Chương 64: Hồn quy hà xử ( hồn về nơi đâu).
Vài năm sau, ở Kỳ Thủy trấn, một chiếc thạch kiều cổ trong đêm yên tĩnh không người ầm ầm sụp đổ. Đợi đến hôm sau mọi người đi đến bờ sông, nhìn thấy mặt sông không còn vật gì đều kinh ngạc không thôi. Tọa kiều kia lặng yên không một tiếng động xuất hiện lại đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, dường như mọi tình cảnh lúc trước bên cạnh tọa kiều đều là cảnh tượng trong mơ.
Trên trấn, người nào cũng lấy làm kỳ, đều nói do Thần tiên trên trời biến thành, hiện tại Thần tiên đã về vị trí cũ. Lại về sau, người Kỳ Thủy trấn ở nơi đó xây một cây cầu, gọi là cầu Tiên Tử. Từ đó về sau, sinh hoạt yên bình như trước kia, xuân đến xuân đi, mây tụ mây tán. Nước sông thanh thịnh ngày qua ngày phản chiếu trời xanh mây trắng, cùng phong cảnh không ngừng biến hóa trên bờ.
Mà lúc thạch kiều sụp đổ, cách Kỳ Thủy trấn rất xa trong chớp mắt tụ họp mây đen, tiếng sấm rền vang, phong vân biến sắc. Điện quang một lần lại một lần mang theo gió bão bỗng nhiên đánh xuống, cát bụi điên cuồng bay đầy trời cao, che chắn tầm mắt. Trận Lôi kiếp này giằng co vài ngày đến hôm nay Lôi vân mới dần dần thu, hồi lâu sau, tiếng nổ vang ngừng, điện quang dập tắt, màu đen trên không trung tản đi. Nơi tràn ngập bão cát, một vầng sáng chảy ra, càng lúc càng mãnh liệt, rồi đột nhiên lóe lên, dần dần biến mất, cát bụi tan hết, trên bệ đá không lưu lại chút dấu vết gì, dường như tình cảnh oanh liệt khiến người ta sợ hãi chưa từng phát sinh qua. Ở giữa bệ đá, người mặc y phục xanh nhạt như cũ yên tĩnh ngồi ngay ngắn.
"Tư Đồ Ngu, ngươi đã trở về." Thanh âm vang dội mà ôn hòa của nam nhân từ trên đỉnh đầu vang lên, như tiếng Phạn từ đồng hoang viển cổ, phá vỡ hư không, tiếng vọng nặng nề vang trong tai.
Người ngồi giữa bệ đá mở to mắt, vầng sáng màu xanh lá từ trong mắt hiện ra, một cỗ hạo nhiên chi khí phá không mà ra, xung quanh rừng cây chịu rung động lắc lư. Thở một hơi thật dài, đôi mắt Tư Đồ Ngu chậm rãi khôi phục màu đen, đứng dậy, y phục xanh nhạt bao phủ một tầng sáng, theo gió lay nhẹ, nhẹ nhàng như hoa sen nổi trên mặt nước, rực rỡ lại thanh nhã phong hoa. Nàng vừa mới chịu xong Lôi kiếp, mặc dù có vài phần yếu ớt mỏi mệt, dĩ nhiên đã thoát thai hoán cốt tăng lên một cảnh giới, cảm giác tinh thần đặc biệt sảng khoái, Linh lực quanh thân tràn đầy. Khóe miệng Tư Đồ Ngu vung lên nụ cười khẽ, nếu không phải Quảng Lai Thần Quân cho nàng một đạo phù, có lẽ nàng đã không dễ dàng vượt qua Cửu Lôi kiếp.
Lúc này, giữa không trung kim quang đại thịnh. Một nam nhân thân hình cao lớn đạp trên tường vân, chậm rãi rơi xuống trước người Tư Đồ Ngu. Nam nhân mặc hoàng bào màu vàng, phía trên thêu tơ vàng phức tạp chói mắt, lộ ra hoa lệ. Hắn nhìn qua chỉ chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, đáy mắt thâm trầm như biển, yên tĩnh khiếp người. Nam nhân vừa xuất hiện, Tư Đồ Ngu lập tức cảm nhận được một cổ khí tràng cường đại, áp bức khiến nàng không khỏi lui về sau một bước, trong đôi mắt hoa đào hơi ngạc nhiên, trong lòng dường như có chút sáng tỏ. Nhưng nàng không nghĩ đến vừa trở về người thứ nhất nhìn thấy, lại là Thần Đế a...
"Tư Đồ Ngu, chúc mừng ngươi vượt qua Lôi Kiếp." Nam nhân thanh sắc ôn hòa, mang theo mỉm cười nhàn nhạt, hai đầu lông mày lộ ra khí vương giả khiến người thần phục. Hắn nhìn người trước mắt khí chất nhanh nhẹn, tuấn mỹ hơn trước kia, thản nhiên xem xét lộ ra vài phần thưởng thức, ngữ khí càng hiền lành: "Trì thủy có công, lại có thể ở trong kiếp nạn giác ngộ, đột phá cảnh giới Thiên Nguyên, phi thăng Thần thể, không hổ là nữ nhi của Tư Đồ Diệu Minh nha. Ha ha, hôm nay trở về Tiên ban, ta phong ngươi làm Thượng Thần, nhậm chức ở Thiên Cung, ngươi có bằng lòng hay không?"
Tư Đồ Ngu gật đầu cười. Có thể được Thần Đế đích thân đến phong Thần là bậc nào vinh hạnh đặc biệt a, có lẽ nàng hẳn nên vui vẻ đáp ứng, đáng tiếc, nàng không còn là Tư Đồ Ngu trước kia rồi, "Đa tạ Thần Đế cất nhắc, chỉ là... ta phải làm người thất vọng rồi." Nàng nhẹ giọng trả lời. Thần Đế nghe vậy mày kiếm hơi chau lại, hơi lộ chút kinh ngạc, hỏi nàng: "Chẳng lẽ ngươi không muốn trở thành Thượng Thần, nhậm chức ở Thiên Cung sao? Phải biết rằng, đây là chuyện vô số người ao ước."
"Ta muốn a." Tư Đồ Ngu cong môi, trong con ngươi tụ họp tia nắng ban mai nhu hòa sáng rọi động lòng người, "Nhưng so với những thứ này, ta càng hy vọng có thể dừng ở nơi lòng đã sớm thuộc về."
"Lòng thuộc về?" Thần Đế thấp giọng lập lại một lần lời nàng, như có điều suy nghĩ, chốc lát liền vỗ tay cười, ánh mắt mang theo thâm ý, ngữ khí có chút mập mờ: "Nếu ta không đoán sai, ý của ngươi - là muốn tiếp tục làm Nhân Duyên Ty của Phong Lâm quốc đi." Nghe hắn nói đến mập mờ, Tư Đồ Ngu cong khóe miệng, đột nhiên cảm thấy nam nhân xưa nay uy nghiêm cũng rất khả ái, hơn nữa, cũng rất bát quái a... Nàng gật đầu, thẳng thắn: "Để cho ta tiếp tục làm Tiên Quân đi. Ta muốn phụng bồi Ly Túc, không bao giờ phải rời xa nàng nữa."
"Ngươi... aiz, cũng được." Thần Đế không nghĩ đến nàng sẽ thẳng thắn thành khẩn nói ra, giật mình sau đó càng thêm yêu thích hậu bối trước mắt này, nghĩ đến nữ nhi bảo bối của mình lúc trước yêu thích nàng như vậy, nhưng cuối cùng không thể kết thành nhân duyên, không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc, có chút tư vị không phải. Suy nghĩ rối rắm, đến cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài thấp đến không thể nghe thấy. Nhưng nghĩ lại mà nói, có lẽ đó là chức vị thích hợp nhất với nàng, nhưng - Nếu Tư Đồ Diệu Minh kia biết nữ nhi mình buông tha chức vị Thần Quân, không biết sẽ phát điên thế nào đâu, ha ha... Thần Đế phất tay áo quay người, đằng vân bay lên.
"Ngày mai, ngươi liền trở lại chức vị đi."
✂━━━━━━
Trong phủ Tiên Quân, Bạch y mỹ nhân đứng bên cửa lầu các, trong tay cầm một một cuộn tơ lụa rực rỡ. Đây là ý chỉ vừa nhận được, Nhân Duyên Ty của Phong Lâm quốc ngày mai sẽ đến nhậm chức.
Bao lâu rồi không có Nhân Duyên Ty đến đây chưởng quản? Trong thời gian dài đằng đẳng buồn chán, nàng vẫn một người ôm đồm mọi việc, tưới nước Duyên điền, kết hồng tuyến... Nhưng đột nhiên, sẽ có một người đến đây, cùng nàng chia sẻ những việc này, cùng nàng chia sẻ cuộc sống sau này. Mộ Dung Ly Túc nhìn về phía đình nghỉ, hoa nhao nhao rụng trong rừng, suy nghĩ không khỏi bay xa, nàng nhịn không được nghĩ đến vị Nhân Duyên Ty sắp nhậm chức kia có bộ dáng gì, nghĩ đế sinh hoạt sẽ thay đổi ra sao. Trên ý chỉ nói người kia là nữ tử, là Lâm Trạch Tiên Quân mới. Lông mi Mộ Dung Ly Túc khẽ run, yên lặng hồi lâu trong lòng tuôn ra chút mong chờ kỳ dị.
Cách đó không xa, nữ tử trường váy màu tím đi tới, xuyên qua mưa hoa phấn hồng, đi đến bên cạnh Bạch y mỹ nhân, đem vui vẻ không kịp thu hồi của nàng nhìn vào mắt.
"Ly Túc đại nhân đang suy nghĩ gì? Vui vẻ như vậy." Tiểu Tam đến gần nàng, ngữ khí nghiền ngẫm. Ở chung với Mộ Dung Ly Túc lâu như vậy, hôm nay cũng dám cùng Lãnh mỹ nhân bề ngoài nghiêm túc này mở ra vui đùa. Mộ Dung Ly Túc với nàng giống như tỷ tỷ, nhưng càng giống sư phụ hơn. Mấy trăm năm này Mộ Dung Ly Túc dạy nàng võ công, học phương pháp tu hành của nàng, hai người cùng một chỗ trong phủ Tiên Quân có chút lạnh lẽo này trải qua sinh hoạt bình tĩnh lạnh nhạt, ngược lại có chút cảm giác sống nương tựa lẫn nhau.Chẳng qua Bạch y mỹ nhân xinh đẹp như trăng sáng này khiến nàng kính sợ đồng thời cũng khiến nàng đau lòng.
Vừa rồi Thiên Cung truyền đến ý chỉ Tiểu Tam cũng biết, cũng đoán được người ngày mai đến nhậm chức là ai, thấy Mộ Dung Ly Túc cầm lấy ý chỉ đứng cạnh cửa ngẩn người xuất thần, liền nổi ý xấu mà nói lời cười nhạo. Nhưng nghĩ đến ngày mai có thể nhìn thấy Tư Đồ Ngu, chính nàng cũng không nhịn được mặt mày cong cong, vui vẻ khó nén.
"Người vui vẻ là Tam nhi đi?" Mộ Dung Ly Túc nhàn nhạt lắc đầu, nhìn người trước mắt xưa nay so với nàng còn lạnh nhạt hơn mấy phần, hỏi: "Tam nhi nói một chút xem, chuyện gì khiến ngươi vui vẻ như vậy?"
"Sau ngày mai, trong phủ sẽ có thêm người, có lẽ cũng sẽ có thêm sinh khí hơn." Tiểu Tam đáp, ngữ khí không để ý, rồi lại lộ ra vài đầu mối khó giải. Nàng tùy tiện vén tóc, phủi xuống vài cánh hoa rơi ở trên, sau đó như tự nói: "Cũng không biết là người nào đây?"
"Dường như Tam nhi đối với nàng rất có hứng thú?" Đuôi lông mày mỹ nhân nhướn lên. "Chẳng lẽ Ly Túc đại nhân không hiếu kỳ sao?" Tiểu Tam nghiêng đầu, trong lời nói như có thâm ý: "Đại nhân từng hỏi qua ta, có thích qua người nào hay không, hôm nay ta cũng muốn hỏi đại nhân, nhìn qua nhiều người yêu nhau say đắm, quấn quít si mê, kết qua nhiều nhân duyên như vậy, về sau ngươi có hay không cũng muốn tìm một người để yêu, bầu bạn suốt đời, cùng nhau ngắm mặt trời mọc, mặt trăng lặn, tế thủy trường lưu*?"
--------------
( * ) Tế thủy trường lưu: Nước có dòng nhỏ lại thường chảy dài. Ý nói cùng người yêu có một tình yêu tuy không phải mãnh liệt cuộn trào nhưng lâu bền, từng chút từng chút một cùng nhau trải qua năm tháng.
--------------
"Cùng ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, tế thủy trường lưu? Ha ha, Tam nhi không phải vẫn luôn phụng bồi ta sao?"
"Cái này không giống nhau a, ta hy vọng ngươi có thể cùng người mình yêu ở chung một chỗ." Tiểu Tam lập tức phản bác, sau đó lông mày khẽ chau, thần sắc trở nên nghiêm túc, trong giọng nói lộ ra một chút buồn bã: "Aiz, Ly Túc đại nhân, ngươi biết không, có đôi khi ngươi cười, bộ dáng nhìn rất cô đơn a. Tuy ngày thường ngươi vẫn luôn lạnh lùng, nhưng ta biết rõ kỳ thật ngươi không giống vẻ ngoài, Ly Túc đại nhân là một người rất ôn hòa. Chẳng qua là, đã nhiều năm như vậy, đại nhân vẫn luôn một người. Tam nhi hy vọng ngươi có thể chân chính bắt đầu vui vẻ, cũng hy vọng có một người đến bên cạnh ngươi, cho ngươi dựa vào."
Mộ Dung Ly Túc không ngờ nàng sẽ nói một phen lời này, trên mặt hiện lên chút dị sắc, có chút mất tự nhiên dời mắt nhìn về phía vườn hoa, một lúc lâu sau như nghĩ đến điều gì, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nói những thứ này - có liên quan đến người ngày mai nhậm chức Nhân Duyên Ty sao?", "Khụ... có lẽ nàng là một lựa chọn tốt đấy?" Tiểu Tam ho nhẹ, sau đó như có chuyện lạ mà nói.
"E hèm... thì ra Tam nhi muốn kết tơ hồng cho ta sao?" Mộ Dung Ly Túc quay đầu hỏi nàng, đôi mắt phượng hơi nheo lại, trong ánh mắt lộ ra khí tức hơi nguy hiểm: "Hôm nay ngươi có chút khác với ngày thường, chớ không phải - có chuyện che giấu ta chứ?"
Bị Mộ Dung Ly Túc nhìn chằm chằm đến chột dạ, Tiểu Tam gấp gáp nói: "Làm sao thế, chẳng qua cảm thấy người nọ không tệ thôi. Nghe nói bộ dáng nàng rất xinh đẹp a, nhân phẩm cũng không tệ, hơn nữa tuổi trẻ tài cao..."
"Có tinh lực nói vậy không bằng giúp ta sửa sang lại sách ký lục đi." Bạch y mỹ nhân nhàn nhạt mở miệng cắt ngang lời nàng, trong ngữ điệu bình tĩnh nghe không rõ tâm tình. Chờ Tiểu Tam phản ứng lại, Mộ Dung Ly Túc đã dời bước đi vào trong bóng đêm phía trước. Gió đêm khẽ thổi vài sợi tóc đen, vạt áo hiện ra ánh sáng ở trong tối họa ra độ cong đẹp mắt.
Sau lưng nàng, nữ tử khuôn mặt cứng đờ, âm thanh đau khổ: "Aiz, Ly Túc đại nhân..."
"Trên bàn có mấy quyển đã chỉnh sửa lại, ngươi đem những quyển khác sao chép ra một quyển mới đi. Ta về nghỉ ngơi trước." Thân ảnh màu trắng biến mất trong bóng đêm, chỉ thản nhiên lưu lại một câu nói lành lạnh.
"... Được rồi."
Hoa nhao nhao rơi, dưới mái hiên, người đứng thẳng bất động dưới ngọn đèn mái hiên, khóc không ra nước mắt.
✂━━━━━━
Tư Đồ Ngu: ( ๑ >ᴗ< ๑) Chậc chậc, rốt cuộc bổn tiên đã trở về!
Mộ Dung Tương: ( ≖ ‿ ≖)Tư Đồ Ngu, ngươi tìm tỷ ta sao? Nàng vừa cùng tỷ phu ra cửa rồi.
Tư Đồ Ngu: [ kinh ngạc (ง ͡ʘ ͜ʖ ͡ʘ)ง ] Ngươi, ngươi nói - tỷ phu gì chứ?
Mộ Dung Tương: ( •̀ ᴗ •́)و ̑̑ Đúng vậy a, bọn họ mới thành thân không bao lâu.
Tư Đồ Ngu: [ cuồng hóa ( ▀ 益 ▀) ] Mộ Dung Tương, không phải ngươi nói tỷ ngươi tạm thời không gả ra được sao? Lại dám gạt ta! Sao ngươi có thể để Ly Túc xuất giá!!! Là lấy ai???
Bạch y mỹ nhân lạnh nhạt đi đến, lướt nhẹ qua Tư Đồ Ngu đang dùng móng vuốt Lang bóp cổ Mộ Dung Tương, quay đầu hướng nam tử sau lưng: ( ๑ •̀ㅂ•́) Tỷ phu, ta đi xử lý chút sự vụ trước, lát nữa sẽ cùng các ngươi đi dạo phố Tiên.
Tư Đồ Ngu: ( ╬ Ò ‸ Ó) Ách, rốt cuộc là trượng phu của ai...
Mộ Dung Tương: ( • ﹏ •) Khụ, của đường tỷ ta.
Mộ Dung Ly Túc: [ tựa tiếu phi tiếu ( ≖ˇ∀ˇ≖) ] Tư Đồ Ngu, so với cái này, hình như chúng ta còn chuyện trọng yếu hơn phải làm nhỉ...
Tư Đồ Ngu: ( ಥ⌣ಥ) Ách, Tương Tương a, hôm nay tiết trời không tệ a, chúng ta đi tản bộ được không?
Mộ Dung Tương: ( •ˇ‿ˇ•) Được, nếu lát nữa ngươi còn có thể đứng dậy...