Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Trịnh Gia chậm rãi đảo qua nhóm người tụ tập trong sở, có già có trẻ, có nam có nữ, tất cả đều đang cúi đầu nghe Phương Tử Di nói đến vấn đề đi ra bên ngoài tìm lương thực, ánh mắt đều né tránh, vào ngay lúc này là người đều muốn giữ mệnh, làm sao sẽ vì người khác mà hy sinh chính mình?

Nhưng tình huống trước mắt, chính là bọn họ không muốn đi ra cũng không phải không có cách.

“Trong các ngươi ai là dị năng giả bước ra khỏi hàng!” Trịnh Gia tiến lên một bước, rõ ràng nhìn chỉ là một thiếu niên văn nhã tuấn tú, cố tình hắn ở nơi đó vừa đứng lên liền tản ra khí thế bức nhân, đó là khí tràng thuộc về cường giả.

“Đồng học, ngươi muốn làm gì?” Phương Lực khó hiểu nhìn về phía Trịnh Gia, “Ta là dị năng giả, Thổ hệ dị năng.”

Virus tang thi bùng nổ đã ba ngày, người còn sống cũng đã phân biệt ra đại khái ai là người thường ai là dị năng giả, đương nhiên phần còn lại đã không phải đồng loại cùng chúng ta.

“Rất tốt, còn nữa không?” Ánh mắt Trịnh Gia lại quét nhìn một vòng, có cậu nhóc ước chừng mười tuổi vừa muốn giơ tay, lại bị cha mẹ hắn ngăn cản, mẹ hắn thấp giọng mắng một tiếng, “Con nít như ngươi lộn xộn cái gì, đây là chuyện của người lớn.”

Trịnh Gia im lặng.

Phương Tử Di cùng Quách Triệt cũng hai mặt nhìn nhau, bất quá nhìn Trịnh Gia biểu tình ngưng trọng, sợ là sắp phát sinh chuyện lớn gì đi?

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Phương Tử Di trong lòng có chút thấp thỏm, cô biết thời gian cùng Cố Ngọc ước định đã qua đi, nhưng cha mẹ Quách Triệt không chịu theo chân bọn họ rời đi, ở chỗ này phí không ít thời gian, nếu là chạy trở về tìm Cố Ngọc xem còn ở đó chờ bọn họ hay không đây?

Kỳ thật Phương Tử Di trong lòng cũng có chút bực bội, cô ghét nhất loại người ích kỷ, mạt thế tiến đến, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào người khác?

Thật là không biết nhìn rõ tình huống.

“Chúng ta hiện tại đã bị người biến dị cùng thú biến dị vây quanh, không tới năm phút nữa chúng nó sẽ tổng tấn công tới chúng ta, ta chỉ có thể dặn dò mọi người một câu, cầm lấy vũ khí ngươi có thể sử dụng, thời khắc liều mạng tới rồi!” Trịnh Gia lời nói vừa dứt, mọi người ồ lên.

Có người không tin, có người trách hắn nói chuyện giật gân, có người còn phẫn nộ muốn đuổi bọn họ ra ngoài.

Chỉ có Quách Triệt cùng Phương Tử Di kiên định đứng ở phía sau Trịnh Gia, bọn họ vừa sợ hãi vừa khẩn trương, nếu thật gặp phải chuyện như vậy, phải làm sao bây giờ?

Còn không phải chỉ có thể lao ra ẩu đả!

Phương Lực lắc lắc đầu, vẻ mặt bất an, “Như thế nào lại…… nơi này chúng ta rõ ràng rất an toàn, hơn nữa chúng nó cũng không nhất định có thể phá tiến vào……”

Trong lòng hắn tồn chút may mắn, thời điểm xây dựng đồn công an đã chọn dùng kính chống đạn, ngay cả hàng rào cũng là từ sắt nhôm cao cấp, kìm sắt bình thường đều cắt không được.

“Năng lực phá hoại người biến dị cùng thú biến dị các ngươi không thấy qua sao? Hơn nữa chúng nó còn đang không ngừng tiến giai, thế giới này biến dị, nếu nhân loại còn trì trệ không tiến lên, chỉ có thể bị chúng nó cắn nuốt!” Phương Tử Di tức giận đánh vào khoảng không, tiến lên nâng súng trường chính xác đặt trên thái đương Phương Lực, “Kho súng ống đạn dược ở nơi đó, lập tức đưa cho những người này trang bị vũ khí, bằng không trong chốc lát mọi người đều sẽ chết!”

Người Phương Tử Di tin tưởng nhất ngoại trừ Cố Ngọc, thì chính là Trịnh Gia.

Đừng nhìn thiếu niên này ngày thường không nói một lời, nhưng năng lực lại là đứng đầu, tuyệt đối sẽ không bắn tên không mục đích.

Phương Lực ngơ ngẩn nhìn về phía Phương Tử Di, hắn chỉ là không muốn cùng một cô gái so đo, nhưng nếu lời Trịnh Gia là thật thì sao?

Bọn họ ở đồn công an chờ ba ngày, tra xét tin tức khắp nơi đều không có một hồi âm, đồng nghiệp đi ra ngoài cũng không trở về được mấy người, tình huống không chút lạc quan.

Kho đạn vật tư nhưng thật ra lại thực sung túc, nhưng phân phát cho dân chúng bình thường, bọn họ sẽ chịu dùng sao?

“Không có thời gian, chạy chữa ngựa sống còn hơn ngựa chết!” Trịnh Gia phảng phất có thể nhìn thấy suy nghĩa trong lòng Phương Lực, lời này vừa nói, Phương Lực đều kinh sợ, hắn nhìn Trịnh Gia, lại nhìn Phương Tử Di, lúc này mới hạ quyết tâm đem vũ khí trong kho đạn phân phát.

Phương Tử Di chọn cho mình hai thanh súng lục cùng súng máy mà bản thân thấy thích, còn có một bao đạn dược, chủ lực của cô là hoả công, có cho bao nhiêu đạn cô cũng không chê.

“Ba, mẹ, các ngươi cũng lấy một khẩu súng lục phòng thân.” Quách Triệt tìm hai thanh súng lục đưa cho cha mẹ mình, chính hắn cũng sẽ nổ súng, Cố Ngọc cũng giảng đại khái cho bọn hắn rồi, nhưng kỹ năng vẫn chưa tốt cho lắm, so với Phương Tử Di có thiên phú còn kém xa, nhưng cũng may hắn hắn có dị năng hệ thực vật, có lẽ ở thời điểm mấu chốt vẫn có thể tạo được một ít tác dụng.

“Ta sẽ không dùng thứ sát thương, ta không lấy!” Quách mẹ còn ở nơi đó lông mày cau chặt, ngay cả Quách ba cũng thở dài, dùng tay còn lại cầm lấy súng lục, “Nếu là thật như đồng học A Triệt nói như vậy, có thể phản công một chút liền phản công, ta không nghĩ sẽ khoanh tay chịu chết!”

Tương đồng ý kiến cùng Quách mẹ có không ít người, một là bọn họ cảm thấy lời nói Trịnh Gia căn bản là vô căn cứ, đừng nói hiện tại còn không có người biến dị cùng thú biến dị tiến đến đây, cho dù có mà nói thì chúng nó có thể phá được tường đồng vách sắt đồn công an sao?

Lại không phải còn có mấy cảnh sát Phương Lực che ở phía trước sao, không tới phiên người thường bọn họ ra tay.

“Ai thích thì học!” Phương Tử Di hừ một tiếng, quay đầu chuyên tâm dạy những người thường chịu cầm vũ khí tự vệ dùng súng, đương nhiên thời gian hữu hạn giảng giải cũng chỉ sơ xài, chủ yếu là mấy trọng điểm cần thiết nắm rõ. Tựa như, mở chốt bảo hộ, kéo ống đạn nạp đạn, lên đạn, sau đó lại nhắm chuẩn bắn.

Thời gian cấp bách, Phương Tử Di cũng chỉ có thể lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, mặc kệ họ có nghe hiểu hay không, dù sao cô cũng đã tận lực.

“Tỷ tỷ, ta có chút sợ.” Là cậu nhóc 10 tuổi trước đó muốn nói mình có dị năng, cậu đi tới trước Phương Tử Di cầm thanh tiểu liên nhỏ, ba mẹ hắn không cho hắn đi ra, nhưng cuối cùng hắn vẫn chạy ra, cha mẹ kéo hắn không được cũng bắt đầu học bắn súng, nếu hiện tại học xong cũng không dùng đến thì cứ học để dành sau này cũng có thể phòng thân.

“Đừng sợ, lát nữa tránh phía sau tỷ tỷ.” Phương Tử Di sờ sờ đầu cậu nhóc, đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.

Bọn họ ở tuổi này hẳn là phải nên vô ưu vô lo, nay lại bị bức phải cầm lấy vũ khí bảo hộ chính mình, đây là thời đại bi ai, hay thế đạo này nên thay đổi?

“Ngươi tên là gì, có được dị năng gì?” Trịnh Gia đứng ở bên người Phương Tử Di, hắn cũng tìm cho mình hai khẩu súng đặt ở bên hông, quay đầu nhìn về phía cậu nhóc.

“Em gọi Đoan Chính Sóng, dị năng em là……” Cậu nhóc vừa nói tay liền vung lên, trong lòng bàn tay đột nhiên ào ạt chảy ra nước, bất quá cậu khống chế rất tốt, nước cũng không rơi xuống mặt đất hay lan tràn ra bàn tay. Mà ở trong tay cậu nhảy lên cột nước nhỏ, giống như một ống nước nhỏ phun ngược.

“Tiểu Sóng rất giỏi.” Trịnh Gia xoa xoa đầu cậu nhóc, ngón tay ở bên người cậu hơi hơi chuyển động, chỉ thấy nguyên bản dòng nước nhỏ đang nhảy lên trong lòng bàn tay Đoan Chính Sóng lại bất chợt xoay tròn, tốc độ thực mau, tựa như quét lên một con rồng nước, thẳng tắp xông lên trần nhà.

“Ca ca ngươi…… cũng là dị năng giả?” Đoan Chính Sóng xem đến trợn mắt há mồm, mặt đầy sùng bái nhìn về phía Trịnh Gia, Thuỷ hệ dị năng của cậu cũng chỉ có thể đạt tới loại trình độ này, nhưng trước mặt ca ca lại mạnh như vậy, nhẹ nhàng động ngón tay là có thể đem nước của cậu đánh lên trời.

“Dị năng của anh là Phong hệ.” Trịnh Gia cười.

Cha mẹ Đoan Chính Sóng ở một bên nhìn có chút ngượng ngùng, lại không thể đi lên đem con mình kéo trở về, rốt cuộc hiện tại dị năng giả vẫn rất nổi tiếng, bọn họ không dám tùy ý trêu chọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK