thuần trắng của Mộ Dung Ly Túc, tàn hương chưa tán, đẹp đến đau thương.
Trăng sáng giữa trời, chiếu rọi tình cảm giãy dụa trong đêm tối.
✂━━━━━━
Ở một nơi xa xôi khác, trong hoa viên hoàng cung, dưới một gốc cây ngô đồng lớn, nữ tử váy trắng đứng yên trong gió, ánh trắng xám trắng chiếu lên dung nhan xinh đẹp của nàng. Nàng đứng ở nơi đó rất lâu, sắc môi đã trắng bệch vẫn cố chấp không chịu rời đi.
Năm mười sáu tuổi vào cung, lòng nàng đã chết. "Thiên sinh lệ chất, trường thị Quân vương." [ Trời sinh quyến rũ, thích hợp hầu hạ Quân vương ]. Bởi vì câu nói của đạo nhân kia, nàng bị đưa vào cung như một chuyện đương nhiên, trở thành con cờ lợi ích để gia tộc leo lên. Chỉ là không nghĩ đến đêm tân hôn, Quốc quân không thấy đâu, chỉ có một mình nàng ngồi nhìn nến đỏ qua màn che cả đêm, sáng sớm ngày thứ hai, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng, rốt cuộc nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vào cung, sau lưng dính dáng đến vấn đề chính trị, bản thân nàng rõ ràng, Hoàng đế cũng không ngốc, buồn cười nhất là, phụ thân của nàng có ý định mưu phản đã lâu, cho rằng có thể dựa vào con gái tiến cung mê hoặc Thiên tử, không biết hậu cung giai lệ như mây, Hoàng đế lưu luyến bụi hoa, nhưng xưa nay chưa hề mê muội. Nữ nhân cùng thiên hạ, từ trước đến nay nặng nhẹ hắn đều rõ ràng.
Ngày hôm sau, mọi người trong cung đều biết Linh phi mới vừa được sắc phong, nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư - Triệu Linh nàng đây, không được sủng ái. Nhưng như vậy càng tốt, nàng mới không muốn bị cuốn vào hậu cung câu tâm đấu giác [ lục đục, đấu đá nhau ]. Không lâu sau đó, chuyện phụ thân muốn mưu phản bại lộ, cả nhà bị chém đầu, không biết vì nguyên nhân gì Quốc Quân tha nàng một mạng, hủy bỏ quan tịch, đày vào lãnh cung.
Sau đó Triệu Linh nàng một mình sống trong nơi quạnh quẽ nhất hậu cung, ngày qua ngày vượt qua thời gian vắng lạnh. Cuộc sống đối với nàng dường như không còn ý nghĩa gì, trong cõi u minh ( tối tăm) có một loại cảm giác, có một người như vậy đang chờ nàng. Loại cảm giác mãnh liệt mơ hồ này chống đỡ nàng qua lúc hoa nở hoa tàn. Vào một ngày của mấy tháng trước, cuộc sống đột nhiên có biến hóa.
Triệu Linh cách mấy ngày thì thích đi đến rừng ngô đồng một chút, đây như là một thói quen của nàng. Đêm hôm đó, cũng là một đêm sáng như thế này, ánh sáng trắng tinh chiếu rọi cánh rừng không người. Nàng mặc váy lụa trắng ở bên trong ánh sáng này uyển chuyển nhảy múa, váy áo tung bay, bộ bộ sinh liên ( từng bước sinh ra hoa sen). Như chim Hồng chao lượn dưới trăng, tựa như bướm quấn quít lấy hoa. Vốn kỹ thuật nhảy tuyệt thế này dùng để bắt lấy tâm Quân Vương, bây giờ chỉ có ở nơi không người, dưới ánh trăng, ở tầng tầng cành lá thấp thoáng trong rừng, thỏa thích nhảy múa, trong thiên địa, chỉ có một thân ảnh uyển chuyển phất tay áo, điểm mũi chân.
Ở một đầu khác của bụi cây, Thị vệ trưởng vừa vặn đến giải sầu, may mắn nhìn thấy giai nhân nhảy múa, thoáng như trong mộng. Nàng si ngốc nhìn mỹ nhân nhảy múa dưới ánh trăng, quên mất phản ứng. Mãi đến khi Triệu Linh múa xong một đoạn, quay người đột nhiên thấy bóng người trong chỗ tối, kinh hãi nhấc váy chạy trối chết, nàng mới lấy lại tinh thần. Mỹ nhân rời đi, trong lúc vội vàng làm rơi chiếc khăn thêu xuống đất. Thị vệ trưởng ảo não chính mình mạo phạm giai nhân, chậm rãi đi đến dưới ánh trăng, nhặt lên khăn lụa bị đánh rơi. Chiếc khăn thuần trắng còn tản ra mùi hoa quế, mặt trên thêu hoa lan giản lược thanh nhã, châm tuyến tỉ mỉ, tay nghề vô cùng tốt. Phía dưới hoa lan còn thêu hai chữ, Triệu Linh.
Triệu Linh, dường như là phi tử bị lãng quên trong lãnh cung.
Sống hai mươi năm, lần đầu động tâm. Đối phương lại là phi tử hậu cung. Nữ nhân của Quốc quân, cho dù thân ở lãnh cung, người khác cũng không được phép mơ ước. Mà Đỗ Hằng nàng hiện tại chỉ là một nữ thị vệ trưởng nho nhỏ trong hậu cung, không có năng lực cho Triệu Linh hạnh phúc, không có năng lực dẫn nàng rời khỏi hoàng cung lạnh lẽo, gò bó.
Thị vệ trưởng đem khăn theo cất vào trong ngực, vô hạn thất vọng.