Chương 41: Thăm dò.
Ở vùng trung tâm Tam trọng thiên giới, cũng có một khu phố. Chẳng qua so với phố Tiên ở Thất trọng thiên thì quy mô nơi đây nhỏ hơn nhiều, xuất hiện ở nơi này bình thường đều là Thần tiên cư trú ở Tam trọng thiên giới, cũng có nhiều Tán tiên, Bán tiên thậm chí là Tu Tiên giả. Địa phương tuy rằng không phải rất xa hoa khí phái nhưng đều đủ mọi thứ, khách điếm, quán trà, cửa hàng tơ lụa, tiệm vàng, suối nước nóng, cái gì cũng đều có, có một loại phong vị náo nhiệt khác.
Hoa Nhan vui vẻ kéo tay Ly Túc, dạo chơi bên trong chợ đêm phố Tiên sương mù lượn lờ.
Nữ tử bên cạnh dịu dàng trầm tĩnh, dung nhan tuyệt mỹ chiếu rọi dưới ánh đèn dầu bên đường, bớt đi vài phần khí tức lạnh nhạt, tăng thêm vài phần mềm mại đáng yêu, quả nhiên đẹp đến mê người. Trên đường ngẫu nhiên có người đi ngang cũng nhịn không được liên tiếp quay đầu lại, vụng trộm dòm ngó, rồi bị tiên khí áp bức của các nàng mà không dám nhìn thẳng. Hoa Nhan thầm cao hứng, không hổ là nàng dâu tương lai của nàng a, đi ra ngoài đều có mặt mũi hơn gấp bội. Nhưng... nghĩ đến đây, lại nảy lên chút lo lắng.
"Ly Túc a, ta mang ngươi đi dạo phố, sẽ không chậm trễ ngươi ở cùng Ngu nhi chứ?" Hoa Nhan nhỏ giọng hỏi Bạch y mỹ nhân bên cạnh, thuận tiện nháy mắt mập mờ mấy cái.
Trên mặt Mộ Dung Ly Túc nóng lên, mất tự nhiên trả lời: "Chúng ta... còn chưa đến mức độ đó.", "Người trẻ tuổi, đều như vậy nha." Hoa phu nhân thấy trên mặt nàng có chút quẫn bách, ôn hòa cười cười, ánh mắt rơi vào một đôi tình lữ nắm tay đi đến, như cảm thán mà nói: "Lưỡng tình tương duyệt ( đôi lứa yêu nhau) đều muốn thời thời khắc khắc chung một chỗ, mặc dù cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ cần dựa vào nhau liền rất an tâm, vui vẻ." Mộ Dung Ly Túc nghe vậy giật mình, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh vừa rồi các nàng trước khi đi ra ngoài, Tư Đồ Ngu biểu lộ ủy khuất, trong lòng sinh ra một chút ngọt ngào kỳ lạ.
Đúng là... đều muốn thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ a.
Đèn lồng trôi nổi ánh sáng vàng bên đường. Ấm áp đấy, rơi vào đáy mắt giai nhân. Mộ Dung Ly Túc chậm rãi cong khóe miệng, cùng Hoa Nhan đi vào một cửa tiệm tơ lụa.
Cửa tiệm tơ lụa trang hoàng rất đẹp, trên vách tường màu vàng nhạt có phác họa hoa văn màu tối, sàn gỗ phong cách cổ xưa sạch sẽ, trên lớp sơn phản xạ ánh vàng nhẹ. Chủ tiệm là một nữ tử trẻ tuổi, bộ dáng cũng không phải rất đẹp, nhưng rất có cảm giác thân thiết, khiến người nhìn cảm thấy thoải mái. Hoa Nhan liếc nhìn liền biết nàng là Nhện tinh có ít nhất hai ngàn năm đạo hạnh. Thấy hai người đi vào tiệm, Nhện tinh hai mắt tỏa sáng, mỉm cười bước đến, nói với Mộ Dung Ly Túc: "Ly Túc Tiên tử, Thiên Tàm Ti lúc trước ngươi đặt có hàng rồi, ta đặc biệt giúp ngươi chọn chất vải tốt nhất, hiện tại có muốn lấy ra cho ngài nhìn xem không?"
"Làm phiền Chu lão bản rồi." Mộ Dung Ly Túc mỉm cười nói, Nhện tinh hướng hai người cung kính khom người một cái: "Nhị vị Tiên nhân trước tùy tiện nhìn xem, ta đi một lát liền trở lại." Nói xong lui thân tiến vào màn cửa sau quầy. Hoa Nhan nhìn xung quanh một chút, tỏ vẻ hài lòng, "Xem ra tiệm này cũng không tệ lắm." Mộ Dung Ly Túc gật đầu: "Bà chủ tiệm này tên là Chu Hoán Sa, mở tiệm ở đây cũng hơn ngàn năm, chất lượng vải vóc trong tiệm vô cùng tốt, tay nghề của nàng lại rất khéo léo, may ra kiểu dáng không chỉ đẹp mắt mà đường may không chút khe hở, vừa vặn, không kém so với quan sai ngự chức trong Thiên Cung. Đừng nhìn nơi này trông có chút vắng vẻ, Tiên gia xung quanh Tam trọng thiên giới rất thích làm y phục ở nơi này."
"Thì ra là thế, vậy giá cả nơi này so với nơi khác cao hơn rất nhiều rồi."
"Thật ra giá cả rất vừa phải, ta đặt Thiên Tằm Ti cũng chỉ năm mươi lượng, nếu đặt ở nơi khác, có lẽ phải mất sáu, bảy mươi lượng đấy." Mộ Dung Ly túc nhẹ nhàng nói, khóe mắt mang theo vui vẻ. Tiệm này nàng thường đến, cũng rất thích nơi này. Hai người đang nói chuyện thì Chu Hoán Sa ôm một thớt vải xanh nhạt đi ra, "Nhị vị đợi lâu rồi." Chỉ thấy nàng cẩn thận đem đặt trên quầy, hướng hai người khom lưng: "Nhị vị mời xem."
"Ly Túc ngươi xem Thiên Tàm Ti này, mềm mại trơn nhẹ, màu sắc rực rỡ mà không bện dày, là thượng phẩm khó có được a." Hoa Nhan cầm một góc vải, vui vẻ nói. Tấm vải kia ở dưới ánh đèn mờ ảo, trông rất đẹp mắt. Chu Hoán Sa thấy thế nhướn mày cười, trong giọng nói mang theo chút ít tự hào: "Ánh mắt Tiên nhân thật tốt! Ha ha, đồ ở chỗ ta, các ngươi cứ yên tâm đi." Rồi nhìn về phía Bạch y mỹ nhân, càng thêm vui vẻ: "Xinh đẹp như Ly Túc Tiên tử, mặc xiêm y Thiên Tàm Ti này, chắc chắn ánh trăng cũng không sánh bằng." Chu Hoán Sa mặt mày hớn hở chỉ chỉ ánh trăng tròn màu trắng bạc ngoài cửa. Mà ánh mắt Mộ Dung Ly Túc vẫn rơi vào tấm vải kia, không biết suy nghĩ cái gì, nhất thời xuất thần. Hoa Nhan nhìn thấy trong mắt nàng lộ ra ôn nhu, khóe miệng nhếch lên, đến gần nàng nhỏ giọng: "Là muốn làm xiêm y cho Ngu Nhi sao?"
"Phải... Ta muốn làm cho nàng một bộ trường sam." Mộ Dung Ly Túc bị nói trúng tim đen, có chút xấu hổ, nhưng cũng thản nhiên gật đầu thừa nhận, hướng nàng nở nụ cười, tự nhiên hào phóng. Hoa Nhan bỗng nhiên có chút cảm động, rốt cuộc, có một người nguyện ý dụng tâm làm y phục cho nữ nhi nàng như vậy, một đường kim một mũi chỉ, ẩn tình nho nhỏ. Bao nhiêu ấm áp a. Có lẽ, nàng nên ủng hộ hai người này a.
Rồi sau đó hai người tiếp tục chọn vài món may sẵn, trả tiền, dưới sự cung kính của bà chủ Chu Hoán Sa đi ra khỏi cửa tiệm.
Trên mặt đá xanh có vài chiếc lá khô, theo gió đêm thổi mà không ngừng thay đổi vị trí. Hoa Nhan đem tất cả đồ vật mua được cất vào trong nhẫn trữ vật, rồi tiếp tục kéo tay Mộ Dung Ly Túc, hai người giống như tỷ muội tình cảm tốt, Mộ Dung Ly Túc cũng không câu nệ.
Hoa Nhan cho nàng cảm giác không giống với trưởng bối lắm, ngược lại có thể đối đãi giống như bằng hữu. Vì vậy, mang theo chút ít nghi hoặc, nhẹ giọng mở miệng: "Trước kia Tư Đồ Ngu nàng... có phải rất thích màu đỏ hay không?", "Đúng vậy a, rất thích." Hoa Nhan đáp, trên khuôn mặt lại biểu hiện có chút xấu hổ, nhẹ giọng thở dài: "Trước kia Ngu nhi rất thích màu đỏ, thích gây sự chú ý, kiếm chuyện thị phi. Nói cho cùng, cũng là vì quá cô đơn, thiếu khuyết cảm giác an toàn mà thôi."
"Cô đơn?" Bạch y mỹ nhân kinh ngạc.
"Ừm. Ngu nhi là Lang tộc a. Quá trình trưởng thành của Lang, đều rất cô độc, nhất là thành viên hoàng thất. Diệu Minh luôn rất nghiêm khắc với Ngu nhi. Ngu nhi hai tuổi biến về hình dáng Lang, từ lúc đó Diệu Minh liền huấn luyện nàng, thường xuyên đem nàng đưa vào rừng sâu núi thẳm, một lần để lại chính là mấy tháng, không cho phép nàng làm nũng, gây nháo, càng không cho nàng tỏ ra yếu đuối khóc lóc." Hoa Nhan nói đến đó liền không khống chế được tâm tình, vành mắt đỏ lên. Đây là một vướng mắc trong lòng nàng. Mỗi lần nghĩ đến bộ dáng khi đó Tư Đồ Ngu chịu ủy khuất một mình cắn răng kiên trì, trong lòng nàng liền khổ sở. Rốt cuộc, nàng khiến đứa bé kia thiếu thốn bao nhiêu tình thân ấm áp a.
Mộ Dung Ly Túc vỗ vỗ tay nàng: "Nàng hiểu khổ tâm của hai người.", "Đúng vậy a, nàng luôn rất hiểu chuyện." Hoa Nhan lau lau nước nơi khóe mắt.
Trong đêm gió có chút mát lạnh, cảnh vật nơi xa dưới đám sương mù có chút mơ hồ, chỉ thấy ngọn đèn dầu chập chờn, đỏ đỏ vàng vàng. Đi qua một góc đường, Hoa Nhan không khỏi dừng bước. Nơi góc đường có một quán nhỏ, trên quầy hàng bày biện nhiều loại mô hình tiểu động vật. Đều là các vật liệu như gỗ, bông vải, chế tác tinh xảo, giống như đúc. Trong đó có một con Thỏ trắng như tuyết hấp dẫn ánh mắt nàng. Mộ Dung Ly Túc nhìn thấy thế, khóe miệng cong lên, nghĩ thầm tính tình trẻ con của nàng còn chưa mất. Nhưng... cái Tiểu bạch lang kia thật đáng yêu a...
"Lão bản, chúng ta muốn mấy cái này." Hoa phu nhân cười híp mắt cầm lấy một con Thỏ cùng hai con Hồ Ly một trắng, một đỏ, còn Mộ Dung Ly Túc thì tức thì cầm lấy con Tiểu bạch lang kia. Lão ông bán đồ vật ngẩng đầu nhìn thấy hai người đến, vội vàng đem chúng gói tốt đưa qua. Hoa Nhan đón lấy, giống như đứa trẻ hưng phấn ôm trong ngực. Trả tiền xong các nàng hướng nơi tận cùng của phố đi đến.
Hoa Nhan từ trong túi lấy tiểu bạch thỏ kia ra, cười nói: "Ngu nhi lúc nhỏ cũng từng nuôi một con Thỏ." Mộ Dung Ly Túc nghe vậy nhìn về phía nàng, có chút minh bạch nàng ưa thích đồ chơi này. Hoa Nhan vuốt vuốt con Thỏ, rồi lại như nhìn xuyên qua nó nhớ đến chuyện khác. "Khi Ngu nhi mười tuổi, ta đưa cho nàng một con Thỏ, giống như cái này, toàn thân tuyết trắng. Nàng rất yêu thích. Nhưng... con Thỏ kia rồi lại có linh tính, trong một đêm kia hóa thành một Bạch y thiếu nữ." Lúc đó là đêm trăng tròn, Hoa Nhan đi đến cửa phòng Tư Đồ Ngu, đang muốn giống như ngày thường vào thăm nữ nhi của mình, lại ngoài ý muốn ở cửa sổ trông thấy ánh sáng rực rỡ phát ra trong phòng, con Thỏ kia dưới ánh trăng dần hiện ra, giãn ra tứ chi, rồi chậm rãi đứng lên. Người ngoài cửa sổ kinh ngạc, không nghĩ đến con Thỏ này lại biến thành một nữ tử xinh đẹp. Mà Bạch Lang trên giường hơi hơi vẫy đuôi, đáy mắt sáng rọi chưa từng thấy.
Toàn thân thiếu nữ phát ra một tầng bạch quang, thánh khiết xinh đẹp. Nàng hướng Tiểu bạch lang đang ngơ ngác nhìn nàng cười, đi đến bên giường, nằm xuống, đem vật thể lông xù ôm vào trong lòng. Hoa Nhan trông thấy một màn này, ánh mắt trở nên phức tạp. Thỏ tộc không cần quá nhiều tu vi cũng có thể hóa hình, nhưng trong thời gian ngắn như thế, trong cơ thể nàng sao có nhiều linh khí như vậy? Hoa Nhan nhìn một người một Lang trên giường, lắc đầu. Ngu nhi, ngươi hà tất như thế.
"Đã có linh tính? Nàng kia..." Có hay không làm Tư Đồ Ngu bị thương? Mộ Dung Ly Túc lo lắng hỏi.
"Nàng không có tà khí, ngược lại là một nữ tử thiện lương, chẳng qua ở trong núi không cẩn thận bị một Bán tiên bắt lấy đem đi bán, cuối cùng lưu lạc ở phố Tiên, được ta mang về nhà. Ta thấy nàng không làm tổn thương Ngu nhi, liền cho nàng tiếp tục ở bên cạnh Ngu nhi." Hoa Nhan nhìn ra nghi hoặc của Mộ Dung Ly Túc, ôn nhu giải thích, nhưng âm thanh tiếp theo lại trầm thấp đi: "Không nghĩ đến... cuối cùng nàng vẫn đả thương Ngu nhi."
Trong lòng Mộ Dung Ly Túc xiết chặt.
"Con Thỏ kia biến thành thiếu nữ phụng bồi bên cạnh Ngu nhi trải qua mấy ngày tốt lành, lúc đó Ngu nhi còn chưa hóa hình người a, Lang tộc hóa hình cũng không đơn giản như vậy. Nhưng nàng một chút cũng không ngại, ta thậm chí có thể cảm giác được đoạn thời gian đó Ngu nhi có biến hóa. Nàng rất vui vẻ. Thỏ tinh cùng nàng đọc sách vui đùa, như một đại tỷ tỷ chiếu cố nàng. Các nàng cùng ăn cùng ở, cùng ra cùng vào, thân mật khắng khít. Nhưng mà, những ngày kia, Thỏ tinh cũng không phải vui vẻ giống như Ngu nhi. Nàng chung quy có tâm sự, càng lúc càng gầy gò. Sau đó Ngu nhi cảm giác được." Hoa Nhan thở dài, hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm, chậm rãi lên tiếng: "Thì ra, ở quê nhà nàng có người yêu."
Đả thương Tư Đồ Ngu, là ám chỉ cái này sao?!
Hoa Nhan nhìn Bạch y mỹ nhân bên cạnh biến sắc, tiếp tục nói: "Không lâu sau, Ngu nhi liền tự mình tiễn nàng về cố hương, hơn nữa còn giúp nàng đoàn tụ với tình lang. Chẳng qua lúc về phủ, Ngu nhi tự giam mình trong phòng khóc rất lâu." Mộ Dung Ly Túc lặng lẽ nghe, lông mày không khỏi nhíu lại, trong lòng vừa đau lòng vừa chua xót, còn có chút... đố kị chính nàng không muốn thừa nhận.
"Sau đó a, nàng khôi phục lại bộ dáng trước kia, hết thảy như thường. Chẳng qua từ đó về sau, cũng không có nuôi tiểu động vật nữa." Hoa Nham chậm rãi dừng bước, quay sang nhìn Mộ Dung Ly Túc, ngữ khí trần đi, rồi lại ý vị thâm trường: "Thật ra Ngu nhi rất dễ động tình. Nhưng thường không dám đi tranh thủ, cũng không muốn ép buộc người khác. Trên thực tế nàng càng muốn giúp người khác hoàn thành ước vọng, tại lúc chính mình còn chưa hãm sâu mà thoát ra, nói cho cùng cũng chỉ là sợ tổn thương mà thôi."
Sợ... tổn thương. Nhưng, ta đã khiến nàng tổn thương rất nhiều lần. Mộ Dung Ly Túc bỗng sinh ra áy áy, đột nhiên bối rối bất an tập kích lòng nàng. Nàng không biết, sau này mình có lại tổn thương nàng ấy hay không.
Thần sắc Mộ Dung Ly Túc biến hóa, Hoa Nhan thu hết vào mắt. Haiz, xem ra, lo lắng lúc trước có lẽ sẽ phát sinh rồi. Cảm tình a, quả nhiên là thứ phức tạp. Lắc đầu, Hoa Nhan vỗ vỗ vai nàng: "Ngươi đối với Ngu nhi mà nói, là một ngoại lệ. Nàng muốn tranh thủ, muốn cùng ngươi ở chung một chỗ. Nhưng còn ngươi, tâm ngươi có kiên định sao?"
Lòng Bạch y mỹ nhân run lên, cảm giác chua xót càng bành trướng.
"Hoa phu nhân, cám ơn ngươi, hôm nay đã nói với ta. Chỉ là... ta muốn biết rõ một số việc."
"Ta biết, ngươi có rất nhiều chuyện muốn biết rõ. Đợi đến lúc ngươi nhất định phải nghe, ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Được rồi, chúng ta trở về đi.", Mỹ phu nhân đem hộp giấy nhỏ đưa cho người bên cạnh, mặt mày cong lên: "Ha ha, Ngu nhi hiện tại không cần Thỏ rồi, nhưng... ngược lại có thể cho nàng một con Hồ Ly."
✂━━━━━━
Mộ Dung Ly Túc: (≖ˇ∀ˇ≖) Tư Đồ Ngu, thì ra tình đầu của ngươi là Thỏ tinh.
Tư Đồ Ngu: (*≧∀≦*) Còn chưa kịp nảy sinh đâu.
Mộ Dung Ly Túc: [ lạnh giọng (≖ˇ∀ˇ≖)] Như thế nào, ngươi giống như rất luyến tiếc?
Tư Đồ Ngu: ( ó╻ò) Người ta là phụ nhân có chồng nha, ta sao lại...
Mộ Dung Ly Túc: [ mắt phượng nhíu lại (≖ˇ∀ˇ≖) ] Ngươi lặp lại lần nữa.
Tư Đồ Ngu:(((o(*゚▽゚*)o))) Ách, ta thích nhất phụ nhân có chồng!
Cuối cùng, mỹ nhân phất tay áo bỏ đi, Tiên Quân đại nhân đỡ lấy chưởng ấn màu đỏ, vẻ mặt đầy u oán ( ب_ب).
Mộ Dung Tương: (⊙ꇴ⊙) Ai nha, như thế nào chớp mắt không gặp, Tiên Quân đại nhân mập hơn nhiều a. Ờ ha ha, hơn nữa khí sắc hồng nhuận phơn phớt sáng rỡ. Xem ra cùng tỷ ta ở chung một chỗ qua được rất thoải mái a.
Tư Đồ Ngu: (✖﹏✖) Cái kia, đó là đương nhiên, tỷ ngươi không biết 'thương' ta cỡ nào...