Chương 55: Trướng nhiên nhược thất ( buồn bã, mất mát).
Băng tuyết hòa tan, vạn vật sống lại. Lại một mùa xuân đến.
Sông Thanh Nguyên, nước sông trong veo sóng gợn chậm rãi, ngẫu nhiên có mấy con cá ở trên mặt nước lộ đầu, đẩy ra từng vòng rung động. Trên bờ cỏ ngả sang xanh, phóng mắt nhìn xanh vàng giao thoa cao thấp không đều. Chẳng qua những cây cỏ màu vàng kia cuối cùng sẽ héo rũ trở thành bùn đất, lại không qua bao lâu, nơi đây liền thay đổi hoàn toàn, xanh ngát dào dạt.
Trên trấn cạnh thạch kiều, mấy gốc liễu đã mọc lên mầm mới, trên mặt đất lộ ra một ít tuyết trắng óng ánh còn chưa kịp hòa tan, đem địa phương yên lặng này phủ lên như tranh vẽ.
Có người đi vào trong bức tranh kia.
Một tiểu cô nương phấn điêu ngọc thế đứng trên thạch kiều, nhón chân lên, duỗi bàn tay nhỏ bé mập mạp chạm vào đám tuyết trên lan can đá. Đám tuyết kia bị bàn tay trắng nõn nhỏ bé chạm đến, lập tức bể ra, một ít óng ánh tản ra rồi rơi xuống, rơi vào chóp mũi nữ hài, lạnh mát. Nữ hài bỗng cười khanh khách, tiếng cười như chuông bạc, cười run hết cả người. Ánh mặt trời vàng nhạt có chút lười biếng từ trong mây lộ ra, chiếu xuống trên cầu, ấm áp đem những đám tuyết lưu lại kia chậm rãi hòa tan hết.
( *) Phấn điêu ngọc thế: Được điêu khắc từ phấn, được mài dũa từ ngọc, chỉ người xinh đẹp.
Tọa kiều kia không giống những tọa kiều điêu khắc đủ loại văn án trên trấn, mà có kiểu dáng rất cổ xưa, nhưng cũng không mất đi tinh xảo. Càng thêm khác thường nhất là, tọa kiều kia là thạch kiều đá cẩm thạch duy nhất trên trấn, quanh thân trắng noãn như ngọc, khiến người khác cảm thấy thánh khiết cao quý, không thể xâm phạm. Nhưng không ai rõ là người nào đã xây nên tọa kiều kia, người Kỳ Trấn chỉ biết từ sau lần ôn dịch, tọa kiều kia đã tồn tại ở chỗ này rồi, như thể chỉ trong một đêm mà có, thậm chí có người còn truyền nhau tọa kiều kia là do Thần linh hóa thân, nó xua đuổi đi ôn dịch, phù hộ những người nơi này. Cũng bởi vì vậy, cư dân xung quanh đều rất bảo vệ tọa kiều kia, coi nó như biểu tượng của Thần linh.
"Kiều nhi." Một vị mỹ phu nhân nắm tay trượng phu của nàng, ở dưới cầu khẽ gọi. Tiểu cô nương đang vui đùa trên cầu nghe thấy, vui vẻ vung bàn tay nhỏ bé chạy về phía bọn họ. Tiểu cô nương chẳng qua mới hơn một tuổi, vừa mới biết đi, bước chân không quá ổn định, lung la lung lay giống như con vịt nhỏ. Mỹ phu nhân vội vàng chạy về phía trước đón lấy nữ nhi.
"Mẫu thân, đát đát*." Nữ hài cười gọi. Chẳng biết tại sao, dù sao thì nàng vẫn không nói rõ được hai chữ 'phụ thân', mỗi lần đều kêu thành 'đát đát'. mị người uốn nắn thế nào cũng không thay đổi được. Nhưng người phụ thân này một chút cũng không thèm để ý, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc mà đáp lại tiếng 'đát đát' của nữ hài, cười nói: "Kiều nhi nghe lời, chờ một chút nữa phụ thân mang ngươi cùng mẫu thân đi ăn chè đậu đỏ có được không?"
( *) Đát đát: Đa là cha a, chắc bị đớt =]].
"Được, được!" Tiểu cô nương hưng phấn gật đầu, nhào vào lòng nam tử. Nàng thích nhất hai thứ, một là chè đậu đỏ, một cái khác chính là thạch kiều sau lưng. Lúc nàng vừa đầy tháng, mẫu thân xinh đẹp ôm nàng đến nơi này chơi, kết quả tiểu nha đầu vừa nhìn thấy thạch kiều liền cười hưng phấn, dốc sức liều mạng duỗi bàn tay nhỏ bé muốn sờ một cái. Vậy nên nữ hài liền có nhũ danh là - Tiểu Kiều.
"Thiệu Đức, chờ một lát chúng ta đi một chuyến đến Cẩm Y Ký đi, cũng nên chọn cho Kiều nhi vài bộ y phục mùa xuân rồi. Cũng mua cho phụ mẫu thêm vài món." Mỹ phu nhân nói với phu quân nhà mình. Nam tử gật đầu, bỗng như nghĩ đến điều gì, nói với nàng: "Đúng rồi, Tâm Lan a, còn nhớ lần trước ngươi ở trong tiệm Lâm Gia Kim nhìn trúng cây trâm cài đầu không? Lúc đó Lâm lão bản nói chuẩn bị sẵn cho người ta, hôm qua ta ở một tiệm mới mở khác nhìn thấy một cây cũng rất giống đó, một lát chúng ta cũng thuận tiện đi nhìn xem, nếu như ngươi thích, chúng ta liền mua."
Mỹ phu nhân nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, nắm chặt tay người trước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: "Lúc đó chẳng qua cảm thấy nhìn rất đẹp thôi, đồ trang sức không cần mua nhiều như vậy, lãng phí.", "Không phải rất đắt, ta hỏi qua lão bản kia rồi, cũng chỉ hơn mười lượng, chẳng qua ta không biết ngươi nhìn có thích không mới không có mua ngay." Nam tử gãi gãi đầu, gấp giọng giải thích, bộ dáng có vài phần ngây thơ, đáng yêu, chọc cho phu nhân nhà mình cười rộ lên, Cổ Tâm Lan hướng hắn nháy mắt mấy cái, dí dỏm nói: "Nương tử ngươi mới không cần những vật kia đâu."
Mỹ nhân cười cười, nam tử cũng nhướn mày ngốc nghếch cười theo, dắt tay nàng sau đó vẫy tay với tiểu gia hỏa không an phận chạy qua một bên chơi đùa kia: "Kiều nhi, chúng ta đi a."
"Được ạ." Tiểu cô nương lên tiếng, rồi chợt xoay người, chu cái miệng nhỏ ở trên tay vịn cầu đá hôn một cái. Trên môi lạnh băng, chạm vào cảm giác mát lạnh như băng tuyết. Nữ hài thỏa mãn giơ lên khuôn mặt tươi cười, lung la lung lạy về phía phụ mẫu.
✂━━━━━━
Tam Trọng Thiên Giới, khắp nơi xanh biếc, sinh cơ phồn vinh mạnh mẽ. Tràng nạn kiếp kia, dường như đã qua rất lâu, trở nên xa xôi, nhưng trên thực tế, mới đó chỉ qua một năm mà thôi.
Trong phủ Tiên Quân cũng không thay đổi nhiều lắm, chỉ nhiều cây cối trút đi chồi non, trong hoa viên hoa nở đã đổi. Duyên Điền rộng lớn quanh năm lục sắc không đổi. Lúc này trong mênh mông lục sắc, Bạch y xinh đẹp đứng lặng im.
Bạch y mỹ nhân giơ tay kết quyết, ở trên không Duyên Điền bối trí một tầng Lôi Vân, chốc lát, mấy đạo thiểm điện xẹt qua, hạt mưa nhẹ nhàng rơi xuống. Bên trong Duyên Điền rộng lớn vô biên đắm chìm trong màn mưa, từng gốc cây cối hình dáng mơ hồ, lá cây xanh ngọc xuyên thấu như phỉ thủy. Mưa rơi dào dạt nhưng không thể thấm ướt y phục mỹ nhân, vạt áo thuần trắng không nhiễm hạt bụi, theo gió bay nhẹ. Mộ Dung Ly Túc nhìn cảnh trí mông lung trước mắt, nhất thời xuất thần.
Từ trước đến giờ... nàng đều là như vậy sao? Một người xử lý sự vụ trong phủ, đi nhân gian kết tơ hồng, sau đó cách một ngày ở Duyên Điền làm một trận mưa... Nhưng, tại sao lại cảm thấy, rất kì lạ. Còn có mất mát không thể nói rõ được.
Mộ Dung Ly Túc đưa tay đặt nhẹ lên ngực, nhíu mày.
Trí nhớ của nàng bị thiếu khuyết. Nàng không nhớ rõ phủ Tiên Quân này thì khi nào thay đổi bộ dáng, không nhớ rõ trong phủ từ khi nào có thêm một Tam Nhãn Linh Khuyển, càng không nhớ rõ khi nào thì đặt tên Linh Khuyển là 'Tiểu Tam'. Nhưng, hết thảy đều tồn tại rất bình thường, như chuyện đương nhiên, thân thiết, quen thuộc như vậy. Khiến người ta không biết làm sao cho phải...
Bên cạnh Duyên Điền, một tiếng thở dài ẩn vào trong mưa gió.
Phủ Tiên Quân quá lớn. Lớn đến quạnh quẽ. Mặc dù mùa xuân đã đến, lại như vẫn còn lưu lại tiêu điều yên tĩnh của ngày đông giá rét. Chẳng qua hôm nay, có chút bất đồng ngày thường. Trong một phòng ở biệt viện Ly Ưu Cư truyền ra chút động tĩnh. Là khí lưu cuồn cuộn mang theo chấn động. Có quang mang màu vàng lộ ra cửa sổ, càng lúc càng mãnh liệt.
Đó là phòng của Tiểu Tam. Trong phòng bố trí rất đơn giản, đập vào mắt chỉ thấy một bình phong hoa miêu cao lớn, đồ vật được che chắn phía sau bình phong là một cái giường thấp. Ánh sáng mãnh liệt là từ nơi này phát ra. Bình phong bị chiếu sáng lên, miêu hoa kia phản chiếu một thân ảnh hình bầu dục. Thời gian dần qua, trong kim quang thân ảnh bắt đầu thu nhỏ lại, biến hóa, hiện ra hình người, sau đó, chậm rãi đứng lên.
Từ bụi hoa trong tranh, thân thể đứng yên linh lung, thân hình nữ tử thon dài hấp dẫn, đặc biệt yêu dã.
Quang mang kim sắc tùy theo đó biến mất. Bên bình phòng, nữ tử mở mắt đứng trên giường thấp, bên trong con ngươi bình tĩnh không dậy sóng. Da thịt trắng muốt như ngọc, bao phủ tầng ánh sáng nhạt. Nàng đi đến bên giường, duỗi ra cánh tay dài nhỏ như ngọc, cầm lấy một bộ y phục. Đây là Mộ Dung Ly Túc chuẩn bị cho nàng. Váy dài màu lam nhạt, áo trong màu trắng, ngoại y lụa mỏng.
Mặc xong, nữ tử mở cửa đi ra ngoài, trùng hợp gặp một người vào trong nội viện.
"Ngươi là... Tam nhi?" Ánh mắt Mộ Dung Ly Túc lộ ra chút kinh ngạc. Nữ tử trước mắt mặc y phục mà mình chuẩn bị là Tam nhi không sai, chẳng qua không nghĩ đến nàng hóa hình nhanh như vậy, ừ... Lúc trước không nhìn ra, đúng là một dung mạo xinh đẹp. Người kia nhìn Mộ Dung Ly Túc gật đầu nói: "Ly Túc đại nhân." Thanh âm có chút trầm thấp, trong sáng rõ mang vài phần lành lạnh, lại có chút âm sắc giống nàng.
Mộ Dung Ly Túc đến gần Tiểu Tam, chăm chú quan sát lần nữa. Người này xinh đẹp như hoa Quỳnh, thân hình thon dài, so với nàng cao hơn một chút. Trong mắt Bạch y mỹ nhân lộ ra vui mừng, mà trong lòng lại sinh ra loại cảm giác như 'nữ nhi nhà ta sắp trưởng thành'.
"Tam nhi... là một Lãnh mỹ nhân nha." Bạch y mỹ nhân trêu ghẹo nói, lộ ra tươi cười nhàn nhạt. Tiểu Tam không khỏi ngơ ngẩn. Từ khi người kia biến mất không thấy, trí nhớ Mộ Dung Ly Túc bị lấy đi, đã rất lâu chưa từng thấy nàng cười qua. Nhưng, dù hôm nay thấy được, lại không khỏi khiến lòng người càng thêm khó chịu.
Bởi vì trong nụ cười kia, có nhàn nhạt cô đơn lạnh lẽo.
Lam y nữ tử nhíu mày, trong con ngươi màu nâu ẩn chứa u sầu không rõ. Mộ Dung Ly Túc nhìn thấy có chút kinh ngạc, hơi do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Ngươi thật sự là ta ở nhân gian cứu được sau đó mang về trong phủ sao?"
"Phải." Tiểu Tam nhớ đến người lúc trước cứu mình, khóe miệng nhếch lên, rồi lại có chút buồn vô cớ. Chỉ mong người nọ có thể sớm trở về.
"Vậy, phủ Tiên Quân cũng là ta cải biến lại thành như vậy sao?" Không giống tác phong của mình a.
"Lúc ta đến đây, phủ Tiên Quân đã như vậy rồi." Lam y mỹ nhân mặt không đổi sắc.
"Như vậy a..." Mộ Dung Ly Túc thấp giọng trầm ngâm, bỗng nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, giống như tự giễu cười nói: "Cũng phải." Rồi sau đó nhìn người đối diện nói: "Tam nhi đã hóa hình người, về sau liền dọn đến phòng khác ở đi, ở trong phòng này chỉ có một cái giường thấp làm sao được."
"Vậy, ta đến phòng cách vách đi." Lam y mỹ nhân nhẹ giọng trả lời. Phòng cách vách kia, là nơi Tư Đồ Ngu từng ở qua. Mộ Dung Ly Túc nghe nàng nói như vậy trong lòng xẹt qua cảm giác khác thường, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, nắm không được, lại mơ hồ. Gian phòng cách vách... trước kia không phải có ai ở qua chứ? Nhưng, vì sao cái gì cũng không nhớ. Có lẽ... nghĩ nhiều đi. Mỹ nhân vén sợi tóc bên tai, che giấu đi mất mát trong chớp mắt kia, nói: "Cần thêm... thứ gì nữa không?"
"Không cần."
"Cũng được." Mộ Dung Ly Túc nhàn nhạt gật đầu, nói: "Ta đây đi Phồn Vụ Các."
"Được." Lam y mỹ nhân đứng ở cửa, nhìn Bạch y nữ tử nhẹ nhàng đi ra cửa sân, thở dài một hơi. Nàng giúp người nọ giấu diếm Mộ Dung Ly Túc, nhưng, hôm nay nàng không biết làm như vậy, cuối cùng là đúng hay sai.
Ngoài Ly Ưu Cư, cành tùng trên đường mòn đá xanh nở ra hoa nhỏ màu hồng nhạt. Cánh hoa nhỏ bị gió thổi lên, bồng bềnh lung lay như mưa bụi. Có vài cánh rơi xuống vạt áo thuần trắng. Lúc đi qua đường mòn Bạch y mỹ nhân bỗng dừng bước chân, giật mình, có loại cảm giá từng quen biết nổi lên trong lòng. Bàn tay trắng nõn nhặt lấy cánh hoa rơi trên đầu vai, mỹ nhân nhíu mày, trong con ngươi đen ánh sáng lập lòe, suy nghĩ lại mất phương hướng ở một góc trong gió, tóc đen mất trật tự.
Ta tựa hồ, thật sự đã quên mất, một thứ rất trọng yếu.
✂━━━━━━
Cổ Tâm Lan: (๑>◡<๑) Ta lại xuất hiện rồi, lão nương đã làm mẹ người ta rồi...
Tư Đồ Ngu: ( •‾̑ ⌣ ‾̑•) Oa, ta thích nữ hài tử này.
Tiểu cô nương nhào vào lòng Tư Đồ Ngu, hưng phấn kêu: Đa đa ( phụ thân)! ( phát âm rõ ràng).
Tư Đồ Ngu: (⊙...⊙) - Phốc!
Mộ Dung Tương: ( ಠ⌣ಠ) Ai nha, oa nhi này lớn lên thật sự có vài phần giống Tư Đồ Ngu a...
Thanh Trạc: (≖╻≖;) Thật sự là tình cảnh khiến người ta lệ rơi đầy mặt nha.
Phán Quan: [ mắt nhìn Bạch y mỹ nhân sau lưng mơ hồ tỏa ra sát khí, lạnh lành nói (─‿─) ] Đoán chừng sẽ có người máu chảy đầy mặt rồi.