Uống, hay là không uống?
Lý trí Cố Ngọc muốn lắc đầu, nhưng nhìn đến mấy đôi mắt bên trong đều hiện lên ánh sáng chờ mong, khóe môi cô hơi thả lỏng, gật đầu, “Uống một chút, đừng uống say!”
Rốt cuộc bọn họ mới tới Song Sơn căn cứ, còn chưa rõ lắm tình huống nơi này, hơn nữa lại đắc tội Dương Nhất Minh, còn chưa biết Dương Nhất Minh này ở Song Sơn căn cứ có địa vị gì đâu, có thể sẽ trả đũa bọn họ như thế nào?
Cho nên đêm nay cô cần thiết bảo trì thanh tỉnh.
“Tỷ, chị thật tốt quá!” Cố Cẩn hoan hô một tiếng, nhịn không được nhảy dựng lên ôm Cố Ngọc, “Minh thúc, trong phòng bếp còn có mấy chai đều đem ra hết đi, một chai như thế làm sao đủ uống?!” Dứt lời xoay người liền chạy về phía phòng bếp.
Hàn Thải Liên cũng đi phòng bếp giúp đỡ lấy ly.
Phương Tử Di xoa tay hầm hè, “Có rượu có đồ ăn, nhân sinh bất quá vui sướng chỉ đơn giản như vậy, Cố tỷ, em quá hạnh phúc!”
Một nhà họ Minh nhưng thật ra chỉ uống chút rượu, Minh Y cũng không uống rượu, Hàn Thải Liên không khỏi có chút tiếc nuối, hắn còn muốn cùng cô nâng ly chúc mừng gì đó, có thể ở chỗ này tương phùng, kia chẳng phải là duyên phận sao?
“Vật tư nơi này dự trữ đầy đủ, chúng ta dùng chút tinh hạch thì cái gì cũng đều mua được.” Trịnh Gia cũng không uống rượu, hắn lấy cho Cố Ngọc chén cơm.
“Cảm ơn.” Cố Ngọc cười híp híp mắt, không khách khí mà bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Cố Cẩn đã cùng Phương Tử Di uống đến vui vẻ, hai người ở một bên cao giọng vung quyền thi uống rượu, Trịnh Gia nhân cơ hội bưng bát cơm ngồi xuống bên cạnh Cố Ngọc, câu được câu không cùng cô trò chuyện, “Thời điểm chúng ta tới sắc trời còn sớm, cho nên lúc tôi mua đồ ăn thuận tiện nhìn một chút hoàn cảnh chung quanh, cũng hỏi thăm một chút, nơi này nguyên lai là một khu du lịch nghỉ dưỡng, trên núi có rất nhiều suối nước nóng tự nhiên, quanh đó cũng có chỗ xây biệt thự, còn có Tây khu là khu dân cư bình thường, ban đầu thành lập căn cứ đã đem cả khu nghỉ dưỡng này đều rào vào trong, lại dùng hỏa lực lớn quét sạch người biến dị cùng thú biến dị, thực vật chưa kịp biến dị cũng bị bọn họ chặt trước hết, cho nên khu vực này tương đối vẫn tính là an toàn.”
“Ân.” Cố Ngọc một bên nghe một bên gật đầu, đầu cá hầm ớt này ăn quá ngon, hương vị cay rát không quá nồng.
Trịnh Gia còn dụng tâm bóc vỏ tôm bỏ vào trong chén cô, tôm bóc vỏ hương vị ngọt thanh non mịn vô cùng, còn có thịt kho tàu ăn thật thỏa mãn, Cố Ngọc cảm thấy thực hạnh phúc.
“Còn có……” Nhìn Cố Ngọc ăn đến thơm ngọt, trong lòng Trịnh Gia cũng lòng vui mừng, “Quản lý căn cứ nơi này là một cường giả tam giai kim hệ dị năng, gọi là Triệu Hồng, nghe nói con gái ông ta là Triệu Hi thích Dương Nhất Minh…… Cho nên mới gắng sức bồi dưỡng hắn lên nhị giai.”
Trịnh Gia nói tới đây thật cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái, hắn không nắm rõ về địa vị bạn trai tiền nhiệm trong lòng Cố Ngọc, bất quá có thể khiến Cố Ngọc cắt trụi tóc, chỉ sợ cũng không quan trọng lắm đi?
“Dùng tinh hạch tăng lên nhị giai, nhìn dáng vẻ hắn còn thiếu kinh nghiệm thực chiến, không đáng sợ hãi.” Cố Ngọc một ngụm cắn một khối thịt kho tàu, cảm giác tư vị thơm ngon ở trong miệng hòa tan thật là quá đã rồi.
Bất quá có lẽ dị năng giả tam giai kim hệ dị năng kia, bọn họ phải lưu ý một chút, kim hệ nguyên bản là dị năng có lực công kích mạnh nhất, chỉ là Dương Nhất Minh hẳn chỉ nắm giữ một chút da lông thôi.
“Triệu Hồng trước kia là thầy giáo chủ nhiệm cao trung dạy môn giáo dục, thời điểm mạt thế bùng nổ nghe nói là đang nghỉ phép ở chỗ này, sau đó bọn họ liền ở chỗ này dựng lên trại đóng quân, dị năng hắn tăng lên cũng rất nhanh, tôi cảm thấy trong đó có chỗ không thích hợp.” Trịnh Gia nói ra ý kiến của mình, Cố Ngọc nghe xong không khỏi gật đầu.
Mạt thế chỉ mới bùng nổ một thời gian, tính toán còn không đến một tháng, một đường bọn họ đi tới nơi này đã chịu không ít trở ngại, dị năng tăng lên trừ bỏ không ngừng thực chiến, cũng cần đến năng lượng tinh hạch cao giai.
Tựa như hiện tại Cố Cẩn cùng Phương Tử Di vẫn là nhất giai, Hàn Thải Liên đang ở nhị giai hậu kỳ sắp đạt đến tam giai, mà cô cùng Trịnh Gia cách tam giai còn một khoảng cách nhất định.
Cái này không gấp được.
“Nơi này còn có một cổ thế lực khác, là Mạnh hiệu trưởng cao trung, cùng vị Triệu Hồng Triệu chủ nhiệm này xem như là lão đồng nghiệp, bất quá hai người này lại tương đối bất đồng, ít khi gặp nhau…… Mạnh hiệu trưởng là thủy hệ nhị giai, thực lực không địch lại Triệu Hồng, ngược lại ở căn cứ ẩn nấp với vị trí phó lãnh đạo.” Trịnh Gia một chuyến ra cửa này cũng không gom được đầy đủ thông tin là vì chỉ đi mua đồ ăn nấu cơm, thuận tiện muốn hỏi thăm rõ ràng tình huống căn cứ, tuy rằng bọn họ vừa tới liền gây thù, nhưng có thực lực trong thân, chỉ cần những người đó tới tấn công ngoài sáng, hắn cũng không sợ hãi.
Nhưng chỉ sợ đắc tội chính là tiểu nhân, bị bọn họ ngầm chơi xấu ngáng chân.
Cố Ngọc ước chừng ăn xong hai chén cơm trắng thật to mới gác chén đũa, một đôi mắt phượng tràn ngập ý cười nhìn về phía Trịnh Gia, nam nhân cô tuyệt đối không phải là gối thêu hoa, có năng lực nhìn xa, cẩn thận không phô trương, thêm nữa còn có một tay trù nghệ tốt, cô thật là nhặt được bảo bối a.
“Làm sao vậy? Mặt tôi có hoa sao?” Bị Cố Ngọc thẳng tắp nhìn chằm chằm, Trịnh Gia ngẩn người, ngay sau đó phản ứng lại có phải bản thân có chỗ nào không đúng hay không, lại giơ tay sờ lên mặt mình.
“Không có.” Cố Ngọc kéo tay hắn lại, “Anh thực tốt.”
Là thật sự rất rất tốt, không ai có thể tốt hơn so với hắn.
Lỗ tai Trịnh Gia hơi hơi phiếm hồng, rất giống nàng dâu nhỏ cúi đầu ngượng ngùng, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.
Minh Y không có uống rượu, cuối cùng ba mẹ Minh không nhịn xuống được cầm ly rượu ở một bên nói chuyện, có lẽ hai lão lo lắng quá nhiều chuyện, khó có khi được thả lỏng, Minh mẹ còn uống say, lôi kéo Minh ba vừa khóc vừa cười.
Bất quá cũng may trong lòng Minh mẹ biết có một chữ nhẫn trên thanh đao, cho dù say cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Minh Y bình bình đạm đạm ăn, cô không thích ăn cơm, liền chỉ ăn thức ăn thanh đạm, tiếp theo lại ăn trái cây Hàn Thải Liên bưng tới.
Không thể không nói dị năng giả biến ra trái cây so với trái cây được gieo trồng hương vị càng tốt hơn, ngọt lành nhiều nước, cô thực thích.
“Cảm tình bọn họ thật tốt.” Ánh mắt Minh Y dừng trên người Cố Ngọc cùng Trịnh Gia, cũng chỉ hơi chút cảm thán một câu.
Có lẽ trước mạt thế cô đã từng hâm mộ qua tình cảm nam nữ, nhưng hiện giờ cô chỉ muốn khống chế vận mệnh của mình, nhất là không bị bất luận kẻ nào trói buộc.
“Lão đại cùng Trịnh Gia đã trải qua rất nhiều lần sinh tử rèn luyện, cảm tình bọn họ là người thường không thể nào so được.” Hàn Thải Liên hâm mộ nhìn thoáng qua, lại cảm thán nói: “Mệnh của tôi cũng là bọn họ cứu trở về, nếu không có bọn họ, cô hiện tại đều không thể nhìn thấy tôi.”
Tuy rằng từ mập biến thành gầy đối với một người bình thường mà nói là một biến hóa rất bình thường. Nhưng chân chính trải qua vẫn giữ được mạng nhỏ ở đây, Hàn Thải Liên liền cảm thấy thập phần may mắn.
“Nguyên lai là như thế này.” Minh Y trầm mặc, cô từ nhỏ bị bệnh, chưa từng đi đến qua trường học, cho nên cô không biết cảm giác có bằng hữu là như thế nào. Ở thế giới của cô chỉ có gia đình cùng cha mẹ, còn có những chuyện cùng người được biết đến thông qua internet.
Lúc ấy cô không thích đi ra khỏi nhà, cô không muốn thấy những ánh mắt khác thường từ người khác, nhưng hiện giờ bất đồng, cô có năng lực khiến cho những người cô chán ghét phải câm miệng, thậm chí làm cho bọn họ lạnh lẽo, sợ hãi thậm chí tuyệt vọng.
Cô rất hưởng thụ niềm vui sướng như vậy nhưng lại vẫn cảm thấy khuyết thiếu một cái gì đó.
Có lẽ…… thứ cô khuyết thiếu đó là bằng hữu?