Chương 70: Đêm dài tình nồng.
Dùng nội lực đem thân thể hai người hong khô tức thì, Tiên Quân đại nhân ôm mỹ nhân trong lòng đến trên giường êm, sau đó vừa xoa xoa tay vừa cười mờ ám, như một hoàn khố đệ tử mạnh mẽ đoạt lấy dân nữ, nói: "Mỹ nhân, tối nay cảnh đẹp, không bằng liền theo bổn tiên đi.", "⎯ Ừm, đại nhân thật biết nói đùa." Mộ Dung Ly Túc thong dong bình tĩnh, trở mình dùng chăn gấm bao trùm thân thể, sau đó nằm trên giường êm, cong môi cười cười: "Không biết cảnh đẹp như lời đại nhân nói là ở đâu?"
Tư Đồ Ngu nằm nghiêng bên cạnh Mộ Dung Ly Túc, dùng chăn tùy ý phủ bên hông, một tay chồng đầu, nhíu mày: "Mỹ nhân, ngươi... không phải là cảnh sắc mê người sao? Hơn nữa... còn là tú sắc khả xan nữa."
"Vậy... đại nhân, ngươi muốn làm gì ta đây?" Mộ Dung Ly Túc duỗi ngón tay ngọc thon dài câu lấy cằm TIên Quân, mị hoặc nói.
Chậc chậc, quả nhiên là Hồ Ly a... Người bị câu lấy cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, hô hấp trở nên dồn dập, vì vậy nghiêng người chậm rãi đến gần mỹ nhân, thấp giọng: "Đương nhiên là hưởng thụ bữa ngon rồi." Chậc chậc, nếu Hồ Ly đã phối hợp như vậy, bổn tiên sẽ không khách khí. Tiên Quân cười càng thêm hèn mọn bỉ ổi, mắt thấy sắp được gần gũi, đột nhiên bên hông đau xót, nhe răng trợn mắt lùi lại cau mày hừ hừ: "Aiz, đau, Hồ Ly ngươi mưu sát thân phu sao?"
"Hừ, ngươi là Sắc Lang, quả nhiên rất am hiểu được một tấc lại muốn tiến một thước." Trên mặt Mộ Dung Ly Túc vẫn là bộ dáng vui vẻ nhẹ nhàng, một tay lại không biết từ khi nào lặng lẽ duỗi đến bên hông người trước mắt, sau đó thuần thục mà véo lấy, xoay chuyển, tiếu ý trở nên lạnh lẽo: "Còn nói viên phòng gì đó, nào có vừa bày tỏ cõi lòng liền viên phòng! Ta có nói qua tha thứ cho ngươi rồi sao, hả?"
"A..." Tiên Quân đại nhân nghe vậy ủy khuất sụp đổ, cũng không để ý cái tay vẫn còn véo bên hông, đem đầu đến trước ngực mỹ nhân cách chăn gấm không ngừng cọ, làm nũng: "Tha thứ cho ta nha, tha thứ đi, tha thứ đi nha, ta thích ngươi lâu như vậy mà."
Tuy cách cái chăn, nhưng xúc cảm vẫn rõ ràng truyền đến trước ngực, mang theo từng trận tê dại ngứa ngái, thân thể mềm mại của mỹ nhân run lên, cắn cắn môi, mất tự nhiên mà tức giận: "Chỉ là thích thôi sao?"
"Ta yêu ngươi a, Hồ Ly." Tư Đồ Ngu ngẩng đầu, cùng Mộ Dung Ly Túc bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc nói, chỉ thấy trong con ngươi đen của đối phương chợt sáng lên, lấp lánh dịu dàng như gió thổi gợn sóng mặt hồ, nhẹ nhàng lay động. Lúc này, mọi âm thanh dường như yên tĩnh lại, xung quanh hết thảy hóa thành hư vô, trong mắt chỉ có lẫn nhau.
Tư Đồ Ngu bỗng dưng cảm thấy cay mắt, nâng càm hôn lên mi tâm đối phương, nỉ non: "Phải, ta đều đem lời trong lòng nói ra, còn ngươi có điều gì muốn nói không?" Mộ Dung Ly Túc khẽ mím môi cong khóe miệng, khi nàng hôn mình thì nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy cổ nàng, thấp giọng nói: "Ta muốn ở bên cạnh ngươi." Nhẹ nhàng ôn nhu nói một câu, lại khiến Tư Đồ Ngu ức chế không nổi tim đập nhanh hơn, thật giống như có ánh mặt trời chiếu sáng mỗi một ngóc ngách trong lòng nàng, quét sạch mây mù, ấm áp như xuân. Nàng chậm rãi cong môi, cúi người ôn nhu ôm lấy Mộ Dung Ly Túc, cánh môi từ mi tâm từng tấc dời xuống, đến cái mũi xinh đẹp, xuống hai phiến môi mềm mại, rồi ngậm lấy.
Duỗi ra đầu lưỡi nhẹ nhàng quét quanh bờ môi khép kín, dụ dỗ nàng mở ra môi thơm, tay ở trong chăn gấm bắt đầu dao động trên thân thể trần quang lỏa mềm mại kia, tay chạm đến xúc cảm mềm mại nhẵn mịn, tuyệt vời đến khiến Tư Đồ Ngu nhịn không được thở dài, da thịt hai người dán hợp càng phát ra lửa nóng. Tư Đồ Ngu đưa tay duỗi đến eo Mộ Dung Ly Túc, lại chậm rãi trượt đến sau lưng, ôm chặt, khiến cho đường cong hoàn mỹ của hai người dán một cùng một chỗ. Mộ Dung Ly Túc bị bức bách mà hơi ngẩng mặt lên, Tư Đồ Ngu liền rời khỏi môi nàng, triền miên hôn dọc theo cằm chuyển đến cổ tuyết trắng, dùng đầu lưỡi liếm láp, hàm răng nhỏ gặm cắn, ở trên da thịt tuyết trắng in lại từng chút dấu vết, như hoa mai nở rộ trong tuyết, lại tựa như từng đám dấy lên khói lửa.
Hôn hồi lâu, Tư Đồ Ngu mới thở gấp nâng người lên, tay chống hai bên gối đầu, nhìn mỹ nhân dưới thân khuôn mặt nhuộm đỏ, đôi mắt ngậm nước, ôn nhu nói: "Giao cho ta, hửm?" Mộ Dung Ly Túc hơi thở gấp, nghe thấy lời này thật muốn đưa tay véo lưng nàng một cái, nhưng lại bị trêu chọc khiến toàn thân vô lực vẫn chưa lấy lại sức, đành phải dùng cặp mắt sương mù mờ mịt oán hận liếc tên vô lại này, sau đó đem mặt vùi vào trong gối mềm, không nhìn nàng nữa.
Đạt được mỹ nhân ngầm đồng ý, Tiên Quân đại nhân tươi cười rạng rỡ, lần nữa cúi người xuống. Mộ Dung Ly Túc có chút khẩn trương nắm lấy chăn, bỗng nhiên trước ngực bị cảm giác nóng ướt bao trùm, nàng ức chế không được mà than nhẹ một tiếng. Thanh âm kiều mị khiến hai người đồng thời ngẩn ngơ, Mộ Dung Ly Túc không thể tin âm thanh ngượng ngùng như vậy là do mình phát ra, sau khi kịp phản ứng thì vội vàng cắn môi, vùi mặt sâu hơn. Nhưng ngay tại lúc này một bàn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt xấu hổ nóng bỏng của nàng từ trong gối mềm mang ra. Tư Đồ Ngu ôn nhu nhìn nàng, dưới ánh nến con ngươi màu nâu lúc này sáng rỡ, "Đừng kiềm nén hay ngượng ngùng, Hồ Ly. Giữa hai người yêu nhau, giao phó tâm thân vốn là một chuyện tốt đẹp, thiêng liêng."
Mộ Dung Ly Túc cắn môi, cùng nàng nhìn nhau hồi lâu, mới chậm rãi nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Hổn đản." Tư Đồ Ngu lập tức kề sát hôn lấy khóe miệng mỹ nhân, rồi đem chăn kéo cao, bản thân nhanh chóng tiến vào trong chăn, nằm lên thân mỹ nhân. Lúc này Mộ Dung Ly Túc cũng không kiềm nén cảm giác của mình nữa, nhưng vẫn không muốn nghe mình phát ra quá nhiều thanh âm, đành phải ngậm chặt ngón tay trong ngọc trong miệng, nhắm mắt không nhìn đến người đang càn rỡ trên người mình, mà không biết bộ dáng bây giờ của nàng vô cùng mê người.
Ánh nến càng phát ra yếu ớt. Trong hồ sương mù đã tan, trong phòng to lớn như vậy, ánh sáng nhạt lúc sáng lúc tắt, tiếng thở dốc trầm thấp cùng với tiếng rên rỉ quyến rũ quanh quẩn trong không khí, cạnh ao trên giường êm hai cỗ thân thể xinh đẹp quấn giao cùng một chỗ, tiếng nước đọng mơ hồ phác họa vô hạn kiều diễm.
Không biết qua bao lâu, trong phòng mới dần khôi phục bình tĩnh, ánh nến chập chờn xuống rồi tắt. Ngoài cửa, ánh trăng khuyết treo giữa ngọn cây, như một phiến môi mỏng giữa bầu trời đêm, đang e thẹn cười nhẹ.
✂━━━━━━
"Này này, ngươi đến cùng làm xong chưa a?" Trong một gian phòng khác, hai bóng người ngồi trước bàn, trên mặt bàn bày một hộp ngọc. Công chúa đại nhân nhìn chằm chằm hình ảnh mơ hồ trên hộp ngọc, bĩu môi: "Lâu như vậy cũng không nhìn thấy cái gì, thua thiệt ngươi ngày thường luôn khoe khoang bảo bối của mình lợi hại thế nào."
"Ai nha, tỷ ta làm kết giới dày như vậy, ta cũng không có biện pháp nha." Mộ Dung Tương cho nàng một ánh mắt khinh bỉ tiêu hồn: "Tiểu công chúa, ngươi cũng không phải luôn nói Thiên đình bảo bối rất nhiều sao, cầm ra một cái để ta mở mang kiến thức đi."
Thanh Trạc nghe vậy, dùng mắt hạnh trừng nàng, cũng không phản bác nữa, ai bảo lần này ra ngoài mình không mang theo cái gì hết chứ... Aiz, kỳ thật sai lầm lớn nhất chính là không có đem nha đầu Thanh Thủy đóng gói mang theo. Vì vậy, lúc này hai người trong phòng chỉ có thể ngồi ở trước bàn mắt lớn trừng mắt nhỏ. Hai người đã sớm dự liệu được đêm nay sẽ có gì đó phát sinh, nhất là khi nhìn thấy Mộ Dung Ly Túc đi theo Tư Đồ Ngu vào dục phòng ở Dật Viên, lập tức mắt bốc kim quang, ẩn khí tức muốn cùng đi vào nhưng không ngờ toàn bộ phòng tắm bị một cái kết giới thật lớn bao lại. Hai người bọn họ cũng không nản chí, kích động trở về phòng, lấy ra Linh Kính, kết quả...
"Aiz, xem ra tu vị của tỷ ta lại tăng rồi." Mộ Dung Tương chống cằm thở dài, vô hạn tiếc hận. Thanh Trạc cũng thở dài, bĩu môi gục xuống bàn, thật lâu, nàng hơi ngẩng đầu lên, hỏi người bên cạnh: "Ngươi nói ⎯ các nàng đang làm gì?"
"Cô nữ quả nữ đó, ngươi nói đang làm gì?" Mộ Dung Tương xinh đẹp quăng qua một cái mị nhãn, ngữ khí mập mờ. Thanh Trạc bị nàng quăng mị nhãn, sợ run, bỗng nhiên sắc mặt biến hóa, như nghĩ đến điều gì khuôn mặt nhuộm đỏ, ngay cả tai cũng trở nên đỏ bừng. Mộ Dung Tương thấy nàng như vậy, không biết sao đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hết lần này đến lần khác nàng lại không phát giác, lúc này còn lộ ra chút ngượng ngùng, cúi đầu, đôi bàn tay nhỏ nhắn xoắn lấy làn váy, quả thật... Manh muốn chết mà! Mộ Dung Tương nheo mắt Hồ Ly, nghiêng thân đến gần Thanh Trạc, thanh âm quyến rũ: "Tiểu công chúa, ngươi có biết ở trước mặt ta lại lộ ra bộ dáng như vậy, sẽ rất nguy hiểm không?"
Thanh Trạc trợn to mắt, không rõ cho lắm, "Rất nguy hiểm? Vì sao... A, ngươi làm gì?" Lời còn chưa dứt đã bị người kia chặn ngang ôm lấy. Mộ Dung Tương ôm mỹ nhân, cười đến yêu mị: "Chúng ta bây giờ, cũng là cô nữ quả nữ nha..."
Trăng khuyết, trong phủ Tiên Quân, hai cái kết giới dày đặt mơ hồ chiếu ra ánh sáng nhạt của mặt trăng.
Dưới trăng trước hoa, người tản bộ bước chân dừng lại. Hoa Nhan kéo nhẹ ống tay áo phu quân nhà mình, nói: "Diệu Minh a, ngươi có phát hiện đêm nay có chút đặc biệt không?"
"Đêm nay... ánh trăng đặc biệt mê người." Tư Đồ Diệu Minh nhìn về phía chân trời, ý vị thâm trường. Mỹ phu nhân bên cạnh nhếch khóe miệng, theo hắn đi vào đường mòn bên cạnh hoa viên. Cánh hoa hồng nhạt từ đầu cành điêu tàn, bay tán loạn như mưa.
Mỹ phu nhân nheo mắt phượng, vui vẻ không rõ. Ừm... tối nay trong phủ Tiên Quân hoa rơi bồng bềnh, đều có loại nhộn nhạo không nói rõ được...
✂━━━━━━
Hoa Nhan: ( ╬ Ò ‸ Ó) Hai cái kết giới rất mạnh trong phủ Tiên Quân là chuyện gì xảy ra a, người tuổi trẻ bây giờ thật không biết tiết chế, cũng không hiểu được tôn trọng lão nhân, thiết lập kết giới mạnh như vậy phải lãng phí rất nhiều Linh lực đó! Cần phải đề phòng như vậy sao? Chẳng lẽ lão nhân ta còn có thể nhìn trộm các ngươi? Dù có như vậy, cho ta xem một chút thì có làm sao nào?!
Tiểu Tam: ( ˘・ᴗ・˘) Ách... Hoa phu nhân, xin bớt giận.
Hoa Nhan: ( ≖ᴗ≖๑) Bản thể của Tam nhi hình như là Linh khuyển tam nhãn nha.
Tiểu Tam: (-'๏_๏'-) Hả? Vâng.
Hoa Nhan: ( •̀ ᴗ •́)و ̑̑ Vậy... ngươi dùng con mắt thứ ba đi nhìn một chút đi?
Tiểu Tam: ( ̄◇ ̄;) Không, không nên.
Hoa Nhan: (๑*౪*๑) Ôi, chỉ liếc mắt một chút nha.
Tiểu Tam: ( ° ◇ ° ;) Không nên.
Hoa Nhan:ೕ ( ˃̵ᴗ˂̵ ๑) Tam nhi...
Tư Đồ Diệu Minh: ୧( ˵ ° ~ ° ˵)୨ Phu nhân, nếu không ta giúp ngươi phá bỏ kết giới đi.
Hoa Nhan: (。 ì _ í。) Hừ, nam nhân các ngươi chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ này.
Tiểu Tam: (* ̄m ̄) ...