Chương 76: Hôn lễ đau đầu ( tứ).
Hai tiểu thị nữ đỡ Tư Đồ Ngu đi qua hoa viên, đi vào trong Lê Hoa Uyển bên cạnh Dật Viên. Đây là phủ Tư Đồ Ngu mới xây, về sau sẽ là chỗ cùng ở với Mộ Dung Ly Túc. Nơi đây thanh u nhã trí ( xinh đẹp thanh tịnh), lịch sự tao nhã, chim hót hoa nở, so với những vườn khác càng thêm ấm áp nhàn ninh ( nhàn rỗi, yên tĩnh). Lê Hoa Uyển danh như nghĩa, có trồng cây Lê. Đây là ý tứ của Tư Đồ Ngu, đến lúc đầu xuân, có thể cùng Hồ Ly nhà nàng cùng một chỗ ngắm sân đầy hoa Lê, là cỡ nào khiến người ta say mê chứ. Hơn nữa cây Lê đọc gần giống Ly Túc, rất có thâm ý... không cần phải nói cũng biết đấy.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thị nữ đem Tư Đồ Ngu thả xuống giường, khom người nói với tân nương bên cạnh: "Ly Túc Tiên Tử, Tiên Quân nàng... hình như uống say.", "Không sao, các ngươi lui xuống hết đi." Mộ Dung Ly Túc ôn nhu nói. Một đám thị nữ trong phòng đều lên tiếng đi ra khỏi phòng. Cửa phòng khép lại, Tiên Quân đại nhân vốn đang bất tỉnh nhân sự nằm ở trên giường lập tức mở to mắt, đôi mắt xán lạn, một mảnh thanh minh.
"Hì hì, Hồ Ly đan dược ngươi cho ta thật sự dùng được." Tư Đồ Ngu từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy eo mỹ nhân, đem mặt dán sát vào vai người ta dùng sức cọ cọ. Mộ Dung Ly Túc duỗi ngón tay ấn trên trán nàng, đem người vô lại ăn đậu hũ của nàng đẩy ra, sẳng giọng: "Hiện tại còn không đem khăn trùm của ta vén lên."
"Hả? A a!" Tư Đồ Ngu mới phát hiện người kia vẫn đang trùm khăn, cười ngây ngô buông tay ra. Lúc này trong phòng nến đỏ chập chờn, người bên cạnh đội mũ phượng, cả người mang rất nhiều trang sức minh châu, ở dưới ánh nến chiếu sáng rực rỡ, sáng lóa luôn đôi mắt Tư Đồ Ngu. Mộ Dung Ly Túc như cảm thấy được ánh mắt nóng rực của nàng, bàn tay trắng nõn đặt trên làn váy đỏ thẫm khẽ nhúc nhích, khăn gấm che phủ, không phát giác ánh mắt rũ xuống, mỉm cười thẹn thùng.
Tư Đồ Ngu ở đáy lòng than thở một tiếng, chậm rãi vén khăn trùm kia lên, hô hấp lập tức trì trệ. Chỉ thấy gấm đỏ hạ xuống, lộ ra dung nhanh tuyệt sắc. Giai nhân đôi mắt sáng ngời ngậm nước, ôn nhu nhìn lại.
"Thật xinh đẹp..." Tư Đồ Ngu nuốt một ngụm nước bọt, kinh ngạc nhìn nương tử nhà mình, bỗng nhiên đưa tay phủ trán mình, lắc đầu ồn ào: "Ai nha, không được, không được, bổn tiên say thật rồi, nương tử mau mau đỡ vi phu." Mộ Dung Ly Túc nghe vậy buồn cười véo khuôn mặt nàng: "Nói bậy bạ gì đó, ngươi có uống say thật không?!"
"Túy ông chi ý bất tại tửu* nha..." Tiên Quân đại nhân giảo hoạt cười cười, đưa tay ôm lấy eo nhỏ mỹ nhân kéo vào trong lòng mình, cúi đầu ngậm lấy cánh môi thơm ngát mềm mại. "Ừm, Ngu, bây giờ chưa được..." Thật không ngờ bị đối phương tập kích, Mộ Dung Ly Túc có chút giãy giụa muốn quay đầu thoát khỏi quấn hôn của Tư Đồ Ngu, lại bị nàng nâng lấy mặt không thể nhúc nhích.
( *) Túy ông chi ý bất tại tửu: Tâm ý của người say không đặt vào rượu, còn có thể dịch thành ngữ là "Ý không ở trong lời".
"Hồ Ly, ta muốn ngươi." Tư Đồ Ngu ở bên tai Mộ Dung Ly Túc thấp giọng lẩm bẩm. Những lời này khiến Mộ Dung Ly Túc ngừng giãy giụa, nhiệt khí lướt nhẹ qua tai nàng, đem lỗ tai trắng muốt nhuộm hồng. Màu hồng này kéo dài đến trên mặt. Tư Đồ Ngu nhịn không được cúi đầu hôn lên khuôn mặt nong nóng của mỹ nhân, cánh môi ở trên da thịt trơn mềm dao động. Cảm giác thân thể trong lòng mềm nhũn, TIên Quân đại nhân cong khóe miệng, nhẹ nhàng nâng cằm mỹ nhân, đem môi của mình phủ xuống.
Nụ hôn lâu dài kết thúc, hai tay Mộ Dung Ly Túc chống đỡ ở vai Tư Đồ Ngu, hơi thở gấp đẩy nàng ra, xấu hổ liếc nhìn nàng: "Được một tấc lại muốn tiến một thước.", "Ta còn muốn nữa nha..." Tiên Quân đại nhân cong đôi môi hơi sưng đỏ, không muốn đem móng vuốt Lang từ trong vạt áo mỹ nhân lấy ra, còn không quên oán trách một câu: "Y phục này thật khó cởi!"
Mộ Dung Ly Túc vốn trên mặt hồng hồng lập tức biến thành màu đỏ, đưa tay ở eo đối phương hung hăng véo một cái: "Sắc Lang, còn phải uống rượu giao bôi!", "Aiz aiz aiz, ta sai rồi, nương tử đại nhân giơ cao đánh khẽ!" Bị véo đến hai mắt đẫm lệ lưng tròng, Tư Đồ Ngu vô cùng ủy khuất bĩu môi, sau đó chạy đến bàn rót rượu. Dịch thể màu tím chậm rãi rót vào trong chén, tỏa ra từng trận hương thơm. Tư Đồ Ngu có chút kinh ngạc nói: "Ồ? Sao lại là rượu trái cây?" Theo lệ cũ của Tiên giới, rượu thường đặt trong tân phòng đều là nữ nhi hồng của nhà Hà Tiên Cô nha.
"Là ta cho người đổi đấy. Rượu trái cây sẽ không bị say, vị ôn nhuận, ngươi sẽ thích." Mỹ nhân ôn nhu trả lời, trong mắt trong mày đều là vui vẻ. Người bưng rượu đi đến bị nụ cười này mê mắt, khóe miệng hơi cong, ánh mắt tà mị: "Nương tử a, ngươi cứ như vậy thì vi phu không kiềm chế được đâu đấy." Tiên Quân đại nhân trêu đùa.
"Ngươi cứ thử xem." Mỹ nhân nheo mắt lại, ngữ khí nguy hiểm. "Nói giỡn một chút thôi mà..." Tư Đồ Ngu bị một ánh mắt của mỹ nhân đánh về nguyên hình, quy củ ngồi bên cạnh nàng, cánh tay hai người giao nhau, uống dịch thể màu tím nhạt trong chén rượu. Rượu này không cay như trong tưởng tượng, vào miệng ngọt còn mang theo mùi hoa quả, răng môi sinh hương. Tư Đồ Ngu vừa nhấm nháp dư vị trong miệng, vừa cất kỹ chén rượu của hai người, sau đó nắm tay Mộ Dung Ly Túc: "Đến, ta giúp ngươi tháo trang sức, tuy rất đẹp nhưng mũ phượng cùng y phục trên người rất nặng, thật mệt mỏi rồi."
"Ừm." Mộ Dung Ly Túc gật đầu, theo dẫn dắt của nàng đến ngồi trước bàn trang điểm. Tư Đồ Ngu động tác ôn nhu giúp mỹ nhân lau đi lớp trang điểm nhạt trên mặt, bỏ xuống mũ phượng cùng trang sức. Kéo nhẹ dây buộc tóc, tóc mây như gợn sóng tản ra, mái tóc như vẩy mực kéo dài đến eo. Người kia thanh tư tuyệt sắc, được ánh nến nhuộm lên một tầng đỏ nhạt.
"Thật sự thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức* a." Tiên Quân đại nhân vẻ mặt tràn đầy hoa si, không khí chung quanh cũng nổi lên bong bóng màu hồng. Ai nha, nữ tử tốt như vậy về sau sẽ là nương tử của nàng nha, ha ha... Tư Đồ Ngu vừa cởi từng tầng giá y phức tạp của mỹ nhân, vừa vui vẻ nghĩ, rồi thình lình, lời quở trách lúc trước của Thanh Trạc hiện ra trong đầu nàng.
Trêu hoa ghẹo nguyệt, câu tam đáp tứ.... Hơn nữa về mặt tình cảm lại cố chấp, làm việc không đáng tin cậy, cả ngày chạy đến nhân gian ăn uống chơi đùa, chọc cho người ta tức giận... Làm sao lại vừa ý loại người như ngươi chứ...
( *) Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức: Cái gì để tự nhiên cũng đẹp nhất.
Aiz, tuy rằng rất không thừa nhận những lời này, nhưng... Tư Đồ Ngu nhíu mày, giương mắt dò xét nhìn mỹ nhân trong gương, do dự một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng: "Ách, Hồ Ly a, lúc trước ngươi thật không phải vì Mạc Dao mà thích ta sao..." Dường như, vẫn không nghĩ ra lý do để Hồ Ly thích nàng nha.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Tư Đồ Ngu liền hối hận, bởi vì thoáng cái nàng cảm giác như nuốt khối băng, áp bách cường đại quen thuộc nói cho nàng biết, mỹ nhân đang rất tức giận. Lúc này đưa lưng về phía nàng, Mộ Dung Ly Túc ở trước gương cũng không nói gì, mà thông qua mặt kính, tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm nàng, chỉ là, ánh mắt lạnh lẽo kia như muốn đem nàng chọc thủng.
"Ta, ta sai rồi còn không được sao." Trầm mặc, Tiên Quân đại nhân cúi đầu xuống, chọt chọt ngón tay.
"Về sau còn hỏi loại vấn đề này, ta phế ngươi." Mộ Dung Ly Túc thanh âm lạnh lùng, nói xong có chút mất tự nhiên bồi thêm một câu: "Hừ, ta ngược lại hoài nghi lúc trước ngươi thích ta là vì Mạc Dao đấy!"
"Ôi! Nếu vì Mạc Dao ta liền đi thích Hiên Viên Đồ."
"Ngươi dám." Mỹ nhân xoay người, đưa tay nắm lấy cằm nhọn xinh đẹp của Tiên Quân: "Đúng rồi, ngươi nói nụ hôn đầu của ngươi cho ta sao? Là lúc nào?"
Ách, sao lại chuyển đề tài thật nhanh. Ánh mắt Tư Đồ Ngu lơ đãng: "Cái kia, lúc đó ngươi nghe thấy sao?"
"Ừ, nghe thấy, vậy nên thẳng thắn dứt khoát đi, phu quân."
"Ta, ta tùy tiện nói một chút thôi..."
"Ánh mắt ngươi lãng tránh làm gì, nhất định có chuyện giấu ta."
"Này, đêm tân hôn là để nói chuyện phiếm sao?!" Tư Đồ Ngu nhìn ánh nến cháy hơn phân nửa, thay đổi khí thế yếu ớt lúc trước, đem mỹ nhân ôm ngang lấy, cười tà nói: "Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng nha, nương tử."
"Ngươi..." Mộ Dung Ly Túc có chút xấu hổ đấm vào vai nàng một cái, hai mắt nhìn nhau nhưng lại nhìn thấy trong con ngươi sâu thẳm của đối phương dấy lên hỏa diễm. Loại ánh mắt cực nóng này ý vị thế nào Mộ Dung Ly Túc đương nhiên biết rõ, nàng cắn cắn môi, cuối cùng đưa tay ôm lấy cổ Tư Đồ Ngu, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Trước thiết lập kết giới." Dựa theo tính tình mẫu thân, đêm nay còn phải thiết lập mấy tầng kết giới mới tương đối yên tâm, dù sao loại tình cảnh khó xử này, mới không muốn bị rình trộm đâu.
"Nương tử yên tâm, hiện giờ thiết lập kết giới là điểm mạnh của vi phu, ha ha." Tư Đồ Ngu ôm mỹ nhân đi đến giường lớn sau tấm bình phong khắc hoa, hai người đồng loạt ngã xuống giường mềm. Theo một câu hờn dỗi của mỹ nhân, màn đỏ rủ xuống. Đồng thời, mấy tầng kết giới dày đặc bao trùm tân phòng.
"Ai nha! Hai cái xú nha đầu này, đêm tân hôn thiết lập kết giới làm gì đấy, còn sợ người ta nhìn lén hay sao?!" Bên ngoài tân phòng, mỹ phu nhân trốn ở đằng sau bụi hoa thở phì phì chống lấy eo, hét lên. Bên cạnh một vị Bạch y nữ tử thanh lãnh nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nói: "Là phải nên thiết lập kết giới đấy.", "Hừ, ta quan tâm nữ nhi không được sao?" Bị người yêu trêu chọc, Vĩnh Nguyệt nheo mắt Hồ Ly, âm thanh lạnh lùng: "Mới không giống một số người, quanh năm suốt tháng bề bộn, không biết về nhà quan tâm lão bà, hài tử."
Mặc dù ngữ khí lạnh lùng, nhưng trong giọng nói vị chua lại rất đậm đặc a... Mộ Dung Hàn Thủy thở dài, vươn tay đem người đang tức giận ôn nhu ôm vào lòng: "Nguyệt, lần này ta về sẽ không đi nữa, một mực ở nhà cùng ngươi được không?" Nói xong, cảm thấy người trong lòng run rẩy, Mộ Dung Hàn Thủy cúi đầu xuống ở trên bờ vai căng cứng của Vĩnh Nguyệt cọ cọ, "Thật xin lỗi."
"Những lời này của ngươi lão nương không hiếm lạ." Nằm trong lòng Bạch y, mỹ phu nhân oán hận nói, nhưng lời nói cùng hành động lại không đồng nhất, dùng tay vòng lấy eo đối phương, hốc mắt đỏ lên: "Ngươi bỏ được phủ Thần Quân của ngươi, cam lòng dứt bỏ chức trách kia sao?", "Ta vừa thu đồ đệ, những việc kia cũng có thể yên lòng giao cho nàng." Bạch y cười giảo hoạt.
Mỹ phu nhân nện vào eo đối phương một cái, thanh âm trầm muộn: "Ta biết ngay... Ôi mà? Ngươi thu đồ đệ khi nào? Cái đồ đệ kia bộ dáng ra sao? Là tiểu cô nương xinh đẹp trẻ tuổi sao?", "So với những thứ này, hiện tại dường như còn chuyện quan trọng hơn phải làm đấy." Mộ Dung Hàn Thủy hôn lên khóe miệng Vĩnh Nguyệt, nắm lấy tay nàng, ánh mắt tràn ngập ám chỉ. Trên mặt Vĩnh Nguyệt nóng lên, giận mắng: "Ngươi quỷ chết tiệt, già mà không đứng đắn..."
✂━━━━━━
Trong tân phòng, trên sàn gỗ lim rơi lả lả vài món y phục lộn xộn, quầng sáng ánh nến màu vàng xuyên thấu qua bình phong hình vẽ, rơi xuống giường lớn điêu khắc. Màn trướng hồng sa nhẹ nhàng rung rung, từ bên trong truyền tới vài tiếng rên rỉ nhỏ.
Tư Đồ Ngu kéo vạt áo của mình, đem bộ y phục cuối cùng ném ra ngoài trướng, rồi một lần nữa nằm trên người Mộ Dung Ly Túc, rúc vào trong cổ trắng mịn của mỹ nhân, nhẹ nhàng gặm cắn liếm láp, ở trên da thịt trơn mềm lưu lại dấu vết màu hồng. Hô hấp nóng rực phun ở cổ, mang theo từng trận rung động, Mộ Dung Ly Túc cắn môi dưới, ôm chặt eo người phía trên, trong con ngươi bịt kín tầng sương mù.
Nơi da thịt hai người dán hợp ma sát càng lúc càng phát ra lửa nóng, một tầng mồ hôi mỏng chậm rãi chảy ra, mang theo mùi hương U Lan. Môi lưỡi của Tư Đồ Ngu chậm rãi dời xuống, đi đến trước ngực mềm mại của mỹ nhân, lúc này Mộ Dung Lu Túc đỡ lấy vai nàng, hơi đẩy nàng ra: "Ngu, ngươi, ngươi chờ một lát." Thanh âm động tình khàn khàn, mang theo tiếng thở nhỏ, xinh đẹp gợi cảm. Tư Đồ Ngu nâng người lên, ở trên gương mặt ửng hồng của mỹ nhân hôn một cái, nghi ngờ nói: "Làm sao vậy?" Lúc này bảo ngừng, rất thương thân đó nương tử đại nhân!
"Hôm nay mẫu thân nói với ta." Ánh mắt Mộ Dung Ly Túc dịu dàng, một tay khẽ vuốt gương mặt Tư Đồ Ngu, giọng nói nhu hòa mềm mại lộ ra vài phần thâm ý bất thường: "Nàng... bảo ta tối nay ở trên đó."
Ôi? Nhạc mẫu đại nhân thật có tình thú. Tiên Quân đại nhân nhíu mày, sau một lúc lâu làm như anh dũng hy sinh, ngữ khí như đau buồn nói: "Aiz, nếu nhạc mẫu đại nhân có ý nguyện đó, với tư cách là nữ tế hiếu thuận, săn sóc, có phong độ, theo như ý muốn nàng vậy." Nói xong ôm eo nhỏ của mỹ nhân xoay người lại, liền đổi vị trí hai người. Không nghĩ đến nàng dễ dàng đáp ứng như vậy, Mộ Dung Ly Túc dạng chân ở trên người Tư Đồ Ngu có chút sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì, kinh ngạc nháy mắt mấy cái.
Tư Đồ Ngu thấy vậy cười tà mị, tay đặt trên eo Mộ Dung Ly Túc như có như không vuốt nhẹ, thấp giọng: "Nương tử, tư thế này thỏa mãn đi?" Dù sao nàng rất thích, ở góc độ này, đường cong nổi bật, lả lướt của mỹ nhân có thể nhìn thấy hết, nhất là hai tòa núi ngọc trước ngực, sung mãn xinh đẹp, quả thật khiến người ta cầm giữ không được... Hô hấp Tư Đồ Ngu dồn dập, hai tay di chuyển từng chút, đi đến phía sau Mộ Dung Ly Túc, đem thân thể nàng kéo thấp xuống, ngẩng đầu lên, đem đỉnh nhọn hồng nhạt kia ngậm lấy.
"Hỗn đản..." Mộ Dung Ly Túc quát khẽ một tiếng, cũng không chút đánh trả, chỉ có thể nhu nhược vùi trong lòng Tư Đồ Ngu, mặc người đòi lấy, theo động tác dần nhanh hơn kia phập phồng run rẩy, hô hấp mê loạn.
Nến đỏ chập chờn, cả phòng sinh hương. Ngẫu nhiên có một tiếng rên rỉ khó nhịn từ khe hở cửa sổ tràn ra, tản vào trong sân quanh quẩn trong gió đêm.
✂━━━━━━
Tư Đồ Ngu: Vào động phòng sâu tựa biển, từ nay về sau tiết tháo là người qua đường.
Thần Đế: Ô ô ô... Lúc này khẳng định tên Mộ Dung Tương kia đang làm càn với nữ nhi của ta...
Hình ảnh chuyển đến một tân phòng, trên giường lớn, sa màn màu hồng, trong lúc chăn gấm lăn lộn truyền ra thanh âm quyến rũ của Mộ Dung Tương:—A...đừng....!!!