Chương 61: Cười si ngốc.
Phố nam Đồng Hương trấn, trời trong nắng ấm, người đi đường nhao nhao nhốn nháo.
Nắng sớm xuyên thấu qua cành cây lấp lánh ánh vàng, phủ trên mái ngói màu xanh đen. Mấy con chim tước vỗ cánh bay lên mái hiên, nhảy đến đám lá rụng trên hiên nhà, duỗi móng vuốt nhỏ khẩy tìm cái gì đó. Một ít hình chiếu thưa thớt rơi vào cửa sổ, tựa như mô tả một tầng hoa văn đẹp mắt.
Có người đẩy cửa sổ ra, kéo màn trúc. "Tiểu thư, ngươi xem khí trời hôm nay, rất tốt a." Nha hoàn đứng trước cửa sổ nhìn cảnh sắc ngoài cửa, vui vẻ quay đầu hô to. Sau đó nữ tử đoan trang tú lệ khác đi đến cửa sổ, trên mặt có chút trắng xanh dần dần lộ một chút vui vẻ, nha đầu xung quanh bởi vì sắc mặt vui vẻ cực nhạt này mà vui mừng không thôi. Bởi vì, rất lâu rồi không thấy tiểu thư nhà mình vui vẻ.
"Lan nhi, chuẩn bị một chút, hôm nay chúng ta đi ra ngoài." Tang Du nhìn ngoài cửa sổ nửa ngày mới thu hồi ánh mắt, nói với nha hoàn bên cạnh. Nha hoàn nghe vậy mặt mày hớn hở: "Ha ha, tiểu thư, chúng ta nên sớm ra ngoài một chút rồi, hôm nay thời tiết tốt như vậy, không bằng chúng ta đến ngoại ô chơi đi."
"Ừ." Tang Du gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, cho dù, vui vẻ này có chút gượng ép. Bọn nha hoàn kích động, nhao nhao đi chuẩn bị xe ngựa đi chơi cùng các loại đồ ăn.
Sau đó không lâu, trên đường nhỏ cạnh rừng cây vùng ngoại ô phố Nam xuất hiện một chiếc xe ngựa, tiểu tử lái xe ăn mặc trang phục gia đinh, mày rậm mắt to lộ ra một chỗ linh khí. Hắn ghìm ngựa dừng bên cạnh bãi cỏ, chờ xe dừng hẳn mới quay người nói với người trong xe: "Tiểu thư, đến rồi."
Mảnh vải xinh đẹp bị vén lên, lộ ra khuôn mặt thanh lệ, tiểu tử sửng sốt một chút, lập tức ý thức được bản thân thất thố, đỏ mặt nhảy xuống xe, cuống quýt ở dưới xe đặt ghế lót, sau đó cúi đầu lui sang một bên, Tang Du bị một loạt động tác của hắn chọc cười, hơi hơi cong môi, giẫm ghế lót xuống xe. Không khí vùng ngoại ô rất mát mẻ, trời xanh mây trắng, gió nhẹ phất phơ tay áo.
Tang Du hít sâu một hơi, cảm giác vô cùng thích ý, khói mù chồng chất trong lòng cũng tiêu tan không ít, rồi tại lúc này nghe thấy sau lưng truyền đến động tĩnh. Nàng có chút kinh ngạc xoay đầu lại, nhìn thấy người vừa rồi còn đứng bên cạnh xe ngựa đã nằm trên đất, tiểu tử nhắm chặt mắt, như là bất tỉnh rồi. Tang Du vội dò xét khí tức của hắn, thấy hô hấp của hắn đều đặn, trong lòng thả lỏng một chút, hướng trong xe ngựa gọi: "Lan nhi các ngươi mau ra đây, Tiểu Ngũ bất tỉnh rồi."
Nhưng thật lâu không nghe người nào lên tiếng, tựa như trong xe không có ai. Lúc này Tang Du mới ý thức được có gì đó không đúng, đi đến bên cạnh xe vén rèm lên, ngạc nhiên nhìn thấy hai nha hoàn nằm trên giường êm, giống như cũng hôn mê rồi. "Lan nhi, Tiểu Liên! Các ngươi làm sao vậy, tỉnh lại a?" Nàng sốt ruột hô. Thấy các nàng không phản ứng, Tang Du giẫm lên ghế lót muốn tiến vào trong xe, lai thình lình bị một bàn tay kéo trở về.
Quen thuộc khí tức truyền vào trong hơi thở. Trong lòng Tang Du xiết chặt. Hồi phục tinh thần nhìn thấy một vị nữ tử xinh đẹp mặc trường sa trắng, đang mỉm cười nhìn mình.
Cái người này, rất quen thuộc! Trong lòng Tang Du nảy ra một ý niệm, bỗng khẩn trương, không xác định mở miệng: "Ngươi là ai?", "Hắc, đại tiểu thư, ngươi còn nhớ ta không?" U hồn nghiêng đầu, ngữ khí dí dỏm.
"Ngươi... là Tiểu mao tặc?" Tang Du chậm rãi mở to hai mắt.
"Đúng vậy a, hôm nay Mao tặc đến thâu hương thiết ngọc, đại tiểu thư có nguyện ý không đây?" U hồn cong khóe miệng, tươi cười mê người. Người trước mắt, hốc mắt nóng lên tức giận tiến đến gõ vai nàng một cái, hung dữ nói: "Ngươi, trước đó ngươi đi đâu? Ngươi hỗn đản này!" Tang Du ngày thường luôn ôn nhu thân thiết, cử chỉ khéo léo, chưa bao giờ mắng chửi người, nếu lúc này hai nha hoàn trong xe nghe thấy tiểu thư nhà mình nói vậy, phỏng chừng còn bị dọa bất tỉnh. Người bị chửi ngược lại còn cười ra tiếng: "Này, khí chất thiên kim đại tiểu thư của ngươi đâu, sao lại mắng chửi người vậy chứ?"
"Ngươi đáng mắng!" Tang Du oán hận nói, trong lòng lại thủy triều cuồn cuộn. Nàng không nghĩ đến hôm nay có thể gặp lại người kia, cho dù lúc trước không biết dung mạo Tiểu mao tặc, nhưng hôm nay nhìn thấy người trước mặt, lại có một loại cảm giác mãnh liệt nói với mình, nàng chính là người nàng ngày nhớ đêm mong, không có chút cảm giác xa cách nào. Tựa như ở trong lòng nàng, Tiểu mao tặc vốn chính là bộ dáng này. Nhưng mà nghĩ đến người này không nói một tiếng biến mất lâu như vậy, Tang Du liền hận đén nghiến răng, vì vậy liếc nhìn mỹ nhân trước mắt, tức giận nói: "Mấy người các nàng là ngươi làm đi."
U hồn có chút bất đắc dĩ gật đầu thừa nhận, thấy thần sắc đại tiểu thư âm trầm xuống, vội vàng cầm chặt bàn tay mềm mại, nịnh nọt: "Được rồi, được rồi, ta bồi tội còn không được sao, ừm, ta bồi ngươi cả ngày được không?"
Không được! Ta muốn người bồi ta cả đời.
Nhưng Tang Du không nói ra những lời này. Nàng cảm nhận được trên tay truyền đến ấm áp mềm mại quen thuộc, trong lòng rung động. Vì vậy sắc mặt cũng nhu hòa xuống, còn hiện ra chút hồng nhuận, do dự nói: "Các nàng..", "Yên tâm, chẳng qua bị ta hạ mê dược, ách... lúc trời tối sẽ tỉnh lại." Tiểu mao tặc thoải mái đáp, còn có chút đắc ý. Đại tiểu thư vừa bực mình vừa buồn cười lại đánh vào vai nàng một cái, sẳng giọng: "Ngươi! Ngươi phải lén lén lút lút như vậy sao? Hơn nữa, sao ngươi biết hôm nay ta đến đây?"
U hồn nghe nàng hỏi vậy, có tật giật mình một chút, vì vậy ánh mắt lập lòe dời sang chủ đề khác: "Ai nha, ngươi dài dòng nữa thì trời sẽ tối đen a, đi, chúng ta đến bờ sông bên kia, ta bắt cá nướng cho ngươi ăn, để hai nàng ở trong xe ngựa ngủ được rồi. Cũng sẽ không gặp nguy hiểm, không cần lo lắng, hơn nữa ta chỉ muốn hai người chúng ta thôi..."
"Rốt cuộc ai dài dòng?"
"Ta dài dòng."
Trên đường nhỏ, hai người nắm tay đi vào cánh rừng. Bên kia cánh rừng có một đầu sông nhỏ, cũng không sâu lắm, nước trong sông rất trong suốt mát mẻ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cá ở trên mặt nước lộ đầu lên. Ở dưới thời tiết này, cá trích rất béo khỏe, lấy đi nướng ăn không thể ngon hơn. U hồn để đại tiểu thư ngồi ở một nơi sạch sẽ trên đồng cỏ, sau đó vén ống tay áo cùng ống quần, muốn đi xuống.
"Ngươi cẩn thận một chút." Tang Du hướng nàng hô, người bên kia ném mị nhãn tới, sau đó lòng tin tràn đầy cầm lấy một cây xiên cá vừa gọt xong chậm rãi đi vào trong nước. Nước sông mát lạnh qua đầu gối, rất thoải mái, da thịt ở trong nước trắng muốt thông thấu, tựa như băng tuyết khiến người ta không thể dời mắt. Người ngồi trên bờ nhìn thấy bắp chân thon dài như tuyết kia, trên mặt không hiểu sao nóng lên, nhìn người nọ ở dưới sông mặt mày chăm chú, dung nhan tinh xảo, ngẫu nhiên nhìn qua lại tươi cười nở rộ, trong lòng như bị cái gì đó lắp đầy, thân thể được ấm áp bao trùm, an tâm như vậy.
Cái này là hạnh phúc đi.
Đại tiểu thư cong môi cười, sau đó đứng dậy ở xung quanh nhặt một ít củi khô chuẩn bị một lát nướng cá dùng. Qua không lâu, đợi khi nàng nhặt được một đống củi nhỏ, người bên kia đã đem hai con cá trích bắt được mần sạch sẽ rồi. Đem cá xuyên trên nhánh cây, U hồn cười híp mắt đi đến. Đại tiểu thư thấy thế nhướn mày, "Nhìn không ra, ngươi còn rất lợi hại."
"Lợi hại vẫn còn ở phía sau nha." Người được tán dương đắc ý hất càm, sau đó đem cá trong tay giao cho Tang Du, còn mình cúi người sắp xếp đống củi lại, dùng hỏa chiết tử đốt lên. Chỉ chốc lát sau, lửa cháy rất tốt từ từ hiện ra rất nhiều khối than nung đỏ. Lúc này U hồn mới phủi phủi tảng đá bên cạnh, ý bảo đại tiểu thư có thể ngồi xuống nướng cá rồi. Tang Du trước giờ chưa từng nướng cá qua, lúc này có chút hưng phấn, sau khi ngồi xuống liền không thể chờ đợi cầm con cá trong tay vươn về phía đống lửa, U hồn ngăn cản, có chút buồn cười nói: "Đại tiểu thư, không phải nướng như vậy, phải cách lửa xa một chút, đừng để lửa tiếp xúc đến, không thì sẽ có mùi cháy đó."
"Biết rồi." Đại tiểu thư tức giận nói, sau đó ngoan ngoãn để cá xa một chút, rất nhanh hiểu được mấu chốt. Thời gian dần qua, phần mỡ trong thịt cá bị nướng chảy ra, phát ra tiếng tách tách. Lật qua nướng mặt khác, chỉ thấy nơi bị nướng chín hiện ra màu vàng nâu, có chút đỏ, mùi hương mê người bay vào hơi thở, gây thèm thuồng. Tang Du nghiêng người dựa vào vai U hồn, vui mừng nhìn cá sắp chín kia, nói: "Nhìn rất ngon."
"Ta có thể làm nó ngon hơn." U hồn nháy mắt mấy cái, thần thần bí bí đưa tay vào trong túi áo xuất ra một bọc giấy. Mở tầng tầng lớp gói ra chỉ thấy bên trong giấy gói có chút bột phấn màu xám nâu. "Đây là cái gì?" Tang Du tò mò hỏi. Người bên cạnh lại không trả lời, mà dí dỏm tươi cười đem bột phấn kia rắc trên hai con cá, lập tức một cỗ mùi thịt nồng đậm bay ra, Tang Du chưa từng ngửi qua.
"Ừ, nướng chín rồi, tại hạ có vinh hạnh mời đại tiểu thư nếm thử hay không?" U hồn đem cá nướng vàng khô hương cá bay nhè nhẹ đưa cho đại tiểu thư bên cạnh, người kia không khách khí tiếp lấy, lại đưa cái khác qua: "Vậy ngươi cũng ăn cá ta nướng đi."
"Được."
Hai người ngồi bên đống lửa đã tắt ăn cá của đối phương. Nhẹ nhàng cắn một chút lớp da giòn vàng, lộ ra màu thịt trắng bên trong, mùi gia vị thấm trong đó, vừa vặn, ngon miệng. Hai người ăn cá liếc nhìn nhau, đồng thời toát ra vẻ mặt vui vẻ hưởng thụ.
Ăn cá xong, đại tiểu thư thỏa mãn lôi kéo Tiểu mao tặc đi đến bờ sông rửa tay. Nước sông trong veo rửa sạch dầu mở dính ngón tay, trên da thịt được phủ một tầng mát lạnh, rất thoải mái. Nàng ở trong nước giang hai tay, trái phải chuyển động, mang theo chút bọt nước sáng long lanh.
Đang chơi vui vẻ, trong lúc vô tình nghiêng mắt nhìn, phát hiện người vừa rồi còn ở bên cạnh rửa tay lại không thấy bóng dáng. Tang Du lập tức đứng lên, nhìn xung quanh, không phát hiện thân ảnh người kia. Điều này khiến nàng hoảng hốt, vội vã chạy ra khỏi cánh rừng, lớn tiếng kêu vài tiếng, vẫn không nghe thấy đáp lại.
Sắc mặt Tang Du dần trở nên trắng bệch, khủng hoảng cực lớn bao phủ trong lòng nàng, mờ mịt không biết làm sao. Bỗng nhiên sau lưng bị vỗ một cái. Nàng nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy người mình đang tìm thanh tú động lòng người đứng ở trước mắt, hai tay đặt ở sau lưng, cười híp mắt nhìn nàng.
Tang Du giật mình, vừa kinh hỉ lại tức giận nhào vào lòng người trước mắt, hung dữ nói: "Ngươi, không cho ngươi làm ta sợ như vậy!" U hồn không nghĩ đến nàng phản ứng lớn như vậy, có chút đau lòng dùng một tay ở sau lưng nàng vỗ nhẹ, làm dịu đi tâm tình nàng. Đồng thời áy náy cùng lo lắng ở trong lòng lại tràn đầy. Aiz, về sau, mình không có ở đây, người này phải làm sao bây giờ a...
U hồn im lặng thở dài, rồi rất nhanh ẩn giấu buồn bã trên mặt, lui về phía sau một bước, tươi cười, như ảo thuật từ phía sau lấy ra một con diều Hồ Điệp, nhẹ nhàng nói: "Đừng nóng giận nha, ngươi xem, đây là cái gì?"
Bình phục lại, đại tiểu thư nhìn thấy con diều kia, khóe miệng không khỏi cong lên vui vẻ, sẳng giọng: "Ngươi là làm ảo thuật sao?", "Ha ha, chỉ cần có thể khiến cho giai nhân cười là được rồi." U hồn nắm tay nàng đi về phía bãi cỏ.
"Sao hôm nay lại tốt như vậy, cứ như ngươi sẽ ly khai ta vậy." Tang Du tùy ý nàng nắm, trong lòng cảm thấy ngọt ngào đồng thời lại rất bất an, phút chốc liền biến sắc, gấp giọng nói: "Này, không phải ngươi lại muốn biến mất thật lâu đi?!"
"Sẽ không." U hồn lắc đầu.
"Ngươi đang gạt ta sao?" Vẻ mặt đại tiểu thư tràn đầy hoài nghi. Người kia xoa lấy má nàng, đáy mắt thống khổ chợt lóe, nói khẽ: "Ta sao nhẫn tâm lừa ngươi chứ." Thanh âm rất thấp, rồi lại ôn nhu, khiến người ta khó kháng cự được. U hồn đem dây đặt trong tay nàng, "Được rồi, cầm lấy dây này, ta ở bên kia nâng diều, sau đó ngươi lại kéo nó."
Đại tiểu thư nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cuối cùng ngoan ngoãn cầm lấy sợi dây, sau đó nhìn nàng nâng diều từng bước lui về phía xa. U hồn càng lùi xa, ánh mát Tang Du giằng co trên người nàng, trong lòng không hiểu sao dâng lên sợ hãi, nàng có một loại ảo giác, người kia cứ vậy từng chút rời xa, ly khai khỏi tầm mắt nàng. Tang Du nhịn không được dùng sức kéo, người kia còn đang lui về sau sửng sốt, nhưng kịp thời buông tay, con diều Hồ Điệp đón gió bay lên, vững vàng lơ lửng trong không trung.
U hồn chạy đến, đứng phía sau Tang Du, một tay nắm lấy eo nàng, một nay đặt lên bàn tay mềm mại cầm dây kia. "Vì sao nhanh như vậy kéo lên rồi hả?" Nàng ở bên tai người kia khẽ nói. Tang Du thả lỏng thân thể dựa vào ngực nàng, cong môi, trong ngữ điệu tràn đầy thâm ý nàng đọc không hiểu: "Như vậy tốt rồi, bay quá cao quá xa, ta sợ dây sẽ đứt, nó giãy khỏi ràng buộc, sẽ không quay về được.", "Đồ ngốc." U hồn ôm chặt người trong lòng, đem cằm đặt trên vai nàng. Tang Du đột nhiên nghiêng mặt hôn xuống khóe miệng nàng, sau đó ngay lúc nàng ngơ ngẩn lại khanh khách cười rộ lên, tiếng cười như chuông bạc trong trẻo êm tai. "Ngươi là tiểu bại hoại." U hồn hồi phục tinh thần lại cũng cười xấu xa, đưa tay ở eo nàng gãi ngứa Tang Du cười giãy giụa, nắm con diều chạy xa. Ánh mặt trời chiếu xuống đồng cỏ, hai người cười đùa truy đuổi cũng phủ lên tầng sắc ấm áp.
Ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ ấm áp, giai nhân tươi cười như hoa, đẹp đến chói mắt.
Chạy mệt rồi, hai người dứt khoát nằm trên cỏ, nhìn trời xanh mây trăng, ngẫu nhiên còn có chim bay lướt qua, cả con diều thong thả tự tại kia nữa.
Đã bao lâu không có như vậy, tiếp xúc đến ánh mặt trời rồi...
Lúc này cảm giác được một bàn tay mềm mại phủ lên mặt, sau đó chậm rãi lướt qua, lưu luyến ở giữa mày mình. U hồn mở mắt ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay không yên phận kia, mười ngón quấn quanh đặt trên ngực, do dự, vẫn nói: "Thật ra ta không phải Tiểu mao tặc gì đó."
"A." Đại tiểu thư không để ý lên tiếng, sau đó chuyển thân đến sát bên nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ nàng, giống như tiểu miêu dùng sức cọ xát.
"Ngươi hình như không cảm thấy chút kì quái nào a." U hồn không khỏi cười ra tiếng, cũng đưa mặt cọ vào trán đại tiểu thư, "Nhưng mà ngay cả tên ta, ngươi còn không biết nữa...", "Đồ ngốc, ta không quan tâm ngươi là ai. Ngươi tên gì, nhà ở đâu, những chuyện này chờ về sau tự ngươi từ từ nói cho ta là được." Đại tiểu thư ở trong lòng nàng thanh âm trầm trầm, sau đó càng lúc càng thấp: "Ta sớm biết, ngươi không phải Tiểu mao tặc gì."
Nhưng mà, ngươi lại trộm đi lòng ta a.
"Hôm nay ta rất vui vẻ, rất vui vẻ." Tang Du chuyển đề tài, thở dài: "Thật không muốn thời gian qua nhanh như vậy." U hồn hôn trán nàng một cái, ôm chặt nàng, nói: "Mệt không, nằm ngủ một lát đi."
"Ngươi sẽ không lại rời khỏi ta sao?"
"Ừ."
.........................
Người trong lòng hô hấp đều đặn, càng ngày càng nhẹ, khóe miệng mang theo cười nhạt, lâm vào trong giấc mộng đẹp nào đó. Mặt trời dần ngã về tây, sắc trời mờ nhạt. Thân thể U hồn bắt đầu trở nên trong suốt. Một vòng màu trắng ở bên cạnh hiện ra, Bạch y Tiên tử đứng trong ánh trời chiều, tay áo bay nhẹ, trong trẻo như làn thu thủy. U hồn buồn bã cười. Nàng hiểu, thời gian đến rồi.
"Ngươi còn tâm nguyện gì chưa thực hiện không?" Mộ Dung Ly Túc nhìn nàng, lạnh nhạt mở miệng.
"Nếu như có thể, đem ta ở trong lòng nàng xóa đi." U hồn chua chát trả lời. Đáy mắt Mộ Dung Ly Túc hiện lên kinh ngạc. "Vì sao?", "Bởi vì như vậy, nàng mới có thể vui vẻ mà sống. Ta hy vọng có một ngày, sẽ có một người rất yêu nàng xuất hiện, có thể phụng bồi nàng, cùng nhau đứng dưới ánh mặt trời." U hồn bình tĩnh nói, thanh âm êm dịu như gió đêm. Ánh mắt của nàng thủy chung dán chặt trên khuôn mặt đang ngủ say của Tang Du.
Mộ Dung Ly Túc cũng không lên tiếng, ánh mắt trầm lạnh. Qua hồi lâu sau xoay mặt qua một bên, tiếng thở dài thấp đến không thể nghe thấy. Ngón tay ngọc khẽ vuốt, vạt áo trắng thuần giương lên. Thân hình U hồn run lên, chậm rãi cúi người ở mi tâm Tang Du in xuống một nụ hôn, môi chuyển đến bên tai nàng, thấp giọng nỉ non ba chữ đã vùi sâu trong đáy lòng, sau đó hóa thành một mảnh quang điểm, theo gió bay đi, chỉ để lại mùi hương Đàm hoa mơ hồ, rất lâu không chịu tiêu tán.
✂━━━━━━
Tang Du sau khi tỉnh lại không hiểu sao trở lại xe ngựa, ngạc nhiên phát hiện ba cỗ thi thể thất khiếu chảy máu biến thành màu đen.
Tang Du: (((( ;°Д°)))) Á!! Lan nhi, Tiểu Liên, các ngươi làm sao vậy???
U hồn: [ ánh mắt phiêu hốt ( ᅌ.ᅌ)] Ách, giống như, ta đem bột đoạt hồn xem thành mê dược rồi...
Mộ Dung Ly Túc: (╬ Ò ‸ Ó)Trách không được muốn ta xóa đi trí nhớ nàng...
Phán Quan: [ sắc mặt bất thiện(╬ಠ益ಠ) ] Làm cái gì a, ba hồn phách này dương thọ còn chưa hết mà, chuyện gì xảy ra a, ta rất bận rộn!!!
Tiểu Bạc: (≖ᴗ≖๑) Hì hì, trong nháy mắt hủy đi mỹ cảm...